Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 182

Tháng bảy oi nồng.

Cùng với thời tiết càng lúc càng nóng bức, lòng người cũng bắt đầu xao động bất an.

“Khởi bẩm Bệ hạ, biên giới Liêu Minh động thái khác lạ, đây là quân tình khẩn cấp của tám trăm dặm phía Tây Nam.”

Sớm đã có thái giám hầu cận trung gian tiếp nhận, trình lên Hoàng thượng.

Từ hồi Bát Phương quân cùng liên quân Liêu Dã ngầm thiết lập cục diện đối địch đồng thời thoái lui chiến trường Luân Thuần quận, Luân Thuần quận vẫn tiếp tục là vùng đất không ai quản lý, vô pháp vô thiên.

Đối với khu vực nhạy cảm nhập nhằng không rõ ràng này, cả hai bên đều rất thận trọng, không dám manh động khinh suất, tránh châm ngòi căng thẳng thần kinh.

Bất quá lần này, Luân Thuần quận lại một lần nữa vinh hạnh đảm nhận vai trò địa đầu chiến hỏa.

Quân đội Liêu Minh tập kết tại biên giới Luân Thuần quận, nhăm nhe một lần nữa xâm phạm lãnh thổ.

Một điều càng không thể ngờ nổi chính là: Hung Dã, Thiên Tấn, Uy Nô lại không hẹn mà gặp cùng tuyên bố về một phe với Liêu Minh.

Phương Quân Càn đồng học buồn bực, vì cái gì cứ hễ bạo phát chiến tranh là các nước hết thảy đổ dồn về chiến tuyến đối lập với Tuyệt thế song kiêu chứ?

Đại Khánh đã như vậy, Đại Khuynh sau đó cũng chẳng khá hơn, thậm chí còn trầm trọng hơn.

Hoàn Vũ đế nhịn không nổi bèn tự kiểm điểm: chẳng lẽ mình thực sự không được người ta chào đón à? Thiên hạ ghét bỏ mình đến thế ư?

Bất quá…

“Hahahaha.”

Vẻ mặt tinh quái hớn hở tức thì lại hiện ra trên gương mặt tà mị tuấn tú của hắn.

Đang lo lắng chưa biết lấy cớ gì châm ngòi chiến tranh đây! Bây giờ thì cơ hội tốt ngàn năm một thuở lại ầm ầm tông cửa lao vào. Quả là trời giúp ta mà!

Kỳ thực lần trước Phương Quân Càn đồng học bị Liêu Minh cùng Hung Dã liên thủ dùng hạ sách, thân trúng độc phải lui binh, Bát Phương quân thương vong nghiêm trọng không nói, quan trọng hơn là vẫn chưa chiếm lại được Luân Thuần quận.

Khuynh Vũ càng vì việc đó mà lao tâm lao lực, để giải độc cho hắn cam lòng phế đôi chân, lại còn mất đi ánh sáng!

Phương đồng học từ ngày thống lĩnh binh mã tới nay, đã bao giờ nếm quả đắng đến nhược này?

Miệng tuy không nói ra, nhưng phàm kẻ hiểu chuyện chỉ cần liếc qua cũng đủ biết trong lòng Hoàn Vũ đế của chúng ta phải nén bao nhiêu lửa giận!

Mà không phải chỉ mình Hoàn Vũ đế mới tâm tâm niệm niệm báo thù rửa hận, hết thảy tướng sĩ bên dưới có ai lại không cay cú ôm mối nhục trong lòng, cả ngày xoa tay múa chân nghiến răng ken két chỉ muốn xông ra san bằng Liêu Minh cho hả giận.

“Đã là sở nguyện của Liêu Minh, có lý nào chúng ta lại làm hảo bằng hữu thất vọng được.” – Lần này, chẳng những thu phục Luân Thuần quận làm vốn, lại còn phải kiếm lời nữa, dạy cho Liêu Minh một bài học đích đáng cả đời không dám quên!

Hai mắt Hoàn Vũ đế sáng quắc như điện, đảo quanh bốn phía, nhân hãi thần kinh, “Phải cho Nghị Phi Triết kia mở to mắt ra để thấy ai mới thực sự là bá chủ chân chính của đại lục này!”

Quần thần dưới diện nhất tề quỳ rạp xuống, đồng thanh hô vang như sấm: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”



“Cái gì cơ, Thích quân sư muốn theo quân xuất chinh?” – Trong Ngự thư phòng, Hoàn Vũ đế nghe lời thỉnh cầu của Thích quân sư quả thực cả kinh không kịp phản ứng.

Không phải hắn không tin Thích Vô Ưu, chỉ là Liêu Minh dù sao cũng từng là chủ nhân của Thích Vô Ưu, đối với loại sự việc lần này, lẽ ra Thích Vô Ưu trốn tránh không đụng độ còn không kịp mới phải.

