Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 53

Bình nguyên Tô Khắc Tát phong vân cuồng loạn, thế cuộc xoay vần không thể tiên lượng, Bát Phương quân cùng Giảo sát liên quân đến nay đã trải qua vô số trận kịch chiến, thây chất thành núi, máu chảy thành sông cũng không ai lưu tâm. Bất chấp tất cả, lao vào nhau điên cuồng.

Trong tai nhức nhối tiếng kêu la thảm thiết, rên rỉ ai oán lẫn mắng chửi nhục mạ, cùng thanh âm chát chúa của binh khí tương tranh, tia lửa bắn ra tung tóe, mãnh liệt.

Ai nấy đều chán nản, binh lính đều đục ngầu đôi mắt vì chém giết, kẻ nào chưa chết thì bổ ngay cho một đao trí mạng. Dưới chân, nhớp nháp một thứ hỗn hợp trăng trắng lầy nhầy dinh dính, trong đó mơ hồ có thể thấy được não tương cùng máu trộn lẫn, chỉ hơi bất cẩn là trượt nhào, trong không khí, mùi máu tanh nồng chọc thủng khứu giác, khiến người ta lợm giọng.

Trường thương mòn mỏi, đao kiếm cùn mằn, trủy thủ gãy nát, không khí chiến tranh khốc liệt trên chiến trường lúc này quả thực chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘điên cuồng’!

Bất luận là Tấn Dã hay Liêu Uy, cho dù sở hữu quân lực mạnh mẽ áp đảo, lại tràn trề sinh lực, đối diện với Bát Phương quân điên cuồng phản kích bất chấp sống chết, đối diện với nhãn quang rực lửa có thể khiến ngọc nát đá tan, hết thảy đều không rét mà run, kinh hồn táng đởm.

Quân Bát Phương, cả người đẫm máu vẫn ngạo nghễ cười gằn, là người sao? Không! Là Tu La, là hung sát, là ác ma!

Chỉ trong một ngày, địch quân đã hơn mười lần dâng lên ráo riết, đã mấy lần suýt công phá được yếu địa, nhưng Bát Phương quân vẫn kiên cường dùng chính thân thể, huyết nhục của mình dựng nên thành lũy kiên cố, vách sắt tường đồng trấn giữ, Giảo sát liên quân càng ngoan cố xông vào chọc thủng thì càng chuốc lấy thảm cảnh máu chảy đầu rơi.

Từ lúc mặt trời ló dạng ở phương Đông, cho đến khi mệt mỏi hạ xuống sau núi phía Tây, hai bên công thủ vẫn giằng co quyết liệt, đại quân song phương lao vào giao tranh loạn đả, y hệt hai tên khổng lồ vật lộn, bằng mọi cách phải nắm được tử huyệt yết hầu của đối phương, vận đến kiệt cùng sức lực rồi thở hồng hộc, thân thể rã rời vì mệt mỏi, vì thương tích.

Xa xa, phía dưới đại kỳ tung bay phần phật của Giảo sát liên quân, nhìn trân trân chiến trường giao tranh kịch liệt trải dài trên bình nguyên Tô Khắc Tát, minh chủ Giảo sát, cũng chính là Liêu Minh quốc chủ Nghị Phi Táp sắc mặt trắng bệch.

Truyện lệnh binh (1) hết người này đến người khác liên tục hớt hải chạy ra chạy vào nghe ngóng, báo cáo tình hình:

“Thiên Tấn đệ thập ngũ quân đã xuất kích!”

“Đệ bát kỵ sư Hung Dã đã xuất kích!”

“Hoắc Bội Tập tướng quân yêu cầu tiếp viện! Ông ta bảo Thiên Tấn đệ ngũ quân đã không còn sức trụ vững!”

“Báooo! Hồng Đô đại nhân tử trận!”

“Đệ bát kỵ sư Hung Dã đã bị tiêu diệt toàn bộ!”

“Lục quân Uy Nô thương vong quá nặng! Không còn khả năng chiến đấu nữa!”

“Đệ cửu bộ quân Hung Dã yêu cầu rút lui khỏi chiến trường!”

