Trong lối đi nhỏ hẹp, Bạch Lục, Doãn Khoáng, Tăng Phi, Ngụy Minh nhìn nhau không nói gì.
Tiếp theo, Lê Sương Mộc, Tiền Thiến Thiến cùng với Phan Long Đào từ trong phòng đi ra. Bảy người đứng trong lối đi rộng chưa đến 2m, ánh sáng từ bóng đèn tròn tạo ra những chiếc bóng cô tịch cao thấp khác nhau.
Bạch Lục "chậc" một tiếng nói: "Thật không chịu nổi đám đàn bà này mà, ngoại trừ đẻ ra thì không tin được cái gì. Tiếp theo chúng ta làm gì đây?".
Lê Sương Mộc nhìn về phía Doãn Khoáng.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn về phía Doãn Khoáng.
Có lẽ Doãn Khoáng người lãnh đạo trong bảy người, nhưng hắn là người mưu trí nhất không phải nghi ngờ... Ngoại trừ Phan Long Đào, những người còn lại đều đã nhận thức được trí và dũng của Doãn Khoáng. Có lẽ so với những mưu sĩ mưu đứng đầu, Doãn Khoáng vẫn còn non nớt vô cùng, nhưng không có ai hoài nghi tiềm lực trong tương lai của hắn.
Doãn Khoáng thở dài một tiếng, nói: "Vốn là nếu có sự phối hợp của chị em Đường Nhu Ngữ, kế hoạch của ta tối thiểu có 9 phần thành công, nhưng hiện tại, chỉ có 6 phần, hay 5 phần cũng không chừng... Nhưng nếu như đã như vậy, vô luận như thế nào cũng phải muốn thử một lần".
Ngụy Minh nói: "Doãn Khoáng, cậu cứ nỏi thẳng ra đi. Chúng ta làm như thế nào?".
Doãn Khoáng cắn môi một cái, nói: "Tới quán chân cứu kia mai phục bên ngoài, chờ Vương Ninh mắc câu".
"Quán châm cứu?". Bạch Lục nói: "Cậu có thể khẳng định Vương Ninh sẽ đi vào trong đó chứ".
"Không thể, nhưng mà khả năng cao là thế". Doãn Khoáng nói: "Hiển nhiên Vương Ninh lúc này đây đang muốn phá hư đề thi chung của chúng ta lần này. Cho nên khả năng hắn cứu Issac rất lớn. Hơn nữa, tôi còn nghĩ là sau khi hắn cứu Issac sẽ lị giết! Cứu người 5 điểm, nhưng chết lại trừ 10. Lớp chúng ta sẽ bị trừ 5 điểm".
Mọi người không nói gì. Rất rõ ràng, tất cả đều đồng ý với nhận định của Doãn Khoáng.
"Tên điên này còn là một tên điên tham lam!". Bạch Lục cắn răng, hậm hực nói: "Không, hẳn là con chó điên, bắt được ai thì cắn người đó. Thật muốn bẻ hết răng của hắn đi, để xem hắn còn cắn người thế nào?".
Lê Sương Mộc bóp tắt điếu thuốc: "Bây giờ không phải lúc phàn nàn, chúng ta nhanh khởi hành thôi".
"Ừm".
Mọi người gật đầu.
Nhưng khi bọn hắn ra khỏi khách sạn, lại nhìn thấy bảy người nam có nữ có ăn mặc đang đi về bên này, tên đầu chổi còn vừa chạy vừa hô: "Anh hùng, anh hùng!". Sáu người khác đều là toàn thân đầy khuyên sắt.
Đám Doãn Khoáng Lê Sương Mộc vừa nhìn, không khỏi quay lại nhìn nhau đầy ngờ vực.
Bảy người này đám lưu manh đêm qua bị Doãn Khoáng dạy dỗ một trận, sau đó Lê Sương Mộc lại cho bọn hắn một túi vàng. Lúc này trên mặt bọn hắn vẫn còn sưng múp, dán băng keo đầy đầu.