“Bệ hạ, chính bởi vì Liêu Minh là chủ cũ của Vô Ưu, cho nên Vô Ưu mới có ý muốn cùng Liêu Minh chấm dứt dây dưa quan hệ.”

“Chấm dứt?” – Hoàn Vũ đế lười biếng chống cằm, mắt lim dim, rất có hứng thú hỏi tiếp, “Chấm dứt như thế nào?”

“Ý của Thích quân sư là muốn giúp quân ta có thể đốn hạ Liêu Minh mà không cần hao binh tổn tướng, giết chóc quá nhiều, tránh thương vong không cần thiết.” – Vô Song công tử mở miệng giải vây cho quân sư.

Thích quân sư cúi gập người kính nể: “Người hiểu ta nhất ngoài công tử ra quả thực không còn ai khác.”

Vô Song công tử phe phẩy chiết phiến: “Thích quân sư nhiều năm sống tại Liêu Minh, tất nhiên đối với địa thế, dân tình rõ như lòng bàn tay, nếu có được sự trợ giúp của Thích quân sư, tin chắc rằng thắng lợi của quân ta chỉ là ngày một ngày hai thôi.”

Hoàn Vũ đế mắt ánh lên tia phức tạp: “Chính là bởi vì vậy, chắc chắn Thích quân sư sẽ lại gánh thêm tiếng xấu bán chủ cầu vinh, chẳng niệm tình xưa cho mà xem.”

Nghe vậy, tròng mắt Thích Vô Ưu nóng lên vì cảm kích, vẻ mặt vốn còn đôi chút do dự thoáng chốc được thay thế bằng nét cười ung dung rạng rỡ.

“Có được lời này của Bệ hạ, Vô Ưu có chết cũng không tiếc.”



Đao thương sáng quắc tua tủa như rừng, trùng trùng điệp điệp ngút ngàn tầm mắt. Khinh bộ binh, trọng giáp bộ binh, thuẫn binh, cung binh, khinh kỵ binh, trọng kỵ binh… Bát Phương quân hàng ngũ chỉnh tề, dàn trận nghiêm cẩn, khí thế hừng hực tung hoành khắp cả bình nguyên mênh mông bên ngoài Hoàng thành.

Tướng sĩ lần này ra chiến trường, hết thảy đều là những lão binh đã theo Hoàn Vũ đế một đường chinh chiến từ bấy đến nay, cũng chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của đế quốc! Xông xáo qua nhiều trận địa, lội biển máu, vượt núi thây, băng đồng chết, trên người tự nhiên cũng hình thành một thứ sát khí vô hình được tôi luyện thuần túy từ máu huyết cùng mạng sống của kẻ thù.

Được chứng kiến đoàn quân gươm giáo tuốt trần ở cự ly gần như thế này, bách tính trong Hoàng thành hết thảy đều cảm giác được khí thế mãnh liệt cường ngạnh, lạnh lùng nghiêm nghị tựa mũi kiếm đầu đao toát ra từ mỗi tướng sĩ Bát Phương, bất giác môi khô đắng, lưỡi nóng ran.

Hốt nhiên bên tai vang dội tiếng trống, tại cổng thành yên tĩnh, tiếng trống đột ngột kích động khiến tim người như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.

‘Thùng thùng, thùng thùng thùng…” – Tiếng trống càng đánh càng nhanh, càng đánh càng gấp. Phía sau hàng quân, trầm trầm tiếng tù và vang lên cộng hưởng. Chúng nhân ngoái đầu lại, liền thấy một người thân phục hồng y ruổi ngựa từ xa phóng như bay đến.

Người này lưng theo một thanh trường kiếm nạm ngọc, tóc buộc tử kim quan, con ngựa đen tuyền dưới thân ngửa đầu hí vang, người ấy cũng ngửa đầu cười to một tràng sảng khoái!

Tràng cười vang vọng cả hoàn vũ, rất có khí thế bễ nghễ thiên hạ, thể hiện phong tư lỗi lạc, thần thái phi dương, hào hùng vạn trượng của kẻ đứng đầu thống lĩnh.

Sau lưng hắn là vầng thái dương mới nhú, cả người được bao bọc trong ánh nắng tươi mới đầu ngày, tia sáng nhu hòa chiếu vào mái tóc bay trong gió lóe lên sắc vàng chói lóa mắt, con ngựa đen tuyền chở theo màu đỏ chóe rừng rực như lửa của y phục đón gió phần phật phiêu bồng, nhấp nhô theo từng nhịp vó.

Người này thân thể tráng kiện mạnh mẽ, khí độ tiêu sái thong dong, quả thực là nam nhi trong muôn vạn nam nhi, mà tư thế vừa oai phong trên lưng ngựa vửa ngửa cổ cười dài sảng khoái của hắn càng khiến hắn mang thêm vài phần tự nhiên phiêu sái, phóng khoáng không chịu giam cầm trói buộc!

