-"Cậu đang nói gì vậy? Tớ không hiểu?"-Thục Anh gường cười lảng tránh ánh mắt kia.
Anh cười nhạt,vò nát hóa đơn trong tay kia. Anh không muốn phủ nhận rằng nó đã tận tình chăm sóc anh nhưng anh lại để nó phủ nhận điều ấy. Chỉ là anh muốn cảm ơn thôi. Anh quay lưng bước đi bỏ lại ánh mắt buồn kia.
-"Xin lỗi. Tôi nói nhầm người."
Nó ngước nhìn bóng dáng của anh khuất dần. Xin lỗi,tớ không thể nói tớ là người giúp cậu được. Khác gì đem cậu ra làm người thay thế.
Nó mãi thẫn thờ,không biết rằng có một người nữa xuất hiện,đứng bên ngoài quan sát nó với anh. Ánh mắt hắn khẽ lóe lên tia buồn bã,nhưng lại nhanh biến mất mà thay thế vào đó là nụ cười khẩy.
-"Thục Anh."
Nó ngồi sau xe hắn mãi suy nghĩ,hắn cũng chẳng biết nói gì,im lặng đạp xe. Nhỏ đi cạnh thấy sự im lạ đến phát run,đành lên tiếng trước."
-"Hai người hôm nay làm sao thế?"
-"Hả?"--Nó với hắn đồng thanh quay sang nhỏ.
-"Cứ im suốt dọc đường. Bộ xem ai im được lâu hơn ai hả?"
-"À không."-Lại đồng thanh.
-"Chứ sao?"-Nhỏ nhăn nhó.
-"Thì lâu lâu điên tí á mà."-Hắn gượng cười nhìn nó.-"Mày ha?"
-"Điên cũng rủ nhau điên. Đúng là sinh ra đã là cặp."-Nhỏ chạnh lòng khi nói ra câu cuối. Đạp xe phóng dô nhà với con đen thân yêu kia.
Hắn gượng cười xa xăm nhìn nhỏ,sinh ra đã là cặp ư? Hắn quay sang nhìn nó đang thần thờ bước xuống xe. Hắn khẽ nói với nó.
-"Tớ yêu cậu."-Ngày nào hắn cũng nói câu này,ít nhất là năm sáu lần có lúc điên phút nào cũng nói. Cũng không thể đếm được lần thứ mấy. Hình như là lần thứ 1987 rồi thì phải.
Nó ngước lên véo má hắn. Nở nụ cười tươi nhìn hắn. Hắn cảm nhận được đây không phải là nụ cười mà người con gái đối đáp lại tình cảm của mình,mà là nụ cười của những đứa bạn thân,rất thân.
-"Ông dễ thương quá.">_<
Bóng nó khuất dần,hắn mới rời đi. Trên lầu,từ cửa sổ kia,ánh mắt sâu xa nhìn cảnh tượng đấy. Hai tay nắm chặt lại,khẽ buông ánh mắt buồn. Được đặt chân vào nhà này,đã là điều may mắn,lòng ganh tị bỗng dưng trào lên. Nó thật khó chịu. Nhỏ cắn chặt môi quay sang nơi khác. Tấm hình người con gái với khuôn mặt một năm trước hiện lên. Nhỏ không nghĩ mình từng là người này. Thật thậm tệ.
..............................
Nó vào phòng ngước nhìn ra cửa sổ,trên cành cây cổ thụ khá lớn mà chính tay nó trồng,tỏa bóng,nghiêng lá,rồi bỗng một hai chú chim khẽ đậu đến,cất tiếng hót nhìn nó. Bây giờ,mặt nó với chú chim khoảng cách khác gần. Chỉ cần chìa tay ra,chú chim lập tức nhảy lên tay nó nhảy vài ba bước.
....
Hắn bên nhà,ngồi ngắm nhìn ảnh nó. Suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng cất đi. Chưa bao giờ hắn nghĩ tâm trạng của mình thật tồi tệ khi nhớ đến nó. Ngay khi cạnh nhà nó mà hắn vẫn nhớ. Nhớ rất nhiều. Hắn xỏ đôi dép xanh kia sang nhà nó,hắn muốn nhìn thấy nó ngay bây giờ.
...
Nó lấy áo len khoác vào với chiếc váy trắng suông nhẹ nhàng kia. Làn da trắng mịn hồng hào ấy hào vào làm tôn lên con người cao quý của nó. Nó kép nhẹ một chiếc nơ hồng trên đầu.
Cạch.
