Trong doanh trướng Văn Khúc, Mục Khuynh Tuyết ngồi ở bên giường Thiên Hựu, nhìn dung nhan Thiên Hựu ngủ say
Mà trong đầu lại toàn đều là tư thế oai hùng ngạo nghễ trêи sân đang luyện tiễn hôm nay của Thiên Hựu, khiêm tốn mà nói, quả thực cùng năm đó giống như đúc chính mình!
Kỳ thực nói thật hôm nay thấy được Thiên Hựu một mặt bất khuất như thế, trong nháy mắt như vậy, Khuynh Tuyết trong lòng đối với người giáo ɖu͙ƈ Thiên Hựu tràn ngập cảm kϊƈɦ, nhưng mà khi cô ý thức được người kia là An Lương, một chút xíu cảm kϊƈɦ, cũng không còn sót lại chút gì
Vốn dĩ, dựa theo suy nghĩ của cô, đem Thiên Hựu ném đến trong quân doanh luyện thêm mấy ngày, đứa trẻ từ nhỏ chưa từng chịu khổ nhiều, không cần dùng một ngày thì phải sụp đổ, chịu thua, chính mình lại nhân cơ hội đem những thứ An Lương dạy nàng toàn bộ bác bỏ, tự mình giáo ɖu͙ƈ một phen
Nhưng mà chính mình còn đánh giá thấp Thiên Hựu, cũng đánh giá thấp An Lương, không nghĩ tới huấn luyện của quân doanh, lại để Thiên Hựu như cá gặp nước, ngược lại đại triển quyền cước cho mình một một kϊƈɦ phủ đầu
Suy nghĩ như vậy, Mục Khuynh Tuyết lại không giận ngược lại cười, âm thầm chính mình lớn tuổi rồi, bị tiểu quỷ này xếp đặt một phen
Nhưng mà An Lương này, cũng xác thực không thể khinh thường a…
Mục Khuynh Tuyết ở bên cạnh Thiên Hựu ngồi một lát, Thiên Hựu cũng không có phản ứng, vẫn ngủ thật say, nhìn dáng dấp hôm nay là thật sự mệt muốn chết rồi
Lại ngồi chốc lát, Mục Khuynh Tuyết đưa tay xốc lên chăn của Thiên Hựu, cẩn thận từng li từng tí một cởi đi quần áo của Thiên Hựu, chỉ chừ một cái yếm màu bạc trắng
Đây vốn là nhuyễn giáp thϊế͙p͙ thân từ sợi tơ vô cực chế tạo, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, năm đó khi mang thai Thiên Hựu, vẫn là đồ vật phòng thân của Mục Khuynh Tuyết
Mãi đến tận có Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết liền tìm đến người giỏi tay nghề, đem nhuyễn giáp này đổi thành cái yếm
Cái này cũng là quà duy nhất thân làm mẹ tặng cho con trẻ, không nghĩ tới, Thiên Hựu vẫn mặc cạnh người
“Aiz” Khẽ thở dài, Mục Khuynh Tuyết cầm lấy rượu thuốc đổ vào trêи tay, lại nhìn Thiên Hựu, nhẹ nhàng kéo qua cánh tay phải thật nhỏ của nàng đánh giá một chút, đem rượu thuốc cẩn thận bôi lên ở cánh tay nhỏ, bắp tay và bả vai, sau đó bắt đầu chậm rãi xoa nắn lên
Cũng may mà Thiên Hựu ngủ như chết, nếu không nếu như nàng tỉnh lại, thấy được mình bị Mục Khuynh Tuyết lột đi quần áo, phỏng chừng lại muốn ồn ào đến mặt đỏ thẫm
Trong lều, Mục Khuynh Tuyết đang một mặt nhu tình bôi rượu thuốc cho con gái, ngoài liều, Văn Khúc và Hồng Nhạn hai người một bộ vẻ mặt xem kịch vui
“Ngươi xem ngươi xem, ta thì nói, tướng quân vẫn là rất quan tâm Thiên Hựu, nếu không có thể hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới thoa thuốc cho nàng à!” Hồng Nhạn che miệng, nhẹ giọng nói với Văn Khúc phía sau