Tuy nhiên, chỉ có thể từ xa mà nhìn bóng lưng của hắn, chúng nhân ai nấy đều cảm thấy từ người này toát ra phong thái bức người, không dễ dàng đến sát bên.

“Khuynh Vũ!” – Hoàn Vũ đế tâm huyết dâng trào, khó lòng ngăn nổi bản thân xoay người hướng sang vị công tử áo trắng an nhiên tĩnh tọa trong chiếc xe ngựa bên cạnh, “Phương Quân Càn cuối cùng đã hiểu rõ… Kỳ thực, cái ta muốn hướng tới không phải là ngôi vị cửu ngũ chí tôn, so với nỗi cô đơn lạnh lẽo khi ngồi trên Hoàng vị, Phương Quân Càn chỉ muốn chọn lựa quá trình tranh đoạt bá quyền mà thôi!”

Năm nước chen chân mà đứng, quần hùng tranh đoạt mà ăn. Thiên hạ phong vân từ tay ta xuất hiện, hoành đồ phách nghiệp từ khóe miệng nói cười!

Đó mới chính là loạn thế anh hùng!

Nghe những lời ấy, sóng mắt của Vô Song công tử gợn nhẹ lăn tăn, chiết phiến khẽ khàng xếp lại, lắc lắc đầu cười cười: Tiểu tai họa này đúng là chẳng ưa nhàn rỗi chút nào.

“Cứ yên tâm mà đi, Hoàng thành đã có Tiếu mỗ thay huynh trấn giữ.”

Hoàn Vũ đế hạ giọng thật nhỏ, hờn dỗi tố khổ: “Lần này đi sinh tử khó liệu, Khuynh Vũ chẳng lẽ trước khi ly biệt cả một câu chúc bình an thân thiết hơn một chút cũng keo kiệt với ta sao?”

Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt đáp: “Tiếu mỗ đã cho huynh mượn Bát thập tứ vân kỵ rồi, có bọn họ đi theo bảo vệ thì còn chuyện gì xảy ra được nữa?”

Quả thực, đã thấy tám mươi bốn kỵ sĩ áo đen nghiêm chỉnh ngồi sẵn sàng trên lưng ngựa, cung tiễn trên lưng, trường đao sáng quắc, tập hợp dưới lá cờ Đại Khuynh phần phật trong gió, càng hiển hiện khí thế dũng mãnh kiêu hùng không gì sánh nổi.

Lại nghe từ xa tiếng Bát Phương quân ầm ầm hô lớn tựa cuồn cuộn thần phong: “Bát Phương vô địch! Bát Phương vô địch!” Tiếng hô to liên tiếp như sóng thần dồn dập lớp này tiếp lớp khác, vang động khắp cả bình nguyên bát ngát mênh mông.

Xe ngựa rục rịch lăn bánh, chậm rãi khởi hành.

Y vẫn muốn tiễn hắn đến tận ngoài thành.

Ngữ khí của Tiếu Khuynh Vũ ẩn hiện một tình cảm khó nói cho rõ, khó hiểu cho thông: “Lần này đi Liêu Minh, nhanh là ba tháng, chậm cũng phải đến năm tháng, tiếc là Tiếu Khuynh Vũ không thể cùng Bệ hạ xuất chinh, bất quá đã có Thích quân sư thay Bệ hạ bày mưu tính kế, Tiếu mỗ cũng yên tâm rồi.”

“Huynh… bảo trọng.”

Nghìn dặm tiễn quân, cũng đến hồi ly biệt.

Hồng y nam tử đưa lưng về phía ánh tịch dương, cả người nhuộm trong ráng đỏ như máu, đối diện với y, ngữ khí ôn nhu dịu dàng: “Khuynh Vũ, đợi ta trở về!”

Tiếu Khuynh Vũ nhè nhẹ gật đầu.

Cả hai nam nhân tuyệt thế thiên hạ ấy trong lòng đều một mực đinh ninh: trận chiến này qua đi, hai chúng ta vĩnh viễn không xa nhau nữa…

“Ta đi đây.”

Một câu cuối cùng.

Dứt khoát thúc ngựa quay đầu, trong lòng y rốt cuộc chỉ còn cô đọng lại bóng lưng mỗi lúc một xa kia, mãi mãi không thể xóa nhòa, tựa một dấu ấn khắc cốt ghi tâm.

Ánh mắt lặng lẽ dõi theo đưa tiễn hình bóng xa dần rồi mất hút cuối chân trời, không một ai ngờ nổi, khi gặp nhau lần nữa, chính là lúc chẳng nói được tử sinh.