Khúc Hát Ru

Chương 30: Nụ hôn nóng bỏng

Điện thoại của Thẩm Đoạt không thể gọi được.

Không chỉ có điện thoại của anh mà điện thoại của Chu Tấn Đông và Cao Hiên cũng vậy.

Trong lúc cấp bách, Mạnh Nguyễn phải nhờ anh Phát đưa cô đến thôn bên cạnh.

Trên xe, Tô Diệu Ngôn gọi tới.

Cô ấy vẫn luôn thử vận ​​may của mình, cuối cùng lần này cũng gọi được cho cô.

Khi Mạnh Nguyễn nhận cuộc gọi, Tô Diệu Ngôn rống lên như sư tử xổng chuồng.

“Dây thần kinh nào của cậu bị xếp nhầm chỗ à? Sao lại đi chơi cái trò mất tích chứ! Cậu muốn hù chết tớ à!” Cô ấy kích động hét lên, sau đó bật khóc nức nở: “Tớ còn mua vé máy bay đến thành phố S rồi đấy… Nhuyễn Nhuyễn, cậu là chị em tốt của tớ. Cậu đừng lấy mình ra hù dọa người khác như vậy chứ!”

Mạnh Nguyễn tự trách bản thân.

Mặc dù cô có chút nóng nảy và hay giận dỗi, nhưng cô chưa bao giờ đánh mất lý trí như vậy.

Nhưng cô chưa từng trải qua mối tình nào cả, sự trốn tránh và thờ ơ của Thẩm Đoạt khiến trái tim cô bị tổn thương, cô liền không còn chút đầu óc nào mà suy nghĩ.

“Diệu Diệu, tớ sai rồi.” Mạnh Nguyễn nhẹ giọng dỗ dành: “Sau này tớ nhất định sẽ không như vậy nữa, cậu đừng tức giận. Xuất hiện nếp nhăn sẽ không chụp tạp chí được nữa đâu.”

Tô Diệu Ngôn nổi giận gầm lên: “Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại ngay!”

Sau khi dỗ dành một hồi, Tô Diệu Ngôn mới bình tĩnh lại được cảm xúc, nhưng cô ấy vẫn không nhịn được mà muốn nói vài câu.

“Cậu nói xem dáng dấp cậu mời gọi người như vậy, lại còn ở một mình bên ngoài, ai có thể yên tâm được chứ?” Cô ấy hỏi: “Hôm nay tớ sợ muốn chết, suýt chút nữa đã đi tìm Phó Doanh Xuyên rồi! Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện đời nữa, mau về đi.”

Mạnh Nguyễn không nói lời nào.

Cơn tức giận của Tô Diệu Ngôn lại bốc lên, cô ấy đang định gầm gừ như sư tử lần hai thì đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng mà cô ấy nghe được trước khi cô bạn của mình cúp điện thoại.

“Cậu thật sự đi tìm đàn ông ở Tịch Giang à?” Tô Diệu Ngôn không thể tin được.

Mạnh Nguyễn nhìn con đường đêm bên ngoài cửa kính xe, nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.

“Không phải tìm.” Cô nói: “Mà là tớ thích người ta.”

“…”

Mạnh Nguyễn cụp mắt xuống, nhớ lại những gì Dương Quang đã nói với cô trong bệnh viện.

—— Chị Mạnh, anh Đoạt thực sự rất quan tâm đến chị. Hôm chị bị viêm dạ dày phải ăn đồ thanh đạm, những bữa cháo đó thật ra đều là anh Đoạt đích thân nấu. Còn cả lúc chúng ta ăn thịt nướng ở trong sân nhà anh Đoạt nữa, tại sao thịt vừa nhạt lại vừa dễ cháy chứ? Bởi vì anh Đoạt dặn bọn em đừng cho nhiều dầu quá, dạ dày của chị vẫn chưa hoàn toàn bình phục… Anh ấy thực sự làm rất nhiều việc, chỉ là anh ấy không nói thôi.

“Diệu Diệu.”

“Hả? À, tớ đây.”

