Khúc Hoán Hoa

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ô Vũ không an ủi cô, chỉ nhận lấy mái chèo, tiếp tục xuôi thuyền theo dòng nước hồ, nghỉ chân qua đêm tại trấn Tịch kế sông Dạ, rồi mới lướt chèo ngược dòng trở về, không tốn chút sức nào.

Ven đường họ lại hái một đống rau dại thượng vàng hạ cám, chàng cũng không nói gì, chỉ là không thích đồ ăn tương mặn dầu nhiều ở khách điếm trong trấn Tịch, ăn khó chịu.

Một chuyến hành trình du thuyền mùa Thu này đã khiến tâm trạng của Bạch Dực sáng sủa hơn hẳn. Tuy rằng mấy bận chực khóc, nhưng cô vốn là người tích cực, phân tâm rồi thì không vướng bận nữa.

Tuy rằng tính Bạch Dực không mấy khi so đo, vô tư lự, rộng lượng, nhưng cô cực kì cố chấp và không chịu khuất phục trước một số chuyện. Tình cảm và sự cố gắng suốt mười mấy năm xôi hỏng bỏng không, cô lập tức đi từ suy nghĩ cực đoan này đến suy nghĩ cực đoan khác. Cô quyết sống chết cũng không bao giờ chạm vào chuyện tình cảm một lần nữa.

Chế độ một vợ một chồng ở hiện đại đã đầy lỗ hổng, ở thời cổ đại tam thê tứ thiếp này càng đừng nên chuốc vạ vỡ đầu chảy máu làm gì. Rõ ràng đã biết tình yêu mặn nồng rồi cũng tan nát vỡ vụn, cần gì phải tự mình làm khổ mình?

Tất cả tình cảm của cô đều chuyển vào chuyện bếp núc và điền viên. Thấy tay nghề của mình mỗi lúc một tiến bộ khéo léo, chuyện điền viên dần phồn thịnh, cô cảm thấy cực kì mãn nguyện. Kết bạn với Ô Vũ hoàn toàn là một món hời ngoài ý muốn. Hiếm lắm mới có một người vừa quân tử hết mực lại có thể ra ân mà không cần báo đáp, nhân cách vô cùng đáng để kính nể. Vả lại kẻ thích xuống bếp tất nhiên cũng thích nấu cho người khác ăn, Ô Vũ luôn ủng hộ cô hết lòng, càng khiến cô cảm thấy được thấu hiểu.

Bạch Dực vốn đã đánh mất niềm tin với loài người, lúc này lại nảy lên hy vọng.

Cho nên chuyện của Đại Nữu mới có thể đả kích cô như thế. Dầu sao Bạch Dực cũng không hợp với việc làm ẩn sĩ, cô cũng muốn kết thêm mấy người bạn, để lúc Ô Vũ không tới mới có người nói chuyện tán dóc cùng. Nhưng Đại Nữu làm thế chẳng khác nào tát cho cô một cái đau điếng, làm cô uể oải không thôi.

Cả cuộc đời cô đều trôi chảy, cha mẹ yêu thương, bạn bè gần gũi, lại yêu đương kề cận với người bạn từ thuở nhỏ, không trải qua bất cứ mưa gió gì. Bởi vậy ngay khi vị hôn phu cưới người khác, cô mới không thể gượng dậy nổi, rồi tự kết liễu tính mạng mình. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại đi tới thế giới này, chịu nhiều khổ đau suốt hơn một năm nay. Cô nhanh chóng trưởng thành, nhưng lại chưa nhìn thấu mối quan hệ phức tạp và những khó khăn trong ràng buộc giữa người với người.

Ô Vũ chỉ cười khẽ một tiếng, “Bạn bè thì phải trọng chất lượng, đừng nhìn số lượng. Nếu cô nhìn thấu ải tình…” Chàng ta ngập ngừng một lát, “Nhưng không ngờ cô đã 25. Ở tuổi này, muốn gả cũng không gả được nữa…”

“…Không phải tôi không gả được, mà là tôi không cần gả!” Mặt Bạch Dực đỏ lên.

“Cũng tốt.” Ô Vũ bình thản nói, “Ăn chùa không sợ bị ai đuổi rồi.”

Nếu phải người khác, họ chắc chắn không thể bình thản như thế. Nhưng Ô Vũ sinh ra trong gia tộc sát thủ cổ xưa, tâm tính lại không hợp để làm một sát thủ. Nhưng dù chàng có muốn từ bỏ gia nghiệp, thì vẫn còn “tông tộc” để trong lòng, cũng chẳng còn cách nào khác.

