Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 121: Vấn đề chọn địa điểm

Từ khi Tần Vô Phong bắt đầu trợ giúp Vân Khuynh thực thi ý nghĩ của y, Vân Khuynh cả người đều tinh thần phấn chấn, quét sạch lười biếng sau khi Tần Vô Song đi.

Tần Vô Phong nhìn ra Vân Khuynh rất có hứng thú và coi trọng chuyện này, ở trong thâm tâm đối với chuyện này lại càng để bụng, cố gắng làm đến tốt nhất.

“Ngô, đại ca, chỗ ở thực sự đã chọn được rồi???”

Trong con ngươi màu đen của Vân Khuynh tựa hồ lóe ra tinh quang, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tản ra ánh sáng mỹ lệ.

Tuy rằng mấy ngày nay cái bụng đã thoáng hở ra, sờ lên có chút quái dị, thế nhưng tâm tình của y bởi vì có nơi để sử dụng hồi ức của đời trước mà vô cùng tốt.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Vô Phong mang theo vài tia ôn hòa hiếm có, gật đầu:

“Đúng vậy, ngay ở phía trước Tần phủ cách đó không xa có một mảnh đất trống.”

“Ách.”

Vân Khuynh giật mình:

“Cái kia, đại ca, đoạn đường chỗ đó có phải là quá tốt, quá náo nhiệt không?”

Đầu ngón tay thon dài của Tần Vô Phong theo thói quen gõ lên mặt bàn, vẻ mặt có chút suy nghĩ:

“Đoạn đường tốt mới náo nhiệt, náo nhiệt, mọi người mới đều có thể biết.”

Vân Khuynh nghe xong đầu đầy hắc tuyến, Tần Vô Phong luôn luôn thông minh, nhưng về chuyện này, tại sao lại mắc phải sai lầm nhỏ nhặt vậy chứ?

“Đại ca, làm một cô nhi viện, làm một trường học, là vì cái gì? Là vì nhóm tiểu khất cái, đều là thử nghiệm, ngươi để tất cả mọi người đều biết làm gì???”

Vân Khuynh có chút vô lực hỏi lại Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong nghe xong, tỉ mỉ đẽo gọt một chút, sắc mặt cũng mơ hồ biến thành màu đen:

“Cái này... Ta... Xử lý công sự quá nhiều, theo thói quen dùng ánh mắt kinh thương để chọn, Vân nhi yên tâm, ta sẽ chọn lại lần nữa.”

Vân Khuynh gật đầu:

“Đây chỉ là suy nghĩ ban đầu của ta, cũng là một lần thử nghiệm, không cần gióng trống khua chiêng, nên yên lặng tiến hành, chờ đến khi thành công rồi tuyên truyền giúp đỡ càng nhiều người...

Còn có, trong cô nhi viện thu dưỡng, đều là hài tử, hài tử thiên tính hoạt bát, cho nên sẽ ồn ào đến hàng xóm, đại ca phải chú ý đưa cô nhi viện đến vùng ngoại thành, hoặc là đến chỗ xa...

Ân, nếu là thử nghiệm... Như vậy, thẳng thắn, đại ca, chúng ta sửa lại bản vẽ một chút, xây cô nhi viện lớn hơn một chút, rồi đưa trường học xây ở trong cô nhi viện thế nào???

Dù sao trường học là nơi mọi người học tập, tự nhiên là không thể ở chỗ quá náo nhiệt, như vậy sẽ làm bọn nhỏ mất tập trung...

Về điểm này, cùng với chọn chỗ cho cô nhi viện không mưu mà hợp, hơn nữa hài tử trong cô nhi viện chính là nhóm học sinh đầu tiên, đem trường học xây trong cô nhi viện, đúng là một lựa chọn không tệ!!!”

Vân Khuynh càng nói càng nghĩ chủ ý này tốt, đôi mắt trông mong nhìn Tần Vô Phong, mong muốn hắn có thể đồng ý.

Tần Vô Phong yêu cực kỳ Vân Khuynh như thế này, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy chờ mong, con mắt xinh đẹp lòe lòe phát sáng, giống như con mèo khả ái muốn lấy lòng chủ nhân.

Hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt Vân Khuynh thỉnh cầu.

Huống hồ chuyện này hắn vốn có dự định hoàn toàn dựa theo ý của Vân Khuynh, hắn phải làm, chỉ là giúp đỡ Vân Khuynh thực thi mà thôi.

Hai người lần thứ hai vẽ lại, nghiên cứu.

Ngày hôm sau, địa chỉ mới lập tức chọn được.

Giống như khuynh nói, ở ngoại ô.