Bàn tay Nghị Phi Táp xuất mồ hôi lạnh, khẽ run rẩy: Đã hơn sáu canh giờ hai bên kịch liệt giao chiến! Bình nguyên Tô Khắc Tát giống hệt một con mãnh thú to lớn tham lam, nuốt hết mọi thứ vào cái miệng rộng ngoác của nó, hết lớp đại quân tinh nhuệ này tới đại quân tinh nhuệ khác đều lần lượt ngã gục, vô số tinh binh mãnh tướng thoáng chốc như khói bụi nhạt nhòa, chỉ có Bát Phương quân vẫn kiên cường trụ vững, ngạo nghễ đứng thẳng!

Lão quả thật không tài nào lý giải nổi: chuyện này… đến tột cùng là như thế nào đây? Giảo sát liên quân khổ chiến đã ba tháng, bao nhiêu nhân lực, tài lực đã đổ vào đó, đã phải trả giá bằng vô số thương vong, chết chóc, vậy mà chỉ một Tô Khắc Tát bình nguyên nhỏ bé vẫn không cách chi hạ được.

Tâm tình lão chợt dao động – trận chiến này thực sự có ý nghĩa sao? Cứ cho là có thể giết sạch Bát Phương quân, thì chúng ta cũng mất nhiều hơn là được. Cái giá phải trả quá lớn, chỉ vì muốn phá bình nguyên hèn mọn Tô Khắc Tát, đáng giá sao?

Lão khẽ rủa, tuy không giấu được thán ý: “Phương Quân Càn! Coi như ngươi lợi hại!” rồi cao giọng truyền lệnh, “Khởi chiêng thu quân, ngày mai tái chiến!”

Một ngày dài dằng dặc đã qua, kịch chiến đẫm máu đến tận khi triều dương mệt mỏi ngả về Tây, vô luận là liên quân hay Bát Phương quân cũng đều rã rời thân xác, không thể chịu nổi.



Khi Bát Phương quân trở về quân doanh thì mặt trời đã hoàn toàn tắt bóng, giang sơn ngàn dặm chìm vào tăm tối mịt mùng, vạn vật như trở về thời kỳ hỗn mang mờ mịt.

Các dũng sĩ thực sự quá sức mệt mỏi. Khoác trên người khôi giáp nặng nề, cả ngày xóc nảy trên lưng ngựa xung phong liều chết, lúc ấy tâm tình đang hưng phấn kích động nên chẳng cảm thấy hề hấn gì, nhưng đến hiện tại, khi tâm thần xuống dốc, lý trí buông xuôi mới có cảm giác bủn rủn tay chân, rã rời vô lực, ngay cả vũ khí cũng không nhấc lên nổi, cả người rơi vào trạng thái thoát lực toàn bộ.

Có vài chiến sĩ vừa tuột khỏi lưng ngựa thì liền quỵ xuống đất, hoàn toàn không thể đứng dậy, các đồng đội cạnh bên phải chạy đến giúp đỡ, thay hắn dắt ngựa vào tàu, mau chóng cởi khôi giáp, bàn tay vô ý giật hơi mạnh, thì thấy lớp áo lót bên trong ướt đẫm mồ hôi lạnh cùng máu loãng.

Lương thảo Bát Phương bắt đầu cạn kiệt dần, từng chiến sĩ lúc này chỉ được phân phát mỗi người nửa cái màn thầu (2).

“Công tử, người lao lực cả ngày rồi, ăn chút gì đi!”

“Đưa cho các tướng sĩ ăn trước đi, ta vẫn chưa đói!” – Vô Song công tử nhợt nhạt cười, đôi mắt ôn nhuận như dòng lưu thủy nhẹ nhàng chuyển lưu, sâu thẳm như trời sao bát ngát, mê ly mờ ảo như sương mù buổi sớm mùa đông, dẫu không thể nắm bắt, nhưng ai bắt gặp vẻ đẹp ấy đều như lạc vào hư ảo đắm say mê mộng.

Những lúc trò chuyện cùng tướng sĩ, Tiếu Khuynh Vũ luôn luôn chuyên chú lắng nghe họ nói, ánh mắt lúc nào cũng nhìn sâu vào người đối diện, con ngươi đen láy không hề động đậy, thỉnh thoảng khẽ đưa tay vuốt cằm phụ họa, tạo cho người ta cái cảm giác, y thập phần xem trọng những gì đối phương nói.

Chính điều đó làm cho những kẻ trò chuyện với y từ tận đáy lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn hư vinh: xem nha, ngay cả Vô Song công tử danh chấn thiên hạ cũng chuyên tâm lắng nghe lão tử nói chuyện đó!