"Chẳng lẽ là đến báo thù hay sao?". Doãn Khoáng siết chặt nắm đấm.
Đầu chổi hết hồn, liên tục khoát tay, nói: "Chúng ta... Chúng ta có một cái tin tức rất quan trọng muốn nói cho các ngài biết".
Lê Sương Mộc nhướng mày, bước lên trước nói: "Nói thử coi, tin tức gì? Nếu như có ích với chúng ta, ta sẽ trả thù lao cho ngươi".
Đầu chổi nhịn không được xoa xoa đôi bàn tay: "Tôi thề có Chúa, tin tức này nhất định sẽ có trợ giúp với các ngài. Về phần trả thù lao, tối hôm qua đã trả rồi".
"Tối hôm qua là tối hôm qua, hôm nay là hôm nay". Lê Sương Mộc nói: "Mau nói".
Ánh mắt của đầu chổi sáng lên, đắc ý thầm nghĩ: "Xem ra ta vẫn rất tinh mắt, người này thật hào phóng". Theo bản năng chùi nước miếng ở khóe miệng, đầu chổi nói: "Là thế này...".
Sau khi nghe xong, Doãn Khoáng kích động lộ rõ trên khuôn mặt, hưng phấn đập tay: "Vương Ninh, cái này gọi là thông minh bị thông minh hại! Ta xem ngươi có chết hay không!".
Tin tức đầu chổi nói có liên quan tới Vương Ninh.
Vương Ninh sau khi biết Đường Triệu Thiên đã chết, tìm một đám lưu manh ở đầu đường, phác hoạ lại đám Doãn Khoáng cùng Lê Sương Mộc, muốn đám côn đồ này chú ý bọn họ, tùy thời báo cáo hành tung. Tất nhiên Vương Ninh cũng không thiếu phần thưởng.
Trùng hợp là đám mà Vương Ninh tìm được lại là đám bảy người này.
Có lẽ là mị lực của Vương Ninh quá thấp, cũng có thể là phần thưởng của hắn kém xa cho nên bảy tên này quyết định đem Vương Ninh bán đi!
Chẳng qua là không biết nếu như Vương Ninh biết người hắn phái đi bán hắn đi thì sẽ có biểu cảm như thế nào, chắc là hận không thể rút gân lột ra bảy tên này ra.
"Cái này có phải 'tự gây nghiệt, không thể sống' hay không?" Bạch Lục cười to, nói: "Doãn Khoáng, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta!".
Doãn Khoáng không trả lời mà cúi đầu sờ sờ cằm trầm tư: "Vương Ninh sẽ tin tưởng những tên côn đồ này sao, cũng có thể... Hắn đang dùng những tên côn đồ này mê hoặc chúng ta? Vương Ninh sẽ cho rằng chúng ta không thể phát hiện sự theo dõi của một đám côn đồ sao... Chẳng lẽ, hắn muốn minh tu sạn đạo (ND: giả bộ đã sửa xong con đường đang bị hư), ám độ trần thương (ND: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới)...".
Lê Sương Mộc dùng ánh mắt ngăn Bạch Lục lại, sau đó đưa một tay vào túi, thật ra là lấy hai túi vàng là từ thùng vật phẩm, ném cho đầu chổi, nói: "Cảm ơn. Tin tức của ngươi xác thực rất hữu dụng đối với chúng ta. Túi vàng này là tiền mua tin tức. Túi vàng kia là muốn ngươi giúp chúng ta một chuyện nhỏ".
Bảy người nhất thời con mắt lóe sáng, cười suýt nưa thì rút gân. Nhưng người Mỹ tựa hồ không biết cái gì gọi là khách khí, khẽ vươn tay, đầu chổi nắm thật chặt hai túi vàng trong ngực: "Có thể cống hiến sức lực cho các anh hùng là vinh hạnh của Jack. Ha ha".
