“Người này cũng đi mấy ngày rồi, cũng nên trở về chứ!”
Sáng sớm, Mục Khuynh Tuyết liền ở trong doanh trướng của mình đảo quanh đầy đất
“Tướng quân… Lúc này mới hai ngày…dưỡng thương cũng chưa chắc hai ngày là có thể tốt a…” Văn Khúc ở một bên hầu hạ Mục Khuynh Tuyết ăn uống, muốn cười lại không dám cười
“Mới hai ngày sao?” Tay Mục Khuynh Tuyết đũa hơi ngưng lại, hơi sững sờ
Văn Khúc nhíu nhíu mày, “Chính xác mà nói, là một ngày rưỡi đó”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy tức giận liếc nàng một cái, “Ta mặc kệ, chút nữa ngươi đi trong cung đem người đón về cho ta”
Mục Khuynh Tuyết bá đạo hơi vung tay, sau đó lại vội phủ nhận, “Không được, ngươi không thể đi đón nó, nhìn lên giống như là bản tướng quân rất nhớ nó, ngươi chút nữa vào cung tìm hiểu một chút được rồi”
Văn Khúc tất nhiên là dở khóc dở cười, không dám cãi lại
Trong tẩm điện của Quốc chủ, quốc chủ thay Thiên Hựu bôi xong thuốc, giúp nàng mặc quần áo tử tế
“Hoàng nãi nãi, Thiên Hựu hôm nay liền về trong doanh trại” Thiên Hựu kéo ống tay áo của quốc chủ, gương mặt không nỡ
“Ân, Thiên Hựu lần này trở lại phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ của ngươi, không cho phép làm ra chuyện khác người nữa, nghe thấy không?” Quốc chủ nghiêm mặt, nhắc nhở một chút
“Vâng, Hoàng nãi nãi yên tâm, Thiên Hựu nhớ rồi” Thiên Hựu quay về quốc chủ cúi người dập đầu
“Ừm, đi đi” Quốc chủ đem người nâng dậy, đưa đến ngoài điện, lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt
Lạc Tử Y sớm ở ngoài điện chờ đợi, nhìn Thiên Hựu đi ra, quay về quốc chủ cúi chào, mang theo Thiên Hựu lên xe ngựa
“Aiz” Sau khi đưa đi Thiên Hựu, quốc chủ thở dài một tiếng, đầy mắt không nỡ
“Làm phiền mẹ nuôi đưa tiễn rồi.” Bên trong xe, Thiên Hựu quay về Lạc Tử Y thi lễ
“Còn khách khí với mẹ nuôi làm gì” Lạc Tử Y cười kéo lấy nàng ngồi ở bên cạnh mình
“Đúng rồi mẹ nuôi, ngày đó khi ngài đến trong doanh trại đón Thiên Hựu nói, là sư phụ ta để ngài tới?”
“Đúng, đêm đó tham tướng trong doanh trại mẹ ngươi tới tìm ta đòi một tên tử tù sắp hành hình, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, liền đem người cho nàng”
“Buổi tối lúc ngủ, sư phụ của ngươi lại đột nhiên xông vào trong phòng ta, nói ngươi gặp nạn, để ta hôm sau trời vừa sáng lập tức đi trong doanh trại đón ngươi vào cung, ta tất nhiên là không dám sơ suất, nào ngờ vẫn là chậm một bước”
“Thì ra là như vậy” Nghe nói như thế, Thiên Hựu trong lòng ấm áp, âm thầm ngày ấy quả nhiên là sư phụ ra tay, hẳn là, sư phụ ngay ở trong bóng tối nhìn mình?
Hai người một đường tán gẫu, mắt thấy xe ngựa vững vàng dừng ở cửa quân doanh, Thiên Hựu vừa định xuống xe, lại bị Lạc Tử Y ngăn lại, “Ngươi trước tiên ở trêи xe đừng động, mẹ nuôi có mấy lời muốn nói cùng mẹ ngươi”
Thấy được Lạc Tử Y một mặt dáng vẻ cười xấu xa, Thiên Hựu tất nhiên là dở khóc dở cười
Trong doanh trướng của Mục Khuynh Tuyết, Văn Khúc vừa muốn quay người ra trướng, liền cùng Lạc Tử Y giận đùng đùng đi tới đụng phải đầy lòng
“Ai ya… Người nào… Công…. Công chúa?” Văn Khúc xoa xoa cái trán, vừa nhìn người đến, con mắt đều sáng
“Tướng quân, Tử Y công chúa đến rồi!”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, vụt một cái đứng lên, sau đó ngẫm lại không thích hợp, thay đổi tư thế một lần nữa ngồi xuống, “A, Tử Y a, đến rồi a…Tùy…Tùy tiện ngồi…”
Mục Khuynh Tuyết một mặt lúng túng nói chuyện dài dòng, một đôi mắt không được hướng về phía sau Tử Y Tử Y nhìn lén
“Ồ, đại tướng quân, tìm ai hả?” Nhìn Mục Khuynh Tuyết dáng vẻ ấy, Lạc Tử Y trong lòng cũng vui vẻ nở hoa rồi
“Cái đó…. Cái kia… Không… Không tìm ai…” Nhìn một lát, cũng không thấy Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết càng là lúng túng
“Nhớ Thiên Hựu rồi chứ?” Lạc Tử Y đi về phía trước hai bước, cố nén ý cười
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy liếc nàng một cái
“Aiz” Lạc đột nhiên thở dài, sắc mặt dần dần nghiêm nghị, nhìn Mục Khuynh Tuyết trong lòng giật mình
“Làm sao?” Mơ hồ có loại dự cảm không tốt…