Nó mở cửa bước ra với đôi dày bít nữ tính nhẹ nhàng. Cùng lúc,Mỹ Linh vừa hé cánh cửa. Thấy nó đang nói chuyện với cô giúp việc. Chắc đi chơi với Bá Quyền,mình cũng không nên xen vào chuyện tình cảm của hai người. Nhỏ đành chờ chị mình xuống lầu rồi mới đi ra.
Thấy cô giúp việc bê khây sữa vào phòng làm việc cho bà Nội. Mệnh lệnh của quản gia Minh vang lên. Nhỏ nhớ lại nhanh chân chạy đến.
-"Chị mang sữa vào cho bà ạ?"
-"Vâng."
-"Để em mang cho. Chị cứ xuống giúp mọi người đi."
-"Phiền cậu chủ quá."
-"Ây...có sao đâu? Dù gì em cũng chỉ mới sống ở đây. Không thân với ai,chị cứ đi đi."
-"Vậy cậu mang vào hộ tôi."
-"Vâng. Để em."
Bóng cô giúp việc vừa khuất. Tay nhỏ khẽ run lên,nuốt nước bọt gõ cửa.
-"Vào đi."
.......................................
Nó ra khỏi cổng,đi vội về phía trước,đúng lúc hắn cũng vừa cổng ra,thấy bóng nó đi,không suy nghĩ đi theo sau nhưng lại giữ khoảng cách khá xa. Hắn lại nghĩ đến việc nó đi gặp anh thì lòng cứ dâng lên sự bồn chồn. Nhưng đi mãi,đi mãi,hắn thấy con đường này rất quen.
Thoáng đưa mắt về xung quanh rồi về phía nó. Nó đang ôm bó hoa hồng trắng trên tay. Dừng lại một nơi. Hắn chợt khựng lại. Hình như hắn đang suýt quên rằng,hắn còn có một người bạn nữa. Đã lâu rồi hắn không đến thăm.
Nó khẽ đặt bó hoa hồng cạnh ngôi mộ kia. Người con gái trong hình nở nụ cười hạnh phúc. Nó ngồi xuống,tay đưa ra khẽ sờ bức ảnh đấy. Nụ cười đấy làm nó đau tận đáy lòng. Lòng nó dằn vặt không thôi.
-"Diệu...lâu rồi tớ không đến thăm cậu."
Hắn từ xa nhìn nó. Hắn thấy khuôn mặt buồn bã,nụ cười nhạt của nó và cả chiếc ao len nó đang mang. Là tự tay Mỹ Diệu đan cho nó. Nó vẫn giữ chưa hề cũ kĩ.
****
Mỹ Diệu vừa đan len vừa tủm tỉm nhìn hắn.
-"Quyền....mày có thích áo len không? Tao đan cho mày một cái."
-"Ây....dẹp đi. Đan gì cho mệt. Đến shop mua cho tao một cái là xong rồi."-Hắn vẫy vẫy tay.
-"Tao thích tự đan. Thế có lấy không?"-Cô trổ mồm nói chuyện với hắn.
-"Thì lấy...nhưng đẹp lên đấy. Nhìn con Anh mang phát gớm."-Hắn nhăn hai hàng lông mày bỉu môi nói rồi khẽ nở nụ cười nhìn cô đan len.
****
-"Quyền...Tao nhớ Khải."-Cô buồn bã nói.
-"Mày còn nhớ hắn thì cút ngay khỏi mắt tao. Mày không thấy nó bỏ mày đấy à?"-Hắn lại bắt gặp cô đau lòng,trong lòng như hàng vạn tia lửa tuông trào,gắt lên.
-"Nhưng tao không muốn dối lòng."
****
-"Quyền...tao yêu tụi mày."-Cô đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn hắn và nó.
_"Đ.m mày đứng im đó. Tao lên với mày đây. Chỉ cần mày nhấc chân thôi. Có mệnh hệ gì tao sẽ không tha thứ cho mày đâu."-Hắn quát ầm lên,tứcc tốc chạy vào tòa nhà.
-"Tao rất hạnh phúc bên cạnh mày và Thục Anh."-Cô đã rơi nước mắt. Và hình như là lần cuối hắn nghe cô khóc. Hắn không muốn,thà như cô khóc,hắn sẽ lắng nghe,ở bên cạnh cô rồi vỗ về chứ đừng vừa khóc vừa cười rồi bỗng dưng biến mất.
-"Nín đi. Tao đang lên mày đấy."-Hắn dập máy nhanh chóng nhưng chưa kịp tiến tới bước nữa. Thân hình gầy gò của ai đó trên bầu trời kia,giữa không trung kia dần đáp xuống rất gần hắn.
****
Và cả nhiều nữa,hắn giật mình. Mỹ Diệu đã là một trong những kĩ niệm giưã mình và Thục Anh. Thoáng cái đã quên mất.