Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

Chương 64: Phản tướng một quân

Từ sau khi Thiên Hựu đến, Mục Khuynh Tuyết và An Lương thì càng không vội mà hồi kinh, vốn cũng là bởi vì không yên lòng Thiên Hựu, bây giờ hài tử đều đến rồi, chi bằng an tâm an dưỡng, cũng bỏ bớt trêи đường bôn ba, xảy ra bất ngờ gì nữa

Hơn nữa, Thiên Hựu từ trước đến giờ rất ít đi xa nhà, bây giờ hiếm thấy có cơ hội đi tới trong núi sâu nơi này, hiện tại để nàng trở về, nàng cũng là không chịu, ngược lại chi bằng để nàng ở trong ngọn núi này, trải nghiệm một hồi sinh hoạt của người miền núi

Ở trong nhà, cũng không nhiều bạn bè cùng nhau đùa vui như vậy, lại có tuyết nàng yêu nhất, mấy ngày nay cùng mọi người cùng nhau chơi ầm ĩ, được kêu là vừa vui đến quên cả trời đất

Nhưng mà nhiều thời gian hơn vẫn là ở cùng với Lăng nhi, mấy ngày nay tiếp xúc nhau, phát hiện Lăng nhi quả thực như mẫu thân nói tới, thiện lương dịu dàng, chu đáo, biết chăm sóc người!

Mỗi lần cùng nàng cùng ra ngoài, trong cái sọt của nàng luôn phải chuẩn bị thêm một bộ y phục, duy nhất không tốt là, cái tên này động một chút là mặt đỏ, cũng không biết là làm sao



“Mau vào, cỡi quần áo, vào trong chăn ấm áp” Lăng nhi một mặt bất đắc dĩ nắm Thiên Hựu vào nhà, giúp nàng cởi quần áo, làm sạch tí tuyết phía trên

Thiên Hựu ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trêи giường, dùng chăn đem mình gói thành trái banh, bất mãn nhìn Lăng nhi

“Làm sao, quở trách ngươi hai câu, ngươi thì sẽ không cao hứng?”

Thiên Hựu xẹp xẹp miệng

Lăng nhi khẽ thở dài, thả ra y vật trong tay

“Áo trong ướt rồi không?”

“Không có” Lắc lắc đầu

Không yên lòng đi đến bên giường, đưa tay đến trong chăn, hơi hơi sờ sờ

Ngẩng đầu nhìn Thiên Hựu, một bộ dạng muốn nói lại thôi, hé miệng nở nụ cười, giơ tay thay nàng làm sạch hoa tuyết trêи tóc

“Được rồi, đừng mất hứng, ta sẽ không cáo trạng với thẩm thẩm họ”

“Thật sự?” Vừa nghe lời này, Thiên Hựu vui vẻ rồi

“Ừ, vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta, sau này cũng không cho phép ở trong tuyết lăn lộn, áo bông dày như thế đều ướt đẫm rồi, nếu như cảm lạnh, mọi người chắc lo lắng”

Thiên Hựu thở dài một hơi, nghiêng người nằm vật xuống ở trêи giường, “Nhưng mà, ở trong tuyết lăn lộn thật sự rất thoải mái, mềm mại, lăn lên còn sẽ phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt”

Nói qua, cái tên này bao lấy cái chăn qua lại lăn lăn, một mặt dư vị cười khúc khích

“So với giường còn thoải mái, ân… Chính là lạnh một chút”

Lăng nhi bất đắc dĩ, liếc nàng một chút, đứng dậy đến bên cạnh bàn, cầm lấy quần áo của Thiên Hựu

“Ồ? Nơi này làm sao rách rồi?” Cúi đầu xuống, phát hiện nơi vạt áo càng là không biết làm sao rách một đạo vết nứt dài như ngón tay, vội quay đầu lại nhìn về phía Thiên Hựu

Thiên Hựu sững sờ, cũng không lăn lộn, nghiêng đầu nhìn một chút, “Hả? Làm sao rách rồi?”

Lăng nhi nghe vậy, lại thưởng nàng một cái lườm

“Ngươi, người bao lớn rồi, sơ ý lơ là, quần áo rách cũng không biết” Một bên lẩm bẩm, một bên đi ra ngoài tìm kiếm kim chỉ đến

“Khà khà…” Thiên Hựu khuôn mặt đỏ lên, ngại ngùng cười cười, gãi gãi đầu

” Ý, tỷ tỷ biết vá quần áo?”

“Ừ, bình thường ngoại trừ cùng nải nãi lên núi hái thuốc, chính là ở nhà xem sách, làm chút may vá, giết thời gian” Đang khi nói chuyện, đã xỏ chỉ xong, cầm lấy quần áo trước sau ước lượng một hồi, một kim một chỉ, quen thuộc vá lên

“Tỷ tỷ thật là lợi hại” Thiên Hựu ở bên cạnh nhìn hồi lâu, không khỏi than thở một câu

Lăng nhi ngẩng đầu nở nụ cười với nàng

“Mẹ nói thật không có sai”

“Hả?”