“Đúng rồi đúng rồi, con gái của chính mình, không quan tâm mới là lạ” Văn Khúc không nói gì lắc lắc đầu
Trong lều Mục Khuynh Tuyết đang xoa bóp bả vai cho Thiên Hựu, không ngờ Thiên Hựu lí nhí một tiếng, Mục Khuynh Tuyết lập tức nhíu mày lại, động tác trêи tay vừa chậm
“Mau nhìn mau nhìn, đau lòng rồi!” Hồng Nhạn kéo lấy ống tay áo của Văn Khúc, một mặt kϊƈɦ động kéo lấy nàng cùng xem
“Xuỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút!” Văn Khúc vọi che miệng của Hồng Nhạn
Mục Khuynh Tuyết vô tình hay cố ý hướng về ngoài liều liếc nhìn một chút, từ lâu phát hiện hai người đến
Lưu loát lau xong thuốc cho Thiên Hựu, giúp nàng mặc quần áo tử tế, đắp kín mền, đứng dậy ra ngoài liều
“Nguy rồi nguy rồi, chạy mau!” Hồng Nhạn gào to một tiếng, quay đầu liền muốn chạy, nhưng mà Văn Khúc còn không có ý thức được nguy hiểm, vẫn chưa hoạt động, hai người cứ như vậy đương nhiên đụng vào nhau
“Tốt a hai người các ngươi, còn biết học áp chân tường rồi?” Mục Khuynh Tuyết tức giận nhìn hai người một chút, sau đó mỗi một tay, xách lỗ tai của hai người, liên tục mắng đạp, xem như là đem hai người này đạp vào liều chính
Trong lều, Ô Thước từ lâu đã chờ đợi, trong tay đang cầm một nhánh mũi tên thưởng thức, thấy đám người Mục Khuynh Tuyết đi vào, vội thả xuống mũi tên, đối với Mục Khuynh Tuyết chào một cái
“Tướng quân kêu chúng tôi đến là có chuyện gì quan trọng?” Ô Thước một mặt nghiêm nghị, không dám thất lễ
“Chuyện quan trọng đúng là không có, ta thì muốn hỏi một chút, các ngươi cảm thấy đứa bé Thiên Hựu này thế nào?” Mục Khuynh Tuyết xua tay để ba người ngồi xuống, ba người nghe nói vấn đề của Mục Khuynh Tuyết, mắt to trừng mắt nhỏ, không rõ nội tình
Mục Khuynh Tuyết lúc này đem chuyện phát sinh ngày hôm trước ở trước cửa phủ tướng quân, cùng với ngụy biện sau đó của Thiên Hựu nói cho mình nói cho ba người nghe
Ba người nghe vậy, phản ứng lại là rất khác nhau
“Tướng quân, ta cảm thấy cách làm cách nói của Thiên Hựu, cũng không có cái gì sai” Hồng Nhạn cau mày trả lời
“Hơn nữa ngài nói cắn chó một cái cắn được thịt chó… Ngài đó là đem chó cắn chết chứ?” Giờ khắc này nàng rốt cuộc hiểu Thiên Hựu ban ngày đến trong doanh trại, một mặt căm ghét nói "ta không muốn cắn chó" là có ý gì rồi…..
Mục Khuynh Tuyết lúc này trợn ngược mắt, ánh mắt lại tìm đến phía Ô Thước
Ô Thước gương mặt khó xử, “Tướng quân, ta hiện tại thì muốn hỏi ngài một vấn đề”
“Ngài đem Thiên Hựu mang tới trong quân doanh, rốt cuộc là để huấn luyện nàng, hay là để huấn luyện chúng ta? Ngài là không biết, ta hiện tại đều thành trò cười trong doanh trại rồi! Hiện tại ai nhìn thấy ta đều nói, "Hắc Ô Thước, nghe nói ngươi để một đứa nhỏ 14 tuổi hạ thấp rồi?"…..”