Vân Khuynh còn chưa rời giường, Tần Vô Phong đã đem theo nước nóng, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhẹ tay nhẹ chân tiến đi vào, lại cẩn thân khép cửa.

Hiện tại ‘Vô’ viện chỉ có Tần Vô Phong và Vân Khuynh, ở phía sau Vân Khuynh không biết, áo cơm của bọn họ đều là Tần Vô Phong tự mình động thủ.

Tần gia huynh đệ không giống với các đệ tử nhà giàu khác, thời gian bọn họ bái sư học nghệ, bị bốn người sư phụ vô lương điều giáo chính là tất cả võ nghệ mọi thứ câu toàn, bao quát những thứ như nấu nước nấu cơm.

Thế nhưng đây đã là chuyện thật lâu trước đó, sau khi Tần Vô Phong tam huynh đệ bái sư học nghệ trở về, liền không còn phải làm những chuyện như vậy.

Hôm nay, vì Vân Khuynh, Tần Vô Phong lần thứ hai về lại thời gian ‘đầy tớ toàn tập’, chỉ là lúc trước là bị các vị các sư phụ vô lương bức bách, hôm nay là cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

Thời gian Vân Khuynh ở trên giường rất nhiều, cho nên căn bản kỳ thực y cũng không quá buồn ngủ, Tần Vô Phong vừa vào y liền tỉnh.

Nằm ở trong ổ chăn cuộn thành một đoàn, chậm rãi mở ra đôi mắt sương mù nhìn Tần Vô Phong, dùng tiếng nói không quá thanh tỉnh vừa mới tỉnh ngủ mà có chút khàn khàn mềm nhẹ kêu lên:

“Đại ca... Sớm...”

Tần Vô Phong cầm nước nóng trong tay đặt sang một bên, gật đầu:

“Sớm. Muốn đứng lên không, nếu như không muốn, rửa mặt một chút rồi nằm trong chăn đọc sách đi.”

Ở chỗ này, Tần Vô Phong triệt để rút đi lạnh lùng nghiêm nghị, dĩ nhiên có vẻ cực kỳ nhu hòa.

Vân Khuynh ôm chăn cọ cọ, y không muốn dậy...

Ổ chăn thật ấm thật mềm mại, thời gian ngủ quá dài, khớp xương toàn thân đều mềm nhũn, miễn cưỡng, căn bản không muốn động, hơn nữa khí trời bên ngoài lạnh như vậy, y dậy rửa mặt, rồi quay về ổ chăn, ổ chăn chắc chắn sẽ lạnh đi.

“Ngô, đại ca, ta không ăn điểm tâm, có thể để chút nữa rửa mặt sau không...”

Nếu có thể một ngày đêm ba bữa không ăn, vẫn lười nằm trên giường, thật tốt.

Ai, đến phương bắc, lúc bắt đầu mùa đông, y liền triệt để biến thành trạch nam, trạch không phải ở nhà, mà là ổ chăn.

Tần Vô Phong nhìn trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y vì ngủ mà có chút đỏ ửng mang theo khẩn cầu thương cảm hề hề, cánh môi non mềm hơi chu, bộ dạng giống như là đang làm nũng, trong lòng rung động, suýt chút nữa lập tức mở miệng đồng ý.

Vừa định mở miệng, lại đột nhiên nhớ tới hài tử trong bụng y, lập tức lắc đầu:

“Không được, khí trời hiện tại lạnh như thế, Vân nhi trong bụng còn có hài tử, không ăn cơm, làm sao có thể chống lại khí trời hàn lãnh, làm sao cung cấp dinh dưỡng cho hài tử...

Hơn nữa, cổ trùng trong cơ thể Vân nhi, là dựa vào hấp thu dinh dưỡng của hài tử mà sinh tồn, tuy rằng Liên Cừ biểu đệ dùng dược vật ngăn chặn cổ trùng, thế nhưng cổ trùng vì sinh tồn, như trước vẫn sẽ tổn thương ngươi và hài tử.”

Hài tử trong bụng Vân Khuynh, tuyệt đối là tử huyệt hôm nay của y, nghe xong Tần Vô Phong nói, ý lười của y rụt đi hơn nửa, lập tức phủ thêm áo quần ngồi dậy, chuẩn bị mặc vào.

Tần Vô Phong cầm lấy khăn mặt, nhúng vào trong nước nóng, lại vắt khô, đến gần bên giường nói với Vân Khuynh:

“Vân nhi không muốn dậy, vậy cứ ngồi đi, chuyện khác, giao cho ta là được.”

Vân Khuynh ngơ ngác nhìn Tần Vô Phong, có chút không hiểu hắn nói gì.

