Khuynh Thành Song Tuyệt

Chương 34: Hồng trần củ triền duyến vị hưu



Ngày phong hậu cũng đã gần, Bùi Liễu Tích sớm đến ở tại Thái Phó phủ, đợi kiệu hoa đến rước.

Đêm trước hôn lễ, màn đêm đẹp đến kinh người, Minh Nguyệt đã lâu không thấy nay lại xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ Thái Phó phủ, những vật được bọc lụa hồng đều lấp lánh sáng lên.

Bùi Liễu Tích ngủ không được, muốn đi ra ngoài một chút, nhưng đêm nay hạ nhân của Thái Phó phủ tất cả đều vì hôn lễ ngày mai mà tất bật chuẩn bị , không dám có chút chậm trễ.

Ở phòng ngoài đi lại vài vòng, trong lòng vẫn có chút không yên, vì thế trực tiếp sử dụng khinh công phóng ra ngoài tường viện, lại không ngờ đến sẽ gặp một thân ảnh quen thuộc.

“Cảnh Linh?” Bùi Liễu Tích có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại có thể thấy hắn ở đây.

Cảnh Linh cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến nàng đột nhiên xuất hiện, lại còn theo cách này.

“Liễu Tích cô nương…… Ngươi đây là……”

“Nga…… Ta đi ra ngoài giải sầu mà thôi…… Trong phủ nhiều người, đành phải ra ngoài như vầy .” Bùi Liễu Tích cảm thấy xấu hổ, tiện đà hỏi:“Ngươi sao lại ở đây?”

“Ách……” Cảnh Linh không biết nói như thế nào, đành phải nói sang chuyện khác ,“Ngày mai sẽ tiến cung phong hậu , sao ta không thấy ngươi vui vẻ?”

Bùi Liễu Tích lấy tay sờ mặt mình, chẳng lẽ biểu hiện rõ ràng vậy sao. Sau giương mắt thấy Cảnh Linh đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng buông tay, lại càng thấy xấu hổ.

“Chỉ có chút nôn nóng thôi.” Bùi Liễu Tích miễn cưỡng cười.

“Liễu Tích cô nương có chuyện gì cứ nói, nói ra so với việc chôn trong lòng vẫn tốt hơn.” Cảnh Linh bình tĩnh nói.

Bùi Liễu Tích cảm thấy sau sự kiện lớn kia xảy ra, có rất nhiều người thay đổi, tự trở nên khác rất nhiều. Không chỉ có Tư Đồ Cảnh, còn có Cảnh Linh. Nàng không thể hiểu được này là vì sao.

“Ta chỉ là……” Bùi Liễu Tích ấp úng không biết có nên nói ra hay không.

“Cô nương không muốn nói?”

“Ta không biết, làm như vậy đến tột cùng vẫn là tốt hay là sai.” Bùi Liễu Tích xoay người đưa lưng về phía Cảnh Linh.

Tuy rằng Tư Đồ Cảnh đáp ứng thú nàng, còn phong nàng làm hậu, nhưng nàng lại chẳng thấy vui. Nàng thậm chí hoàn toàn không biết Tư Đồ cảnh nghĩ gì, Tư Đồ Cảnh đối với nàng tốt lắm, nhưng không hề có cảm giác yêu. Nàng sợ hãi cảm giác này, nàng cảm thấy hắn cách nàng rất xa. Đã chạm đến rồi, lại không chạm đến. Loại cảm giác này, rất khiến người khác thấy áp lực

“Chỉ cần khiến cho bản thân mình vui vẻ là được rồi, cần gì phải quản nó sai hay không sai. Cứ luôn luôn phải thoải mái, cứ do do dự dự, thật không giống ngươi .” Cảnh Linh thản nhiên cười.

Hắn chính là đang muốn nói lời trong lòng của mình . Qua hôm nay, thân phận có khác, hắn sẽ không còn có thể nói như vầy. Điểm ấy, hắn là biết rõ .

Bùi Liễu Tích ngây ngốc cười:“Cũng đúng, như vậy thực không giống ta .”

Suy nghĩ một hồi, Bùi Liễu Tích hỏi:“Ngươi nói, Hoàng Thượng hắn, có yêu ta sao?”

“Này……” Cảnh Linh do dự mà không biết nên trả lời như thế nào,“Hoàng Thượng nếu lập ngươi làm hậu, đương nhiên là người yêu của ngươi.”