Tô Diệu Ngôn đang khiếp sợ vội định thần lại.

Nhiều năm như vậy, số người theo đuổi Mạnh Nguyễn không phải một trăm thì cũng là tám mươi, trong đó không thiếu người ưu tú, tài năng, đẹp trai, nhưng cô chưa bao giờ động lòng cả.

Tô Diệu Ngôn cho rằng cô đã thông suốt, nhưng không ngờ, cô thật sự chủ động thích một người.

Mạnh Nguyễn hít sâu một hơi, rành mạch nói: “Người này cậu cũng biết. Bạn hồi cấp ba của tớ, Thẩm Đoạt.”

“…”

Trên mặt Tô Diệu Ngôn tràn ngập chữ What.

Cúp điện thoại, Mạnh Nguyễn cảm nhận được ánh mắt của anh Phát.

“Tiểu Mạnh, em với Tiểu Thẩm cãi nhau sao?” Anh ấy hỏi: “Vừa rồi em còn nói… Hai đứa chính thức thành một cặp rồi sao?”

Mạnh Nguyễn lắc đầu: “Có lẽ là cậu ấy không thích em, là em theo đuổi cậu ấy.”

Lời này khiến anh Phát suýt chút nữa làm chệch bánh xe!

“Tiểu Thẩm không thích em?” Anh Phát muốn bật cười: “Chỉ sợ là cậu ấy thích em nhưng không biết phải nói như thế nào thôi! Cái thằng nhóc này, suốt ngày nhẫn nhịn!”

Hai mắt Mạnh Nguyễn sáng ngời: “Anh nói thật sao? Sao anh lại biết được?”

Anh Phát bật cười: “Cô gái ngốc! Tên nhóc Tiểu Thẩm này đúng là may mắn rồi.”

***

Mạnh Nguyễn?

Anh Long khó hiểu, tên đeo kính lúc trước cúi xuống thì thầm với anh ta.

Anh Long nghe xong liền mỉm cười.

“Là cô gái xinh đẹp kia sao?” Hắn ta nói: “Sao? Cô gái đó xinh đẹp như vậy, tôi mời cô ấy đến đây nói chuyện tâm sự, ăn uống, không được sao?”

Thẩm Đoạt nắm chặt tay lại chuẩn bị động thủ.

Cao Hiên và Chu Tấn Đông giữ chặt anh. Cao Hiên nói: “Cảm ơn vì anh Long đây đã xem trọng. Vậy xin hỏi đã ăn cơm xong chưa? Cô gái đó cũng chỉ tới Tịch Giang du lịch, tình cờ có chút quan hệ với chúng tôi. Nếu anh đã nói chuyện xong thì để chúng tôi đưa cô ấy về. Cô ấy cũng phải chuẩn bị để về nhà nữa.”

Tên đeo kính nói: “Ồ, cô gái đó muốn đi hay ở là do các người quyết định sao? Cô ta vì ngưỡng mộ anh Long của chúng tôi nên muốn ở lại đây.”

Vô lý!

Những người anh em của Thẩm Đoạt đều bị kích thích bởi những lời này, nhưng nếu không có mệnh lệnh thì cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Anh Đoạt, không phải cậu thích cô gái này sao?” Anh Long hỏi: “Vậy hai người… Đã ngủ với nhau rồi hả?”

Gân xanh trên trán Thẩm Đoạt nổi lên dữ dội!

Trong tích tắc, anh hất tay Chu Tấn Đông và Cao Hiên ra lao tới, đám thuộc hạ của anh Long lập tức xông lên vây quanh.

Anh Long núp ở phía sau từ từ đứng dậy, hai quả óc chó trên tay rung lên bần bật.

Tên đeo kính nhắc nhở: Thẩm Đoạt không giống bọn họ, Thẩm Đoạt có đánh nhau thì vẫn sẽ nghĩ đến pháp luật, cố gắng để chính mình không bị liên lụy.

Những người như vậy nhất định sẽ bỏ tiền để giải trừ tai họa.