“Mẹ nói tỷ tỷ ôn nhu tỉ mỉ, biết chăm sóc người, ai nếu có thể cưới tỷ tỷ, vậy chắc là phúc phận kiếp trước đã tu luyện!” Thiên Hựu cười hì hì, nhưng không nghĩ lời kia vừa thốt ra, Lăng nhi nhất thời mặt đỏ bừng, trêи tay run lên, đầu kim kia liền đâm tới trêи ngón tay

“Hí…”

“Ngươi không sao chứ!” Thiên Hựu vươn mình liền xuống giường, nhanh chân đi đến, nắm lên tay của Lăng nhi cẩn thận liếc nhìn chút, trêи đầu ngón tay hạt máu lớn chừng hạt đậu

“Ai nha, làm sao cũng không cẩn thận chút, ngươi còn nói ta đây!” Nhíu lại lông mi nhỏ oán trách nhìn nàng một cái, vừa cúi người, cúi đầu, đem ngón tay của Lăng nhi ngậm vào trong miệng ʍút̼ hai cái

“Đau không?” Ngậm lấy ngón tay, hỏi một câu không rõ

Cũng không thấy Lăng nhi có đáp lại

Rút ra ngón tay nhìn một chút, máu đã dừng lại, vội ngẩng đầu nhìn về phía Lăng nhi, chỉ thấy nàng ngơ ngác đang nhìn mình

“Tỷ tỷ…Ơ, mẹ, người trở về lúc nào?” Lúc này vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Mục Khuynh Tuyết trước cửa xốc nửa mảnh màn, bước vào một cái chân, rồi lại mờ mịt ngốc lăng

Vừa nghe Mục Khuynh Tuyết đến rồi, Lăng nhi cũng hồi thần, khuôn mặt đỏ lên, quay đầu lại nhìn lướt qua, vội lấy tay giật trở về, để ở bên người, không tự nhiên cầm lấy góc quần

“Các ngươi… Hai đứa…” Mục Khuynh Tuyết đầy mặt chính là một chữ ngớ viết lớn

“Mẹ, y phục của ta rách rồi, Lăng tỷ tỷ vừa mới giúp ta vá quần áo không cẩn thận đâm vào tay” Thiên Hựu cầm lấy quần áo trêи bàn

“Nga…”

Mục Khuynh Tuyết đi tới bên cạnh hai người, ánh mắt không ngừng ở trêи người của hai người đi khắp, Thiên Hựu một lòng một dạ loay hoay với quần áo, ngược lại không cảm thấy có cái gì, Lăng nhi lại là đứng không yên

“Thẩm thẩm trở về, ta… Ta đi nấu chút nước nóng…”

Mắt thấy Lăng nhi ra phòng, Mục Khuynh Tuyết liền đem mũi nhọn nhắm ngay Thiên Hựu, suy nghĩ một chút, ngồi vào trêи ghế, kéo lấy tay nhỏ của nữ nhi đem nàng dắt đến trước mặt mình

“Thiên Hựu a…”

“Hả?” Thiên Hựu cả đầu cũng không dám nhấc

“Cái đó…”

“Mẹ ngươi xem, tỷ tỷ vá thật tốt, ta không nhìn kỹ, cũng không tìm được chỗ nào rách rồi!” Xách quần áo đưa tới trước mặt Mục Khuynh Tuyết, một mặt vui mừng chỉ chỉ địa phương Lăng nhi may vá qua

“Ạch…. Ạch, phải, tốt…” Mục Khuynh Tuyết sắc mặt lúng túng, có chút khó xử

“Thiên… Thiên Hựu a, mẹ mấy ngày trước nói với ngươi, ngươi…coi là thật?”

Thiên Hựu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Nói cái gì?”

“Chính là… Ạch… Đem Lăng nhi hứa cho ngươi làm…”

“Nga!” Thiên Hựu bừng tỉnh, gật gật đầu

“Ừm…Thì ra ta cũng cho rằng mẹ chỉ là thuận miệng nói một chút, nhưng mà mấy ngày nay ở chung với Lăng nhi, phát hiện nàng so với mẹ nói còn tốt hơn, hơn nữa tỷ tỷ đối với Thiên Hựu rất tốt, rất chăm sóc Thiên Hựu” Thiên Hựu hì hì nở nụ cười

Mục Khuynh Tuyết vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy đỉnh đầu gặp một cái kinh lôi, thật lâu không thể hoàn hồn

“Ngươi…. Ngươi…” Một lát mới duỗi tay chỉ vào Thiên Hựu, một bộ dáng dấp chỉ tiếc mài sắt không nên kim, cộng thêm hối hận muốn đập tường…

“Nha đầu này là làm sao…” An Lương đang từ ngoài phòng đi vào, nhìn một chút bóng lưng Lăng nhi đỏ mặt chạy đi, lại cúi đầu nhìn một chút tách trà lại bị nhét đến

Vừa nhìn An Lương đi vào, Mục Khuynh Tuyết như là thấy được cứu binh, vội kéo nàng, “Quản… Quản đồ đệ của quản ngươi!”

“Làm sao vậy?” An Lương một mặt mờ mịt, quay đầu nhìn lại, Thiên Hựu đang nâng quần áo cười khúc khích đó

“Nha đúng rồi, mẹ a, người lần trước nói, ta cưới vợ về nhà, người nuôi cho ta, còn tính hay không a?”

“Phốc…” An Lương mới vừa uống một hớp trà, liền phun một giọt không dư thừa, ngẩng đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, người sau che đầu

“Nhìn ta làm gì! Nhìn đồ đệ tốt kia của ngươi!” Mục Khuynh Tuyết tức giận giậm chân, rồi lại không biết nên làm sao nói rõ cùng Thiên Hựu

An Lương lau miệng, quay đầu nhìn lên, khi thấy Thiên Hựu nụ cười đắc ý, hai con mắt xoay tròn, tâm trạng buông lỏng, thở dài một hơi

Đứa nhỏ này bản lĩnh tốt nhất theo chính mình chính là giả vờ ngây ngốc rồi!

Lại vừa nhìn Mục Khuynh Tuyết, tư thế lửa lan đến nhà….

Suy nghĩ một chút, nghiêng người sang, nhàn nhã uống trà

Hết chương 64