“Phải không. Ha ha.” Bùi Liễu Tích tiếp tục ngây ngô cười ,“Ta về trước , ngày mai còn phải dậy sớm trang điểm.”

Dứt lời Bùi Liễu Tích dược thân vào Thái Phó phủ.

Cảnh Linh còn đứng ở tại chỗ, nhìn theo hướng nàng vừa rời đi. Hoàng Thượng yêu nàng sao. Hắn cũng không cho rằng như thế. Chính là, Hoàng Thượng có thể cho nàng rất nhiều, nàng chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều, như thế là đủ rồi.

Tình hình trong nước đang loạn, hoàng đế lại tiến hành tân hôn.

Kinh thành khắp các ngã tư đường đều treo hoa. Một đoàn xe từ trong hoàng cung đi ra. Từ ngày đăng cơ tân hoàng đế, kinh thành chưa từng trở nên náo nhiệt như vậy.

Bùi Liễu Tích sáng sớm đã bị nha hoàn gọi dậy trang điểm, tinh thần rất là không tốt, trên mặt còn hiện rõ hai đôi mắt buồn ngủ, hiển nhiên là do ngày hôm qua ngủ không tốt. Mặc dù câu nói kia của Cảnh Linh có khiến nàng yên tâm một chút, nhưng dù sao đại hôn trước mặt, khẩn trương là tránh không được .

Bận suốt cả buổi sáng, Bùi Liễu Tích đã từ một nữ hiệp giang hồ trở thành danh môn khuê nữ, vốn đã có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có khí chất danh giá, khiến cho bọn nha hoàn phải sợ hãi mà than, nữ tử như vậy, thật sự trên thế gian rất hiếm có.

Đến giữa trưa, có người gõ cửa, nha hoàn đi ra mở cửa.

“Thiếu gia?”

Huyền Minh Thần? Bùi Liễu Tích nhìn ra ngoài, nhìn thấy Huyền Minh Thần có chút tiều tụy. Ở Thái Phó phủ mấy ngày nay, còn chưa từng thấy qua mặt hắn, nàng biết rõ hắn cùng với Tư Đồ Cảnh là bạn tri kỉ, lại rời bỏ Tư Đồ Cảnh mà đi, hôm nay là Tư Đồ Cảnh đại hôn hắn không ở trong cung, lại xuất hiện ở đây , này tất cả thật khiến nàng khó hiểu

Huyền Minh Thần nhìn nha hoàn liếc mắt một cái, nói:“Ngươi mau lui xuống.”

“Ân, thiếu gia.”

Nha hoàn lui xuống, Huyền Minh Thần đi đến, nói:“Chúc mừng.”

“Đa tạ Huyền đại nhân.” Bùi Liễu Tích khách sáo nói.

“Ta đã ừ quan , ngươi không cần bảo ta đại nhân.” Huyền Minh Thần ngữ khí rất lãnh đạm.

“Kia, không biết Huyền công tử tới đây có chuyện gì?” Bùi Liễu Tích không biết vì sao, đôi mắt tiền người này ẩn ẩn có chút địch ý, ngay chính mình còn cảm thấy có chút không hiểu

Huyền Minh Thần lấy ra một cái gì đó, mở ra trước mặt Bùi Liễu Tích, nói:“Ta muốn đưa một món lễ vật .”

Bùi Liễu Tích tiếp nhận vật kia đưa đến gần nhìn, là một nữa Uyên Ương Giác.

“Đây là Uyên Ương Giác? Vì sao chỉ có một nửa?” Bùi Liễu Tích hỏi.

“Một nửa khác, Hoàng Thượng đang giữ.” Huyền Minh Thần nói:“Về sau, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Bùi Liễu Tích không nói gì.

Huyền Minh Thần nói tiếp:“Hắn không biết tự lo cho bản thân mình, ngươi nhớ quan tâm đến hắn một chút……”

Huyền Minh Thần có chút nghẹn ngào, có lẽ không nên nói gì cả, có lẽ hắn muốn nói ra những điều này cũng chỉ để khoe khoang gì đó. Hắn hiện tại còn không biết mình đang là cái gì. Chỉ biết trong lòng thực rất loạn.