Chàng và Bạch Dực hơi giống nhau ở chỗ bề ngoài bình thản dễ thỏa hiệp, nhưng thực tế lại cực kỳ bướng bỉnh với một số chuyện. Chàng không thể từ bỏ gia nghiệp, nên đã chuẩn bị sẵn sàng tuyệt tự kiếp này. Từ mười hai tuổi trở đi, chàng đã trải qua nhiều lần chấp chới sống chết, thấy được bộ mặt tham lam thối rữa biến chất nhất của nhân tính. Điều ấy khiến chàng duy trì thói sạch sẽ cực kỳ khác thường trên phương diện tinh thần.

Nhưng dù sao chàng vẫn là người phàm. Là con người thì sẽ có khát vọng được sống trong quần thể. Nhưng tới nay chàng đã 28 tuổi, sắp 30, mà chẳng có ai qua được cửa ải sạch sẽ cực đoan kia của chàng, trở thành bạn chàng.

Điều khiến chàng không biết nên khóc hay nên cười nhất chính là, kẻ khiến chàng cảm thấy vui vẻ, thoải mái khi ở bên, lại là một cô gái.

Đây là định mệnh kiểu gì đây.

Lúc đưa con thuyền chở toàn rau dại kia trở về, Bạch Dực cực kỳ vui vẻ trổ tài ngay. Lần này cô nấu cực kì nhiều, chiếc nồi đất đầy ụ thịt kho củ niễng, còn có thêm ít váng đậu khô, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, làm người ta nuốt nước miếng ừng ực.





Lõi sậy xào thịt xé phay, thanh đạm ngon miệng, hơi đăng đắng, nhưng ăn lại lạ lẫm vừa miệng. Một nồi canh ngao nấu với gừng băm, cực kì hợp với thời tiết đầu Thu lúc lạnh lúc ấm này.





Trứng chiên hành, rau cải trộn. Đều là những món đậm vị nhà, lại là “hương vị gia đình” mà Ô Vũ thích nhất.





Cho nên thấy Bạch Dực chỉ lấy một ít bày lên bàn, mặt chàng lập tức xụ xuống.

Quả nhiên Bạch Dực hỏi, “Các gia tinh… Ý tôi là, cấp dưới của anh, ở đâu? Đưa đồ ăn cho họ kiểu gì đây?”

“…Ngày nào cũng có thịt vịt béo mẫm nuôi rồi, không cần đâu!” Ô Vũ nổi giận.

“Phải có chế độ ăn uống cân bằng chứ, anh có hiểu không?” Bạch Dực lườm chàng, “Dù sao làm gì có tủ lạnh, nấu cũng nấu rồi, để không lại hỏng. Cứ mời họ đi… Họ cũng vất vả mà. Vừa phải làm thị vệ, còn phải đi kiếm thuyền… Rảnh rỗi còn phải chăm gà dọn chuồng trâu cho tôi.”

Người ta đường đường là cao thủ đấy!

Ô Vũ nhịn đau nhường cho bọn đàn em, đồ ăn trên bàn biến mất như gió cuốn mây tan, còn chẳng để lại nước canh. Cái tâm hư vinh của Bạch Dực lại được thỏa mãn tuyệt đối, cô mừng rỡ đi nghiên cứu nên trồng niễng thế nào. Dù sao niễng dại còi cọc quá.

Nhưng Ô Vũ rất là không vui. Bởi vì khi bọn đàn em trả nồi chảo chén bát về, họ còn dám nhìn chàng với ánh mắt trông mong.

Nhìn cái nồi đất trống trơn, chàng giận sôi máu, nói giọng gườm gườm, “Chúng bay dám đổ đi ư?”

Cấp dưới ấm ức lắm, “Kỳ chủ, ngài nói gì vậy? Tôi chỉ cướp được một miếng niễng với một miếng thịt thôi. Mấy thằng khốn kia như quỷ chết đói ấy…”

“…Canh thịt thì sao?”

“Thuộc hạ cũng chỉ cướp được nửa muỗng…” Cấp dưới của chàng ngước nhìn chàng, “Kỳ chủ, ngài xem…”

“Cút!” Ô Vũ lập tức đuổi người.

Đúng là được voi còn đòi tiên… Còn mong chờ Bạch Dực nấu cơm cho chúng ăn ư? Thi thoảng được một lần thế này thì thôi, quen là không được được!

Bạch Dực đi vào từ vườn rau, thấy nồi niêu chén bát trống trơn, cô nhếch miệng cười, “Các bạn gia tinh… ủa lộn thuộc hạ của anh đều thích sao? Vậy thì tôi lại…”

“Không được.” Ô Vũ cực kỳ nghiêm khắc ngăn lại, “Chiều miệng ta thì được, không thể chiều hết mồm chúng nó.”

[HẾT CHƯƠNG 9]