Mà cô gái tên Mạnh Nguyễn kia thực sự là điểm yếu của Thẩm Đoạt, chỉ cần lợi dụng cô gái này để chọc giận Thẩm Đoạt, đến lúc đó anh sẽ động thủ, đánh mấy đàn em của bọn họ, nhân cơ hội này có thể vợt được một đống tiền.

Giao dịch mua bán này quá đơn giản! Quá hời!

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, kích động như vậy làm gì?” Anh Long cười: “Yên tâm. Cô ấy trông xinh đẹp như vậy, tôi cũng không kén ăn đâu. Tôi ăn mệt rồi, cho cậu mang về cũng đúng thôi.”

Mấy anh em xung quanh nghe vậy cười phá lên.

Khoảnh khắc đó, trong mắt Thẩm Đoạt đằng đằng sát khí.

Anh nhấc chân đạp ngã hai người, gặp phật giết phật, gặp thần giết thần, một đòn liền ngã hết xuống đất, cho đến khi anh Long bước tới…

“Chắc chắn là ở đây! Đèn vẫn còn sáng!”

Anh Phát dừng xe lại, Mạnh Nguyễn lập tức nhảy xuống.

“Tiểu Mạnh, em phải chú ý ở dưới chân đó! Đừng để bị ngã.” Anh Phát lấy đèn pin ra soi đường.

Trong lòng Mạnh Nguyễn nóng như lửa đốt.

Sự tàn nhẫn khi đánh nhau lần trước của Thẩm Đoạt vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn anh sẽ không lưu tình chút nào!

Đến gần cửa, bên trong truyền đến âm thanh va chạm của bàn ghế, còn có tiếng người kêu thảm thiết.

Cả người Mạnh Nguyễn cứng đờ lại, cô sửng sốt một giây rồi vội vàng mở cửa.

Bên trong vô cùng hỗn độn, chỉ có đánh nhau.

Anh Phát không nói lời nào liền lao vào giúp, trong khi Mạnh Nguyễn ngó nghiêng khắp nơi để tìm bóng dáng Thẩm Đoạt.

“Đại tiểu thư?!”

Chu Tấn Đông nhìn thấy Mạnh Nguyễn đầu tiên.

Sau đó mấy anh em khác cũng đều nhìn thấy, bọn họ bắt đầu có xu hướng dừng tay lại.

Mạnh Nguyễn hét lên “Mọi người đừng đánh nữa”, sau đó không ngừng tìm kiếm Thẩm Đoạt. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Thẩm Đoạt đang bóp cổ anh Long ở trong góc.

“Thẩm Đoạt! Mau buông tay ra!”

Thẩm Đoạt sửng sốt, lý trí như đang bị tẩu hỏa nhập ma lập tức bị kéo trở về, lập tức buông tay ra, tìm kiếm giọng nói đó.

Khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, đôi mắt đỏ rực của Thẩm Đoạt khiến hô hấp của Mạnh Nguyễn ngưng trệ.

Mà lúc này, anh Long ở bên cạnh đang dựa vào tường ho khan. Hắn ta rút con dao nhỏ trong túi ra, nghiến răng lao về phía Thẩm Đoạt đâm xuống…

“Cẩn thận!”

Thẩm Đoạt đột nhiên xoay người lại.

Nhưng vì khoảng cách quá gần nên không thể tránh được hoàn toàn, chỉ có thể lùi lại đằng sau một chút.

Thẩm Đoạt đỡ con dao bằng tay không.

Mạnh Nguyễn hít sâu một hơi, tim ngừng đập hai nhịp, nhặt những viên đá nhỏ trên mặt đất điên cuồng ném về phía anh Long.

“Anh dám làm cậu ấy bị thương sao! Tôi cho phép anh làm cậu ấy bị thương sao! Tên cặn bã này, tôi nhất định…”

Cô vì tức giận mà cả người đều run lên, không còn sức lực để đánh người, nhưng cô vẫn liều mạng đánh, cho đến khi bị kéo vào một vòng tay ấm áp quen thuộc mới dừng lại.