Bùi Liễu Tích nghe được cũng rất khó chịu. Rõ ràng hắn đang rất có hảo ý đến tìm nàng, nàng lại cảm thấy khó chịu. Thậm chí cảm thấy, chính mình không xứng với Tư Đồ Cảnh.

Cuối cùng Bùi Liễu Tích cũng chỉ hảo trả lời:“Đa tạ Huyền công tử nhắc nhở, ta sẽ hảo hảo quan tâm đến hắn .”

“Vậy là tốt rồi, tại hạ trước cáo từ .” Dứt lời Huyền Minh Thần vội vàng ly khai.

Bùi Liễu Tích nắm miếng ngọc trong tay, cố gắng cười nói:“Ta không xứng với ngươi ai xứng đôi ngươi? Ngươi dung nhan khuynh thành, ta cũng phong tư ngạo đàn. Ngươi tài hoa xuất chúng độc nhất vô nhị, ta cũng thức thấy nhiều biết rộng quảng không thua thế nhân. Ngươi quân lâm thiên hạ, từ nay về sau, ta mẫu nghi thiên hạ. Trên đời song tuyệt, chỉ có thể là ngươi, cùng ta.”

Đội ngũ đón dâu đến trước cửa Thái Phó phủ.

Hồng trù che lấp đi miệng cười ngạo thế của Bùi Liễu Tích. Nàng trong tiếng hỉ nhạc cao quý mà bước lên kiệu hoa.

Song tuyệt khắp thiên hạ, đến tột cùng là ai cùng ai.

Nàng không dám nghĩ nhiều. Nếu nhất định chỉ có hai người, nàng không hy vọng chính mình không nằm trong đó.

Bùi Liễu Tích theo cỗ kiệu kia vào Thấm Hoa cung. Kia chính là cung điện của hoàng hậu. Trong cung đẹp đẽ quý giá, khiến nàng không thể không khuynh đảo, nhưng mà nàng càng để ý là, nàng rốt cuộc cũng cùng Tư Đồ Cảnh ở cùng một nơi .

Về sau cũng sẽ luôn luôn bên nhau, làm bạn đầu bạc. Mặc kệ phía trước là như thế nào, chỉ cần nghĩ đến đây, nàng vẫn cảm thấy vui mừng.

Hoàng cung đại bãi thịnh yến, Tư Đồ Cảnh đang trong buổi thịnh yến, trong lòng vẫn rất bình tĩnh , bình tĩnh không thể nào bình tĩnh hơn. Hắn nghĩ đến hôn lễ Huyền Minh Thần. Hắn chỉ là đang lấy tâm trạng bình tĩnh như hắn hôm đó.

Này ý nghĩ cũng chỉ chợt lóe qua, hắn cũng chỉ do thói quen mà nhớ đến Huyền Minh Thần. Nay hắn, nghĩ đến càng nhiều , lả phải buông tay thôi.

Nếu vô lực đấu tranh, không bằng buông tay.

Vào đêm, trong cung thịnh yến cũng dần dần hoãn. Là thời điểm đi đến gặp tận nương, nhưng mà hắn lại chậm chạp không chịu động bước.

“Hoàng Thượng, đến lúc tới tẩm cung Hoàng hậu rồi ạ .” Bên cạnh có người cung nữ nhắc nhở nói

“Triệu Dịch Nam Vũ Dịch đại nhân tiến kiến.” Tư Đồ Cảnh có chút hoảng hốt nói, khi hắn hiểu được mình đang nghĩ gì, cảm thấy có chút đáng sợ.

Dịch Nam Vũ mang theo đầu óc nghi hoặc đến đại điện, không hiểu được Tư Đồ Cảnh đang nghĩ gì.

“Không biết Hoàng Thượng lúc này triệu vi thần tiến kiến có chuyện gì?”

“Ngươi tới từ Miêu Cương, nghe nói nơi đó chuyên chết dược, ngươi hình như cũng tinh thông y thuật?” Tư Đồ Cảnh hỏi.

Dịch Nam Vũ vẫn không hiểu được ý của hắn:“Hoàng Thượng muốn dược sao không trực tiếp tìm ngự y?”

“Có chút dược, cũng nên từ tâm phúc cấp cho vẫn tốt hơn.”

Dịch Nam Vũ nghe xong lời này một trận mặt đỏ tai hồng. Cùng lúc bởi vì Tư Đồ Cảnh xem hắn là tâm phúc mà vui vẻ, về phương diện khác vì biết Tư Đồ Cảnh cần dược gì mà xấu hổ.