Có lẽ vậy chăng, tất cả tướng sĩ đều yêu kính công tử của mình.

Rất nhiều chuyện, đối với phụ mẫu không thể nói ra được, ngay cả huynh đệ bằng hữu cũng khó lòng thấu hiểu, nhưng y có thể. Cho dù y không thể gật bừa, nhưng y luôn luôn tôn trọng suy nghĩ của người khác. Cho nên, những tâm tư thầm kín vốn vùi sâu trong lòng nhiều năm, khi nói chuyện với y bất giác được thổ lộ, nói ra rồi, cũng chỉ cần vài lời của y cũng làm tiêu tán mất làn sương mù dày đặc tâm can, bao nhiêu uất ức đè nén trong phút chốc hóa thành hư không, không còn dấu vết.

“Dương Hổ, giúp ta đi mời Tiểu hầu gia đến đây! Vô Song có việc cần thương nghị với Tiểu hầu gia!”

Vô Song công tử có trí nhớ kinh người, đã gặp qua một lần là nhớ như in, không quên được, bởi vậy luôn có thể tùy tiện gọi tên bất kỳ sĩ tốt nào, từ chính danh, phẩm hàm cho đến chức vụ, quê quán đều chính xác tuyệt đối, điều đó khiến các binh sĩ có cảm giác mình được quan tâm xem trọng, không khỏi kinh ngạc: công tử rõ ràng là nhận biết ta!

Khả năng thiên phú đó càng làm cho Tiếu Khuynh Vũ được chư tướng sĩ kính yêu bội phần.

Tỷ như Dương Hổ lúc này: “Rõ! Công tử! Mạt tướng lập tức đi ngay!”

Chỉ lát sau, Phương Quân Càn đến.

Máu cùng lửa rõ ràng sẽ tôi luyện tài năng sắc bén của người lính, mải miết trầm luân trong bể tử sinh, con người dần được sự sống chết rèn đúc, gọt giũa, trở nên cứng rắn, kiên cường, mạn bất kinh tâm, mà Phương Quân Càn cũng không hề ý thức được rằng, hắn vào giờ phút này so với chính hắn bốn tháng trước đó có sự khác biệt rất rõ ràng, ai nhìn vào đều cảm nhận được điều đó.

Các tướng sĩ lục tục lui xuống.

“Phương Quân Càn!” – Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh, tiêm tú diễm lệ của y nhẹ nhàng chỉ vào màn khói xa xa đang bao phủ khắp chiến trường Tô Khắc Tát, “Tiếu mỗ đang đợi viện binh đến!”

“Viện binh?”

“Tiếu mỗ biết họ đang trên đường hướng về Tô Khắc Tát, nhưng chưa dám khẳng định là sẽ kịp hay không!”

Phương Quân Càn nhíu mày: “Sau đó thì sao?”

“Ngày mai, có thể nói là trận chiến cuối cùng! Trận này dữ nhiều lành ít, Tiếu mỗ nghĩ trước hết là phải đưa được Tiểu hầu gia thoát ly chiến trường bình an!”

“Còn Bát Phương quân thì sao?”

Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc: “Tiếu mỗ tự biết xử lý!”

Phương tiểu hầu gia nghe vậy thì ngửa đầu cười lớn, trong cái cười có mạnh mẽ oanh liệt, có bi tráng hiên ngang, mà cũng có kiêu hãnh khinh mạn trước nay chưa từng thấy, một cái cười ngạo mạn tử sinh, xem cái chết chẳng đáng là gì.

Hắn lẳng lặng ngắm nhìn trời đêm tịch mịch: “Chỉ có Anh Vũ hầu tử chiến sa trường, tuyệt đối không có Phương Quân Càn chiến bại! Phương Quân Càn không đi đâu hết, nguyện cùng tồn cùng vong cùng Bát Phương huynh đệ!”

Phương Quân Càn làm sao có thể bỏ chạy?

Dẫu chạy, liệu có thể chạy đến đâu?

Trận cược này, không phải được sống, thì tức là phải chết! Không có lựa chọn thứ ba!

Hắn cúi đầu xuống, cố gắng kháng cự ánh mắt bình thản trong suốt, lẳng lặng mà thiêu đốt đang nhìn mình chăm chú.

“Phương Quân Càn, vậy thì… chúng ta cùng nhau chờ đợi kỳ tích đi!”



—oOo—

(1): lính thông tin liên lạc

(2): bánh bao không nhân, một loại lương khô