Vì “đại ca” hai bên đã ngừng chiến nên tất cả mọi người đều dừng lại.

Anh Long mặc dù bị bóp cổ, nhưng đó cũng chỉ là hành động khống chế của Thẩm Đoạt để hắn ta không có khả năng đánh trả, đồng thời muốn dùng cách này để uy hiếp hắn nói ra chỗ giam giữ Mạnh Nguyễn. Hơn nữa, các anh em khác cũng chỉ bị thương ngoài da, không có tổn thất gì nghiêm trọng.

Vì vậy, trận chiến này đã kết thúc một cách kịp thời.

“Để tôi xem tay cậu! Mau cho tôi xem!”

Thẩm Đoạt lắc đầu, yên lặng nhìn cô chăm chú, đột nhiên bật cười ngu ngốc.

“Cậu không sao rồi.”

Khi Mạnh Nguyễn nghe thấy lời này, trái tim cô như bị một cái búa đập vào, đau đớn dữ đội.

Cô kìm nén nước mắt, nhìn thấy trên tóc mái anh đều là mồ hôi ướt nhẹp, cô dùng tay lau đi cho anh, nghẹn ngào nói: “Tôi không sao, không sao cả. Cậu bị thương rồi, chúng ta mau tới bệnh viện đi.”

Thẩm Đoạt vẫn bất động.

Anh đưa tay lên chạm vào mặt cô, lại nhìn thấy trên tay dính đầy bụi bẩn, anh cau mày muốn cọ cọ vào người cho sạch sẽ.

Mà Mạnh Nguyễn dường như hiểu được ý định của anh, cô trực tiếp cầm lấy tay anh đặt lên mặt mình, đôi mắt nai nhỏ cong lên, mỉm cười ngọt ngào với anh.

“Cậu xem, thật sự không sao mà.”

Lúc này, Thẩm Đoạt mới hoàn toàn lấy lại được ý thức, giọng nói run run: “Không sao là được rồi.”

Anh ôm chặt lấy cô.

Anh Long bên này nhìn thấy Mạnh Nguyễn chạy tới, kế hoạch bắt cóc Mạnh Nguyễn để tống tiền trước đó lập tức bại lộ, nhất thời không làm được gì.

Cao Hiên lau vết máu trên khóe miệng, nói: “Chuyện hôm nay muốn giải quyết riêng hay tiếp tục? Các người quyết định luôn đi.”

Anh Long vừa định nói thì Cao Hiên đã trực tiếp đoạt lời: “Giải quyết riêng, chính là sau này nước giếng không phạm nước sông, các người không được phép đến Tịch Giang của chúng tôi phạm tội nữa. Nếu mà để chúng tôi bắt được, tuyệt đối không khoan nhượng! Nếu các người muốn tiếp tục…”

“Ai nói muốn giải quyết riêng?”

Mạnh Nguyễn đột nhiên lên tiếng, giọng nói của cô vang vọng khắp nhà máy.

Cô cởi chiếc khăn lụa trên cổ mình xuống quấn quanh bàn tay còn đang chảy máu của Thẩm Đoạt, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng khi ngước mắt lên lại tràn đầy khí thế.

“Anh muốn lừa lấy tiền từ chỗ tôi sao?” Cô hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ rằng anh tiêu hết được số tiền phung phí đó không?”

Anh Long sững sờ.

Mạnh Nguyễn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Người anh em của anh chắc chắn đã nói với anh chuyện tôi thuê luật sư tới đúng không? Vậy thì các anh cũng nên biết, các anh lúc đó không thể kiện được người của tôi, không phải vì tiền bồi thường, mà còn bởi vì mỗi người các anh đều có tiền án.”

Khi nghe lời này, những người đó hoảng sợ.

Có người thậm chí còn túm lấy quần áo anh Long, hỏi hắn ta phải làm sao bây giờ?

Anh Long chửi thề một câu rồi hỏi Mạnh Nguyễn: “Cô muốn thế nào?”

Mạnh Nguyễn cười đến vô hại và ngây thơ.