“Thiên Hựu nó…” Lạc Tử Y một bộ vẻ lo lắng, làm như không biết nên làm sao mở miệng
“Nó làm sao vậy?” Mục Khuynh Tuyết tính là để Lạc Tử Y dọa rồi, đứng dậy đi đến Lạc Tử Y
“Thái y nói…..” Lạc Tử Y mặt lộ vẻ khó xử, “Nói…. vết thương trêи người Thiên Hựu, thương tổn tới gân cốt, phải cực kỳ điều dưỡng một trận, lần này ta đến, là để cho ngươi biết, Thiên Hựu tạm thời ở trong cung, đợi thương lành rồi đưa trờ về”
“Cái gì!? Thương tổn tới gân cốt? Chuyện này. …. Sao có thể có chuyện đó!?” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy kinh hãi
“Làm sao không thể? Ngươi tay kia mạnh mẽ, một cái tát có thể đập nát cái bàn gỗ! Dưới cơn thịnh nộ, ngươi hạ tử thủ đánh đứa nhỏ, có cái gì không thể?” Lạc Tử Y trợn trừng mắt, quả nhiên Mục Khuynh Tuyết đang kinh sợ
“Nhưng… Nhưng mà…”
Mấy người vây xem âm thầm lắc đầu, lần đầu thấy được Mục Khuynh Tuyết không biết làm sao như thế, thầm nghĩ, đây cũng chính là người trong cuộc mơ hồ, hơi có chút đầu óc liền biết, tiểu công chúa là đang dọa cô…
“Aiz, mẹ nuôi, ta liền biết ngươi lại muốn nói mù” Thiên Hựu hất lên rèm, ngoài trướng ngoài trướng đi tới
Đầu tiên là đối với Lạc Tử Y cười lắc đầu một cái, sau đó quay về mấy người chào, “Thiên Hựu tham kiến tướng quân, tham kiến Văn Khúc di nương, Hồng Nhạn di nương…” lại đối với Ô Thước ôm quyền
“Thiên Hựu, ngươi không sao chứ?” Vừa thấy Thiên Hựu đi vào, mấy người lập tức triển lộ miệng cười, Văn Khúc trước tiên đón nhận, đỡ cánh tay của Thiên Hựu thân thiết dò hỏi
“Tạ di nương quan tâm, Thiên Hựu đã không còn đáng ngại” Thiên Hựu cười trả lời, nhìn ánh mắt Văn Khúc ân cần, trong lòng ấm áp
Từ khi Thiên Hựu đi vào trong lều, một đôi mắt này của Mục Khuynh Tuyết thì không rời nàng, mắt thấy Thiên Hựu hành động như thường cũng không lo ngại, Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười, lòng cũng thả lại trong bụng
Sau đó…
“Bốp!” Mục Khuynh Tuyết một cái tát vỗ vào trêи bàn, “Lạc Tử Y!” Quát to một tiếng, dọa đến mọi người một cái giật mình
Lạc Tử Y càng là trực tiếp trốn đến phía sau Thiên Hựu, nắm Thiên Hựu làm bia đỡ đạn
“Làm sao làm sao làm sao, thì cho phép ngươi đánh đứa nhỏ, còn không cho ta hù dọa ngươi?”
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết duỗi tay chỉ vào Lạc Tử Y, nào ngờ người sau lại cười ha ha, "Thiên Hựu mau nhìn, sắc mặt của mẹ ngươi, có giống gan heo không!”
“Phốc…” Thiên Hựu nghe vậy vội che miệng nín cười, nhịn khá là khổ cực
“Lạc Tử Y!” Mục Khuynh Tuyết lần này là thật nổ tung
“Làm gì làm gì, đừng gọi đại danh của bản công chúa, bản công chúa cũng là có tính khí! Ta cho ngươi biết Mục Khuynh Tuyết, ngươi nếu như lại giống như lần này hạ tử thủ đánh đứa nhỏ, đừng trách bản công chúa…” Lạc Tử Y ngẩn người, lời uy hϊế͙p͙ người nàng vẫn đúng là chưa từng nói, trong lúc nhất thời lại cứng nhắc…
“Nga? Tử Y công chúa muốn như thế nào?” Mục Khuynh Tuyết đầy hứng thú nhìn Lạc Tử Y
“Ừm…. Đừng trách bản công chúa trả trêи người ngươi gấp bội!” Dứt lời, Lạc Tử Y đắc ý ngửa đầu
“Ha….” Mục Khuynh Tuyết một tiếng cười khẽ, mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lều đột nhiên thấp mấy phần
“Ha ha…” Mục Khuynh Tuyết nhìn Lạc Tử Y, lại là nở nụ cười, Lạc Tử Y để cô nhìn chăm chú đến một trận sợ hãi
“Thiên Hựu mau tới đây, mẹ ngươi tức giận hơn rồi.” Văn Khúc vội đem Thiên Hựu từ trong lòng Lạc Tử Y đoạt lại
“Này…này này… Khuynh Tuyết… Có chuyện từ từ nói….” Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết từng bước một áp sát, Lạc Tử Y cuối cùng cũng ý thức được chính mình hình như sờ ʍôиɠ hổ rồi…
“Ngươi không phải muốn đòi lại trêи người ta gấp bội sao? Hả?” Đang khi nói chuyện, Mục Khuynh Tuyết một cái tay trực tiếp dắt lên lỗ tai của Lạc Tử Y
“Ai ya ai ta… Nói giỡn mà thôi nói giỡn mà thôi!”
Mục Khuynh Tuyết sao quan tâm nhiều như vậy, véo lấy lỗ tai của Lạc Tử Y liền đem nàng xách ra bên ngoài, dọc theo đường đi vừa đi vừa đạp, một phần mặt mũi cũng không lưu cho tiểu công chúa này…