Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 45

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: (1)

“Anh Vũ hầu Phương Quân Càn anh dũng bảo gia vệ quốc, trấn thủ biên quan, chiến công ‘Chấn hùng đại chiến’ oai chấn bốn phương, kể từ khi lập quốc đến nay chưa từng có chiến thắng nào to lớn bằng, nay trẫm đặc cách phong Phương Quân Càn thăng Chánh nhị phẩm (trước đây là Tòng tam phẩm) Chinh Hung Anh Vũ hầu (2), đích thân thống lĩnh Bát Phương quân thảo phạt Hung Dã, mở mang Đại Khánh quốc thổ, dương cao Đại Khánh quân uy! Khâm thử!”

Khâm sai đại thần nở nụ cười hòa ái thân thiện: “Chinh Hung Anh Vũ hầu, tiếp chỉ!” Bỗng nhiên, nụ cười từng khiến bao nhiêu con người hạnh phúc, vui vẻ, tai ương, khốn đốn kia tắt lịm – Ánh mắt sắc lạnh bén ngót của Phương Quân Càn như đâm thấu ông từ trước ra sau, khâm sai đại nhân lạnh toát người.

“Thần, tiếp chỉ!” – Chỉ trong nháy mắt, Phương Quân Càn đã trở về trạng thái khiêm nhường hòa nhã thường ngày, trên môi nở nụ cười lễ độ: “Khâm sai đại nhân đường xa vất vả, bổn hầu không kịp nghênh đón, thật vô cùng thất lễ, vạn mong khâm sai đại nhân quảng đại lượng thứ cho!”

“Không sao không sao…” – Khâm sai đại nhân rối rít, tưởng vừa rồi mình hoa mắt nên sinh ảo giác, “Hạ quan còn có chuyện quan trọng khác phải làm, không tiện ở lâu Bát Phương Thành, thịnh tình của Tiểu hầu gia, hạ quan tâm lĩnh!”

Phương tiểu hầu gia thân hành tiễn Khâm sai đại thần đến tận cổng thành. Nhìn hai người thong thả vừa đi vừa cười nói rôm rả, người không biết sẽ nhầm tưởng rằng hai bên đã có giao tình thân thiết từ lâu.

Ngắm nhìn nét mặt nam tử phong lưu tà mị, anh hùng xuất thiếu niên trước mắt, tự nhiên nghĩ tới vận mệnh của mình, trong lòng khâm sai đại thần không khỏi buông tiếng thở dài não ruột, nhịn không được trầm giọng nói: “Tiểu hầu gia, lần này đi xin ngài hãy tự bảo trọng!”

Phương Quân Càn trong lòng hơi sửng sốt, nhưng vẫn ôn nhu mỉm cười: “Quân Càn đã biết!”

Khâm sai đại nhân không biết là, chính câu nói vô tình vừa rồi đã cứu lấy mạng già của mình sau này. Ông càng không thể biết rằng, ngày sau nếu không nhờ Phương Quân Càn niệm tình quen biết, cùng với đôi câu chuyện trên đường đưa tiễn hôm nay, thì ông đã bị gán tội thông đồng với Thiên Tấn, đương nhiên sẽ bị ép buộc từ quan, tuẫn chức.

Trở lại soái trướng, Phương Quân Càn ra hiệu cho tất cả thủ vệ lui xuống, chỉ một mình lặng lẽ im lìm nơi soái tọa.

Tay bóp trán, nhắm mắt trầm tư.

Đây chính là thâm tình của hoàng gia… Đây chính là hoàng gia huyết tộc!… Ngươi không muốn chết, ngươi bắt ta chết thay ngươi…

Ý nghĩ băng giá mà đắng nghét ấy từ từ thẩm thấu thật sâu vào lòng, vào tận xương tận tủy.

Hắn nghiến răng, dồn cơn giận xuống hai tay, hất thật mạnh chiếc bàn trước mặt.

‘Rắc rắc… Rầmmmm!’ Cài bàn dài bằng gỗ đàn hương thượng hảo hạng ngã nhào xuống, bốn chân chổng lên trời, mọi thứ giấy mực bút nghiên văng tung tóe đầy đất!

Phương Gia Duệ… Phương Giản Huệ…!!! Ta đã một mực chịu đựng, nhẫn nhịn các ngươi, vậy mà các ngươi cũng không từ, dùng trăm chiêu ngàn thức bức bách ta, hết lần này đến lần khác!

Được, các ngươi đã bất nhân, thì cũng đừng trách Phương Quân Càn ta bất nghĩa!

“Phương Quân Càn?…!” – Một thanh âm nhẹ nhàng thanh thoát, nhã nhặn mà lãnh đạm, như dòng nước mát khiến cho lửa giận phừng phừng trong lòng Phương Quân Càn cũng thoáng dịu đi.

Hẳn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ tự điều khiển luân y, nhẹ nhàng vươn tay vén màn tiến vào. Y lặng lẽ tĩnh tọa đối diện hắn, thân ảnh ngay ngắn nghiêm trang trong luân y, cả người thấm đẫm sự tinh khiết dịu dàng như sương mai, vẻ đẹp thanh tú diễm lệ mà mong manh hư ảo, tĩnh lặng như đang đắm chìm trong giấc mộng trăm năm, khiến cho người ta kinh ngạc đến ngây ngẩn.

Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng buông một câu: “Huynh điên sao?”

Ngươi có chút đoái hoài nào đến an nguy của cha mẹ già ở kinh đô hay không? Thực lực của ngươi hiện nay có đủ sức chống lại Gia Duệ Đế hay không? Ngay lúc này ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?

Phương Quân Càn chìm trong trầm tư mặc tưởng, không hề lên tiếng.

Một chút tiếng động cũng không. Thinh lặng hoàn toàn.

Hồi lâu…

“Bây giờ, huynh bảo ta phải làm gì đây?” – Phương Quân Càn nặn ra nụ cười thê lương ảm đạm, “Đem quân thảo phạt Hung Dã, cô quân (3) đơn thương độc mã tràn vào đất giặc để phơi thây nơi đất khách quê người hay sao?”

“Khuynh Vũ, cho dù ta cam tâm tình nguyện chết già ở Bát Phương Thành, nhưng vĩnh viễn không thoát khỏi thói đời ô trọc, quyết bức hại ta đến cùng!”

“Chính bọn chúng, mãi mãi không buông tha ta…”

“Nếu đã như vậy…”

Ánh mắt hắn dần dần long lên tinh quang sáng rực, quyết tâm, kiên định.

Tiếu Khuynh Vũ không khỏi động tâm kinh hãi, thốt lên: “Phương Quân Càn, không được!”

Phương Quân Càn nhẹ nhàng nói: “Nếu thực sự đến lúc đó, Khuynh Vũ có thể nào nguyện ý giúp ta, nguyện ý cùng bổn hầu nắm giữ vận mệnh giang sơn ngàn dặm này hay không?”

Một câu nói ý tứ hiển nhiên, nhưng cũng là khéo léo thăm dò.

“Nếu thực sự đến lúc đó…” – Đôi môi xinh đẹp của Tiếu Khuynh Vũ mím chặt thành một sợi chỉ mảnh.

Không nói.

Chỉ có ánh mắt dữ dội tưởng chừng đốt cháy sông băng, lạnh lẽo tưởng như hóa đá lửa hồng.

Nếu thực sự đến lúc đó,

Ta sẽ chính tay giết chết ngươi.

“Chúng ta nhất định thắng!” – Ngữ khí y thản nhiên lãnh đạm, “Phương Quân Càn, cứ đánh đi! Bất luận kết cục là thắng hay là bại, ta đều vĩnh viễn ở bên cạnh huynh, giúp đỡ huynh!”

Chỉ cần ngươi không phản bội Đại Khánh, Tiếu Khuynh Vũ nguyện vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.

Nhưng… vĩnh viễn, nói đến tận cùng… Là bao lâu?

Phương Quân Càn hỏi: “Dẫu thập tử nhất sinh?”

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu dứt khoát: “Dẫu thập tử nhất sinh!”

Phương Quân Càn nhìn thật sâu nam tử đối diện.

Y nói… y nguyện luôn luôn ở bên cạnh ta…

Trong khoảnh khắc, trong lòng Phương Quân Càn dâng lên một sự ấm áp khôn tả, quên đi địa vị cao sang tôn quý, quên đi triều đình củ cát phân tranh (4), quên đi hoàng gia thân tộc mưu ma chước quỷ, cũng quên đi dã tâm hô mưa gọi gió của mình, tất cả chỉ vì lời quả quyết cam đoan của con người trầm mặc tĩnh tọa, đoan nghiêm ngay ngắn bên cạnh hắn lúc này!

Vậy thì…

Đánh!

Không phải vì Đại Khánh, mà chính là… vì y.

Dù mười cửa tử giăng giăng mời mọc, cửa sinh duy nhất vẫn còn thấp thoáng…

Mà… Phương Quân Càn ta… thề nhất định phải đoạt sinh cơ! (5)

Khuynh Vũ, huynh có biết…? Chỉ cần có huynh luôn luôn ở bên cạnh ta, ủng hộ ta, giúp đỡ ta, Phương Quân Càn sẽ trở thành Thiên hạ vô địch!



—oOo—

(1): PS: Trong phim, kịch, TV… tất thảy đều đọc rằng ‘Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…’ Kỳ thực, đọc như vậy là không đúng, bởi lẽ ý tứ của câu đó chính xác phải là: Hoàng đế lĩnh nhận thiên ý, hạ chiếu nói rằng…, cho nên mọi người đều đọc sai. Mặt khác, rất nhiều độc giả tưởng rằng, màu nguyệt bạch (màu của ánh trăng) là màu trắng, đây cũng lại không chính xác, màu nguyệt bạch chính là màu xanh lam nhạt, xin quý độc giả đừng hiểu sai – lời tác giả

(2): chinh phạt Hung Dã

(3): quân lực ít ỏi yếu kém

(4): dây sắn, ngày xưa mùa hè hay mặc áo vải sắn, nên mặc áo mùa hè thường gọi là cát. Dây sắn mọc quấn quýt nhau, nên sự gì bối rối khó gỡ gọi là củ cát

(5): đường sống