Ô Thước một mặt ủy khuất, nhìn Mục Khuynh Tuyết cũng trực tiếp che đầu, âm thầm tính sai…tính sai…
“Tướng quân, ngài chẳng qua là cảm thấy, tính tình Thiên Hựu mềm, không giống ngài rất thích tranh đấu như vậy”
“Huh…? Chờ chút, rất thích tranh đấu? Ngươi đây là đang khen nó, hay là đang chê ta?” Mục Khuynh Tuyết mặt già đỏ ửng, vốn đang cảm thấy lời nói này của Văn Khúc nói trúng tử nguyệt…
“Ạch….” Văn Khúc lúng túng vò đầu, tiếp tục nói, “Có thể thông qua biểu hiện hôm nay của nàng, chúng ta không nhìn ra nàng tính tình nơi nào mềm yếu, ngược lại, ta hiện tại trái lại cảm thấy sức lực không chịu thua của nàng, cùng ngài giống y như nhau!” Văn Khúc tự đáy lòng than thở một câu
“Ừm, đó ngược lại” Mục Khuynh Tuyết vui vẻ tiếp nhận khen ngợi của Văn Khúc
“Nhưng ta vẫn cảm thấy trong lòng có cái rễ, thấy được nó bị người bắt nạt, ta tất nhiên không thoải mái, nhưng ta thấy được nó bị khi dễ không chỉ không trả đòn, còn trốn tránh, ta lại càng không thoải mái. Aiz"” Mục Khuynh Tuyết thở dài một tiếng, bên trong mấy câu nói này, từ tâm tính mẹ hiền lộ rõ không thể nghi ngờ
Mấy người nhìn nhau nở nụ cười
“Tướng quân, ta ngược lại thật ra cảm thấy, nếu như Thiên Hựu đúng như ngài suy nghĩ, bởi vì một ít tranh luận vô vị mà cùng người ra tay đánh nhau, đến lúc đó, ngài có thể sẽ không quá vui…” Văn Khúc trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng
“Vì sao?” Mục Khuynh Tuyết không rõ, âm thầm đây chẳng phải là dáng vẻ mình muốn Thiên Hựu biến thành sao?
“Mẫu thân bình thường, nghe được con trẻ đánh nhau với người khác, phản ứng trước hết là lo lắng con trẻ có bị thương hay không…”
“Ta thì không lo lắng, nó thân thủ kia, ai tổn thương nó?” Mục Khuynh Tuyết lòng ngược lại là thật to lớn
Văn Khúc một mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Thứ hai, sẽ tức giận…”
“Vì sao lại tức giận?” Mục Khuynh Tuyết càng là không rõ
“Bởi vì đánh nhau tuy đơn giản, nhưng cũng là phương thức giải quyết thô bạo nhất, chỉ có thể dùng đánh nhau để giải quyết vấn đề, nói rõ ngươi không có đầu óc!”
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết giơ tay chỉ vào Văn Khúc
“Tướng quân bớt giận tướng quân bớt giận, ta cũng không có ý nhục mạ tướng quân…”
Mắt thấy cuộc trò chuyện này sắp nói sập rồi, Văn Khúc vội vàng mở miệng, “Ta cảm thấy Tướng quân hiện tại có ý tưởng này, có lẽ là còn không hiểu Thiên Hựu, vậy không ngại liền để Thiên Hựu ở trong doanh trại chờ thêm mấy ngày, cùng mọi người huấn luyện một chút, cũng để Tướng quân hiểu nàng thêm”
“Phương pháp này có thể, nhưng thần xạ doanh ta có thể không dung nổi vị phật to này rồi!” Ô Thước gật đầu tán thành, nhưng mà liều mạng đem Thiên Hựu ra bên ngoài, Mục Khuynh Tuyết quay về nàng liên tục mắt trợn trắng
“Vậy…” Mục Khuynh Tuyết tìm hiểu một chút
“Hồng Nhạn, ngày mai đem nó ném đi kỵ binh doanh của ngươi, cố gắng kϊƈɦ nó cho ta!” Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, tuyên bố tan họp, mấy người cười trêи sự đau khổ của người khác chạy ra lều trại
“A….Trời không thương ta!” Hồng Nhạn một tiếng kêu rên…