Lê Sương Mộc nhìn về phía Doãn Khoáng, hỏi ý của hắn.
Doãn Khoáng cắn môi một cái, sau đó nói: "Như vậy, các ngươi đợi chút nữa gọi điện thoại cho hắn. Nói là, ngươi bị chúng ta phát hiện, sau đó bị chúng ta đánh một trận, nghiêm hình bức cung các ngươi, cuối cùng các ngươi không chịu nổi tra tấn liền khai ra hắn. Sau đó lại nói ta bắt các ngươi lừa hắn chúng ta đi về hướng phố Lincoln, hiểu chưa".
Quán massage châm cứu kia ở phố Lincoln!
"Doãn Khoáng, sao lại như thế?". Ngụy Minh nóng nảy, mở miệng nói: "Sao lại nói cho Vương Ninh biết chúng ta tới quán châm cứu, như thế hắn không bỏ chạy sao?".
Lê Sương Mộc liếc Doãn Khoáng, tựa hồ đã hiểu ý đồ của Doãn Khoáng, liền gật đầu, sau đó nói với tên đầu chổi: "Tốt! Cứ thế mà làm! Các ngươi nghe rõ chưa?".
Đầu chổi gãi đầu một cái, nói: "Tôi bị anh hùng phát hiện? Sau đó anh hùng đánh chúng ta một trận? Sau đó...".
Lúc này Bạch Lục cũng kịp phản ứng: "Ta biết rồi, cái này gọi là tưởng thật lại là giả, tưởng giả lại là thật. Vương Ninh nhất định sẽ cho là chúng ta đi cứu cô gái đeo kính. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra những tên côn đồ này trái lại giúp đỡ giúp chúng ta!'.
"Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?". Ngụy Minh không nhịn được nói.
Phan Long Đào một bên hình như cũng hiểu, kéo Ngụy Minh thấp giọng giải thích cho hắn.
Doãn Khoáng bỏ ra 10 phút đồng hồ cuối cùng cũng dạy đầu chổi nói xong, hận không thể đánh hắn một trận, chưa từng thấy qua người ngu xuẩn như vậy!
"Được rồi". Doãn Khoáng cố nén cảm giác muốn đánh người, nặn ra vẻ tươi cười: "Chờ một chút nữa ngươi nói với hắn như thế".
Đầu chổi gãi đầu: "Như vậy... Như vậy... Sau đó...". Ngay lúc Doãn Khoáng thật sự muốn đánh hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Tôi hiểu rồi. ngài cứ yên tâm, hãy tin tưởng tôi".
"Phù! Đi đi đi đi!".
Đưa mắt nhìn bảy người đầu chổi đang rời đi, Doãn Khoáng nói: "Trí lực của tên đó có phải là chỉ có 1 điểm?".
Thời điểm mọi người ở đây muốn ly khai, sau lưng một tiếng truyền tới một giọng nói dễ nghe: "Chờ một chút!".
Mọi người nhìn lại, liền thấy 5 chị em Đường Nhu Ngữ đứng ở cửa khách sạn.
Ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu lên người các cô, dường như phủ thêm cho các cô một bộ đồ màu vàng cam.
---------
"Cái gì? Ngươi chắc chắn là một người tên Doãn Khoáng bảo ngươi nói như vậy?".
"..."
"Bọn hắn tổng cộng bao nhiêu người?".
"..."
"7... 6 nam 1 nữ... Quả nhiên chỉ là một đám bùn nhão. Tốt rồi, các ngươi làm không tệ, cứ như vậy đi...".
"..."
"Ngươi đang đùa sao? Từ trước đến giờ chỉ có ta lấy tiền của người khác, chưa từng cho ai. Hừ! Tiền của Vương Ninh ta cũng không phải dễ cầm như vậy...".
--------
"Cũng nên bắt đầu rồi. Muốn đấu với ta... Các ngươi còn quá non".