Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 28: Kẻ theo dõi

Chương 28
Việt Anh cảm thấy vô cùng bối rối đang đấu tranh tâm trí với những bông hoa trước mặt, cố gắng không bị mê hoặc nói: "Xin lỗi mọi người tôi có việc bận không thể ở với mọi người được, tôi đi đây".

Hắn nói xong định chạy đi, hắn tuy rất muốn dùng khả năng lướt chuồn đi nhưng đây là kĩ năng của riêng hắn không muốn để người khác phát hiện được vì hắn không muốn mình trở thành đối tượng nghiên cứu bị rơi vào tầm ngắn của chính phủ. Các cô gái thấy hắn muốn đi liền ra sức níu kéo, Việt Anh rất hưởng thụ cảm giác những trái bưởi xung quanh đang miết vào người, có cô còn gan dạ hơn không biết là do vô tình hay cố tình thỉnh thoảng tay còn như vô tình chạm "của quý" của hắn khiến "phần dưới" của hắn cứ không yên phận ngóc đầu phản ứng dù cho tâm hắn kiên cố đến mấy.

Còn lão Trần thì sao? Lúc này lão đang quan sát từ xa nghĩ thầm: "Ngài ấy ngày xưa là con người kiêu ngạo, lạnh lùng và không để nữ giới trạm người nếu như ngài ấy còn như xưa không biết bao nhiêu cánh tay phải chặt rồi cho cẩu ăn rồi nhỉ?". Lúc lão đang suy nghĩ nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước thì thấy cảnh đám con gái đang quá phận trước mắt thì đen mặt nghĩ: "Nếu để cô chủ biết hắn để ngài ấy như vậy không biết có đem hắn băm thành trăm đoạn rồi vứt cho cẩu ăn không nhỉ? Không được phải mau ngăn cản" Nghĩ đến hậu quả đó hắn trên trán toát một tầng mồ hôi lạnh hắn đứng quan sát là vì hắn muốn nhìn thử phản ứng của ngài ấy ra sao nhưng không ngờ lại có một số kẻ lại quá phận như vậy.

Lão Trần chạy đến giải cứu Việt Anh, mất vài phút lằng nhằng cũng đến phòng, Việt Anb vào trước lão Trần vào sau, lúc lão Trần chuẩn bị bước vào thì vô tình nhìn vào gương gắn trên cửa thấy được cảnh có người theo dõi phía sau. Hắn híp mắt nhìn, kẻ theo dõi là một cô gái vô cùng xinh đẹp cô ta đang rút điện thoại nhắn tin với ai đó. Lão đi vào khẽ rút điện thoại ra gõ vài cái rồi bỏ vào túi áo đi đến chỗ Việt Anh ngồi xuống với nụ cười tươi tắn treo trên khuôn mặt.