“Này…… Vi thần hiểu được, vi thần này liền đi chuẩn bị.”

Dứt lời vội vàng ly khai đại điện.

Bùi Liễu Tích ở tẩm cung chờ đợi thật lâu, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, trong lòng một trận vui sướng.

Tiện đà truyền đến thanh âm đẩy cửa, sau đó không lâu cửa lại bị khép lại. Tư Đồ Cảnh chậm rãi bước đến bên giường. Nàng chờ Tư Đồ Cảnh vén khăn voan của nàng, nhưng là hắn vẫn không hề động thủ.

Đợi thật lâu, cho đến khi ngoài cửa có cung nữ gõ cửa.

“Hoàng Thượng, Dịch đại nhân mang nước trà đến .”

“Tiến vào.”

Thanh âm của Tư Đồ Cảnh bên tai nàng vang lên, khiến nàng bức thiết muốn nhìn thấy hắn.

Cung nữ đặt nước trà xong, Tư Đồ Cảnh lúc này mới vén lớp khăn voan của nàng. Nàng một thân hồng y, tựa hồ nhớ đến lần đầu gặp mặt.

Bùi Liễu Tích cười nhìn hắn, trong lòng một trận lo lắng. Nhưng mà Tư Đồ Cảnh không có chút biểu tình.

Như vậy giằng co thật lâu, Tư Đồ Cảnh rốt cục đứng dậy, đến bên cạnh bàn bưng lên chén trà Dịch Nam Vũ đưa đến, một hơi uống cạn.

“Đây là trà giúp tỉnh rượu à?” Bùi Liễu Tích hỏi.

“Ân.” Tư Đồ Cảnh buông chén trà, lại đi trở về.

Tư Đồ Cảnh tay đặt trên vai Bùi Liễu Tích, chậm rãi dời về phía nàng, tựa như từng làm với Huyền Minh Thần. Chỉ cần nghĩ đến Huyền Minh Thần, hắn liền ngưng ngay động tác của mình

Ngừng một lát, rốt cuộc vẫn không xuống tay.

Tư Đồ Cảnh tĩnh tọa ở một bên, trên mặt bắt đầu phiếm đỏ, Bùi Liễu Tích còn tưởng rằng là do hắn ngượng ngùng, liền tự mình mở áo khoác, lại đưa tay tháo quần áo Tư Đồ Cảnh, Tư Đồ Cảnh vẫn là không hề có động tĩnh.

Rất nhanh trên người Bùi Liễu Tích chỉ còn lại áo sơ mi, thân mình mềm mại bại lộ trước mắt hắn, còn có kia như liên bàn tịnh triệt ngọc nhan, mỗi một dạng đều khiến nam nhân khó có thể cưỡng lại .

Tư Đồ Cảnh thân thể dần dần có phản ứng, hắn đương nhiên cho do công hiệu chén trà kia.

Hắn nghĩ đến như vậy liền có thể cùng nàng tình ái, nhưng là hắn cuối cùng hiểu được, mình đã sai rồi. Tại suốt quá trình kia, hắn thủy chung thầm nghĩ đến một người. Huyền Minh Thần. Cho dù đối phương là nữ nhân, hắn vẫn sẽ xem nàng như là Huyền Minh Thần

Bùi Liễu Tích vẫn ôm hắn, nàng cũng không hiểu được vì sao, rõ ràng đã chiếm được người này, vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, vẫn sợ hãi sẽ có một ngày mất đi hắn

“Ngươi…… Yêu ta sao?” Sau Bùi Liễu Tích nằm trong ngực Tư Đồ Cảnh, gắt gao ôm hắn, đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Tư Đồ Cảnh bình tĩnh nói:“Ngươi đã là hoàng hậu , sao còn suy nghĩ về những điều này.”

“Ta chỉ muốn biết ngươi đang nghĩ gì……” Bùi Liễu Tích lẩm bẩm nói.

“Không còn sớm , ngủ đi.” Tư Đồ Cảnh ** nhu nhu tóc Bùi Liễu Tích.

Bùi Liễu Tích hiểu được hắn không muốn nói, cũng không dám hỏi lại, hỏi lại, sợ là sẽ phải mất hắn .

Có lẽ giống như hiện tại, đã là tốt lắm rồi .

—————————————————-