***

Đêm đó, đám người của anh Long đều được đưa tới đồn cảnh sát địa phương.

Các đồng chí cảnh sát nhận được tin báo rằng băng nhóm của chúng không chỉ hoạt động trộm cắp lén lút, mà chúng còn cấu kết với các tội phạm khác để thực hiện nhiều hoạt động bất hợp pháp.

Các bằng chứng vô cùng xác thực, trừng phạt nghiêm khắc.

Hiện tại bọn họ cũng rơi vào tình trạng bồ tát đất sét qua sông (*), khó mà bảo vệ được mình, chuyện Thẩm Đoạt và bọn họ đánh nhau, chắc chắn bọn họ sẽ không nhiều lời mà nói ra thêm hành vi phạm tội của mình.

(*) Bồ tát đất sét qua sông: ý nói chính mình còn khó bảo vệ được mình thì sao bồ tát có thể phù hộ cho được.

Sự việc được giải quyết hoàn toàn.

Các anh em mà Thẩm Đoạt dẫn tới đã về Tịch Giang trước, Chu Tấn Đông đã chăm sóc bọn họ.

Mạnh Nguyễn và Cao Hiên đưa Thẩm Đoạt tới bệnh viện gần đó băng bó lại vết thương, sau đó cả ba cùng trở về Tịch Giang.

Về đến nhà thì đã hơn 11 giờ.

Cao Hiên thở dài một hơi, nụ cười trên mặt mang theo chút mệt mỏi: “Chuyện này xem như đã được giải quyết thỏa đáng. Nếu không sớm muộn gì băng nhóm đó cũng tới đây gây phiền phức, lần này xử lý gọn lẹ trong một lần.”

Mạnh Nguyễn cảm ơn Cao Hiên và mọi người vì đã xuất đầu lộ diện giúp đỡ cô, nói đơn giản vài câu rồi cùng Thẩm Đoạt về nhà.

Cả hai đều giữ im lặng, cũng không giao tiếp bằng mắt.

Mạnh Nguyễn vào bếp đun nước.

Tim cô đập rất mạnh, dường như có một dòng nước cuồn cuộn chảy ngược trong lòng, cô muốn uống thứ gì đó thật lạnh để đè nén nó xuống.

Mở tủ lạnh, Mạnh Nguyễn nhìn thấy lọ nước mà Nhị Hắc đưa cho cô lần trước, nói rằng đó là nước ép trái cây chính tay chị Phát làm.

Cô lấy ra rót cho mình một ly đầy, sau đó uống cạn.

Cơn lạnh lẽo xâm nhập vào cổ họng.

Mạnh Nguyễn uống một cách vội vàng, cũng không nếm được hương vị của nó như thế nào, nhưng cơ thể cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Một lúc sau, Thẩm Đoạt tiến vào.

“Tôi về đây, cậu…”

“Từ từ.”

Mạnh Nguyễn đặt cốc xuống tủ bát, xoay người lại hỏi: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Thẩm Đoạt bất động.

“Lúc trước tên đó chạm vào người tôi, cậu liền vung tay đánh người. Lần này cậu tưởng tôi bị bắt đi, cậu lại vung tay đánh người. Tại sao? Trải qua chuyện lần trước, đâu phải cậu không biết nếu cậu động tay với đám vô lại đó, người chịu thiệt chính là cậu?”

Thẩm Đoạt cúi đầu không nói gì.

Mạnh Nguyễn bước đến trước mặt anh, tiếp tục hỏi: “Rõ ràng người nấu cháo cho tôi rồi nhờ Đậu Tử mang tới chính là cậu, tại sao cậu lại nói dối tôi là cậu mua nó ở tiệm? Cậu giấu tôi bao nhiêu chuyện vậy? Tại sao cậu không nói cho tôi biết? Tại sao…”

“Tôi về đây.” Thẩm Đoạt lại trốn tránh.

Nhưng Mạnh Nguyễn không cho anh cơ hội.

Nóng vội gì chứ.

Là đầu gỗ ngốc phản ứng quá chậm, làm cô nóng vội như vậy!

