Chương 24
Hắn nhìn ba điều kiện, hai điều kiện đầu thì không nói làm gì nhưng điều kiện thứ ba không khỏi khiến hắn nghĩ đến ý tưởng đen tối, nhắn lại: "Hai điều kiện đầu anh đồng ý còn điều kiện thứ ba hơi khó hiểu. Đêm hôm khuya khoắt đến phòng em, chẳng lẽ…".
Hắn không nói hết nhưng ý gì thì Hạ Linh cũng hiểu, mặt đỏ nhắn lại: "Anh nghĩ bậy bạ gì thế, ý em là đến phòng em bàn truyện em gái em, hôm kia em sắp phải đi rồi không phải anh quên rồi chứ?".
Việt Anh xấu hổ vuốt mũi nhắn: "No no chuyện em nhờ anh sao giám quên chứ, em yên tâm đi anh quản lí được hết".
Hạ Linh nhắn với vẻ cảnh cáo: "Anh cẩn thận đấy nó rất cứng đầu, bướng bỉnh".
Hắn tự tin nói: "Em yên tâm anh xân được hết, đảm bảo có cứng đầu đến đâu anh đều trị được cả". Hắn nghĩ thầm: "Một đứa nhỏ mà thôi, lão tử còn không trị được ư? Như vậy còn xứng đáng với danh nam nhân của Hạ Linh chứ".
Nhìn dòng tin nhắn Hạ Linh nghĩ thầm: "Không biết ai trị ai nữa". Nhìn sang Hạ n bên cạnh cũng đang đọc tin nhắn, đọc xong còn hé rắng nói với giọng mỉa mai: "Trị hết cơ à? Kinh nhỉ?".
Hạ Linh nhìn biểu hiện của Hạ n thì thở dài nghĩ thầm: "Xem ra có kẻ phải mệt rồi, cầu phúc cố ráng nhịn đi".
Cô và Hạ n cùng liếc nhìn trao đổi ánh mắt cho nhau, Hạ n sử dụng khinh công lướt ra khỏi phòng, trước khi đi còn cố làm ra vẻ nhắc nhở: "Nam nhân của chị có vẻ thú vị nhưng công việc quan trọng hơn nhiều".
Nhìn chăm chú phía bình hoa góc phòng, lại đứng cửa sổ nhìn xuống sân có một người con gái học sinh đi lại rất bình thường chẳng qua nếu mắt không đủ tinh thì không thấy được ẩn dưới làn tóc, ở vị trí tai người này có đeo một cái tai nghe không dây nhỏ. Hạ Linh thở dài trong lòng: "Haizz…Gia tộc luôn không tin tưởng chúng ta".