Trong lúc y còn đang nghi hoặc, khăn mặt ấm nóng trong tay Tần Vô Phong, đã mềm nhẹ chạm lên mặt y, mang theo cảm giác ấm áp, ẩm ướt, nhẹ nhàng từ trên trán y trượt xuống.

Tần Vô Phong đây... Đây... Đây là rửa mặt cho y?

Trời ơi, y lớn như vậy, dĩ nhiên để Tần Vô Phong chăm sóc y như chăm sóc tiểu hài tử...

Khuôn mặt Vân Khuynh, vừa mới nghĩ tới đây, liền tăng một cái, toàn bộ nổ tung.

Bạo đỏ nguyên một mảng.

Kỳ thực lúc Tần Vô Phong cầm khăn mặt đến gần y, y liền mơ hồ có chút phát hiện, chỉ là không dám tưởng tượng với tuổi của y, cùng với thân phận của Tần Vô Phong, hắn lại đi làm chuyện như vậy...

Cho nên y đang nghi hoặc, đang ngẩn người, thế nhưng ngay lúc y tự hỏi, Tần Vô Phong liền thực sự làm...

“Đại... Đại ca... Ta tự mình đến... Đến là được...”

Bởi vì xấu hổ cực độ, Vân Khuynh nói ra ngắt quãng, mất dũng khí thật lớn mới nói ra miệng.

Ánh mắt Tần Vô Phong lóe lóe:

“Không, rất nhanh là xong rồi.”

Khăn mặt lướt qua khuôn mặt Vân Khuynh, ngón tay thon dài của Tần Vô Phong tất nhiên cũng sẽ lơ đãng va chạm da thịt trắng mịn trên hai gò má của Vân Khuynh, loại xúc cảm này, khiến Tần Vô Phong vạn phần quyến luyến.

Rửa mặt lần này, Tần Vô Phong đi đi về về ngâm khăn trong nước nóng ba bốn lần, mới chân chính tính là rửa xong.

Rửa mặt xong, lại cầm lên một cái đĩa nhỏ và muối ăn, đưa cho Vân Khuynh súc miệng.

Hắn làm tất cả, so với thiếp thân sai vặt của các công tử ca còn để tâm hơn, Vân Khuynh lúc này ở trong mắt hắn thực sự trở thành trân bảo.

Lúc Vân Khuynh triệt để tỉnh ngủ, cũng may sách của Tần gia nhiều, có thi từ ca phú, cũng có lịch sử của rất nhiều các quốc gia, còn có thiên địa kinh luân các loại, y vừa lúc có thể cầm xem giết thời gian.

Không qua bao lâu, Tần Vô Phong bưng tới đồ ăn sáng, Vân Khuynh đỡ lấy để ở trên giường, thế nhưng lần này cũng không cần Tần Vô Phong uy ( bón, đút) cho.

Chờ hoàn thành tất cả việc vặt, Tần Vô Phong rốt cục có thể ngồi xuống cùng với Vân Khuynh.

Cũng vào lúc này, hắn mới có thời gian nhắc tới chuyện chọn địa điểm tại ngoại ô.

Hắn nhắc tới việc này, dĩ nhiên đẫn dắt hứng thú của Vân Khuynh.

Vân Khuynh lười nguyên cả buổi sáng, dĩ nhiên lần đầu tiên mở miệng muốn rời giường, muốn ra ngoài, muốn đích thân đi nhìn địa phương Tần Vô Phong mới chọn một cái.

Y tựa như là không thể đợi được!!!

Phải biết rằng, Vân Khuynh ở đây một mùa đông, ngoại trừ lần trước đi xóm nghèo, y chưa từng ra khỏi cửa phủ, hiện tại dĩ nhiên xuất hiện ý niệm đi ra ngoài trong đầu.

Y hứng thú với chuyện này, có thể thấy rõ ràng.

“Vân nhi, bên ngoài tuyết nhẹ còn đang rơi... Hơn nữa, không ai biết chúng ta còn đang ở Tần gia, chúng ta nếu là tùy tiện đi ra ngoài, sẽ bị mọi người phát hiện, nói vậy...”

Tần Vô Phong kỳ thực không muốn Vân Khuynh đi ra ngoài chịu lạnh.

Vân Khuynh một bên mặc quần áo, một bên lắc đầu:

“Ta muốn đi xem, không có việc gì, tuyết rơi mặc dày một chút là được, tuyết rơi nhiều ngày như vậy, ta hình như còn chưa đi ra ngoài xem cảnh tuyết nha.

Hơn nữa, đại ca lợi hại như vậy, ngay cả cái gì Diêm La ‘Vô Gian luyện ngục’ đều có thể đánh chạy, còn sợ mang ta đi ra ngoài sẽ bị người khác phát hiện sao???”