Thật ra, không có gì là vội vàng cả.

Mạnh Nguyễn chạy tới dùng lưng chặn cửa lại, chặn hoàn toàn đường đi của Thẩm Đoạt.

“Cậu nói gì đi? Tại sao?” Cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Tại sao cậu lại mạo hiểm ra tay dù không biết tôi có ở chỗ anh Long hay không? Cậu thật sự là con quỷ lỗ mãng, hay là trí nhớ ngắn hạn vậy? Cậu nói đi.”

Thẩm Đoạt không tránh được, lại không muốn nói, chỉ đứng đó giằng co với cô.

Mạnh Nguyễn không sợ, cô rất kiên nhẫn.

“Cậu vì tôi mà liều mạng với người ta, nhưng lại không nói cho tôi biết lý do. Cậu không cảm thấy như vậy rất bất công sao?” Cô nói: “Hôm nay tôi không làm sao là may mắn, nhưng nếu tôi thật sự rơi vào tay anh Long thì sao? Nếu tôi…”

Ánh mắt Thẩm Đoạt chợt lạnh lại: “Hắn ta dám.”

Mạnh Nguyễn ngẩn người.

Trái tim lại bắt đầu đập không ngừng, giống như mỗi lần thoáng chạm vào anh.

Trước đây cô không hiểu, nhưng bây giờ cô đã rõ.

Đó là cảm giác rung động.

“Như thế nào mới tính là chạm vào tôi?” Mạnh Nguyễn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh: “Như vậy có tính không?”

Cơ mặt của Thẩm Đoạt tức khắc căng chặt.

Mạnh Nguyễn bước tới, tay đặt trên ngực anh: “Như vậy thì sao? Có tính không?”

Thẩm Đoạt cắn chặt răng, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, sự tàn nhẫn trong đó càng bộc phát rõ ràng.

Anh đang cố gắng hết sức để chịu đựng nó.

Thật ra, anh vẫn luôn nhớ những gì Mạnh Nguyễn đã nói lần trước, anh cũng biết rất rõ mục đích đến tìm anh Long lần này: Đón Mạnh Nguyễn.

Nhưng khi nghe những lời đó, anh không còn lý trí để suy nghĩ nữa!

Không một tên đàn ông nào có thể vấy bẩn cô.

Mạnh Nguyễn cảm nhận được trái tim của anh ngày càng đập nhanh hơn, cô túm lấy cổ áo anh, nhón mũi chân hôn lên má anh.

“Hay như vậy mới tính?” Cô thì thầm vào tai anh.

Cơ thể Thẩm Đoạt lập tức cứng đờ, đồng tử kịch liệt run rẩy, chỉ còn lại những đốt ngón tay đang nắm chặt phát ra những tiếng rắc rắc.

“Mạnh, Nguyễn.”

Mạnh Nguyễn cười nhẹ rồi hôn lên môi anh.

“Nếu tất cả đều tính thì sao?” Đôi mắt nai nhỏ sáng ngời của cô nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Cậu biết không? Chỉ có cậu mới có thể chạm vào tôi.”

Máu trong người Thẩm Đoạt đông cứng lại!

Anh không có cách nào tránh được, đôi mắt của cô giống như một cái vòi hút cực lớn, hút cạn ba hồn bảy vía của anh!

Anh dùng một chút lý trí còn sót lại, khàn giọng nói: “Cậu biết mình đang làm gì không?”

Mạnh Nguyễn cười nghịch ngợm: “Tôi biết.”

“Vậy cậu…”

“Thẩm Đoạt, cậu đúng là đầu gỗ ngốc nhất mà tôi từng biết.” Cô cười nói: “Nhưng ngốc thì cứ ngốc đi, tôi mặc kệ. Nếu cậu không muốn nói trước, vậy để tôi.”

Mạnh Nguyễn hít sâu, không màng đến khuôn mặt nóng rực của mình: “Tôi thích…”

Lời nói còn chưa dứt, nụ hôn nóng bỏng của Thẩm Đoạt đã áp xuống.