Khúc Hát Ru

Chương 18: “Lúc nào cũng được, chỉ cần cậu muốn.”

Ngày sinh nhật Đậu Tử.

Tới gần trưa, Mạnh Nguyễn ra ngoài mua một ít đồ dùng hàng ngày, lúc trở về còn đi ngang qua cửa tiệm hoa tươi của chị Triệu.

Chị Triệu đón tiếp cô, nói rằng một loạt hoa sơn chi mới chuyển tới đang đến thời điểm nở rộ, có thể ưu tiên giảm giá cho cô.

Hoa… Hoa nở…

Mạnh Nguyễn nhớ tới trong nhà còn có một “cậu bạn nhỏ” đang chờ đến ngày nở hoa, chỉ là không biết phải chờ đến năm nào thôi.

“Cảm ơn chị.” Mạnh Nguyễn nói: “Ở nhà em vẫn còn, đợi mấy ngày nữa em lại tới tìm chị.”

Chị Triệu cười nói không sao, rồi lại tiếp tục bận việc.

Thím Xuân cắn hạt dưa nhìn Mạnh Nguyễn rời đi, nói với chị Triệu: “Xinh đẹp rực rỡ như vậy, mặt mày hồng hào.”

“Chị đó.” Chị Triệu cầm một chậu hoa hồng đặt lên kệ: “Chị cứ nhìn chằm chằm cô gái đó làm gì? Dạo gần đây không cùng thím Béo tới quảng trường khiêu vũ nên buồn chán sao?”

“Khụ!” Thím Xuân xua tay: “Đừng nói nữa. À đúng rồi, cô có biết không? Bảo bối của Vương Tú Trân đã về rồi đó, Cao Hiên còn lái xe đến đón nữa.”

Chị Triệu nói: “Không. Sao vậy?”

“Còn sao nữa?” Thím Xuân nhổ vỏ hạt dưa ra: “Không có gì. Chỉ là không quen với cảm giác vượt trội và sự kiêu căng của Vương Tú Trân thôi. Con gái học ở một trường đại học danh tiếng, song không coi ai ra gì cả. Đến mức phải như vậy sao?”

Vương Tú Trân là giáo viên tiểu học trong thị trấn, chồng bà đã mất cách đây 10 năm, một mình nuôi nâng đứa con gái duy nhất.

Đáng lý mà nói, hai mẹ con họ sống không dễ dàng gì, phải nói ra rất đau khổ mới đúng.

Nhưng Vương Tú Trân mặt lúc nào cũng song song với trần nhà, đứa con gái mà bà ấy nuôi nấng cũng vô cùng kiêu ngạo, không giao du với ai trong thị trấn này cả.

“Chị nhàn rỗi như vậy còn quan tâm tới chuyện của người ta làm gì?” Chị Triệu nói: “Nhưng mà, không phải con gái của cô Vương có ý tứ với Thẩm Đoạt sao? Vậy bây giờ cô Mạnh này…”

Thím Xuân vỗ tay một cái, cười nói: “Con gái của Vương Tú Trân không thể so sánh được với người mới!”

***

Mạnh Nguyễn về nhà sắp xếp mọi thứ.

Cây xương rồng trên giàn hoa trong sân, vẫn tròn như vậy.

Mạnh Nguyễn ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm nhìn nói chằm chằm: “Mày nói xem, người tặng mày cho tao đã nghĩ như thế nào vậy? Là đánh giá lệch lạc về giá trị nhan sắc của mày, hay là quá tự tin rằng tao có thể chăm sóc mày nở ra hoa vậy?”

Đầu tiên là mút trang điểm hình trứng, bây giờ là cây xương rồng.

Suy nghĩ của đầu gỗ ngốc chưa bao giờ làm người khác thất vọng cả.

Mạnh Nguyễn thở dài, dán tờ giấy “Kế hoạch chăm sóc xương rồng nở hoa” lên cái giá bên cạnh: “Nhưng nếu đã tặng tao rồi, tao sẽ không ném mày đi, cũng không ghét bỏ mày. Tao rất tốt đúng không?”

Đứng lên, Mạnh Nguyễn nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc phải đến nhà hàng của chị Phát.

Cô vào phòng tắm trang điểm lại, sau đó cầm theo một cái túi nhỏ rồi lên đường.

Khi đóng cánh cửa gỗ lại, Mạnh Nguyễn thoáng nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài xõa tung cách đó không xa.

Cô đưa mắt nhìn qua đó, vừa hay cô gái đó rẽ vào một lối khác, chỉ để lại một cái bóng dáng xinh đẹp.

Mạnh Nguyễn cũng không bận tâm, cô tới bên cạnh gõ cửa.

Cửa nhanh chóng được mở ra.

Hôm nay, Thẩm Đoạt mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen kết hợp cùng quân âu màu be, tràn đầy vẻ nam tính, nho nhã.

“Vào ngồi đi.” Thẩm Đoạt nghiêng người để Mạnh Nguyễn đi vào: “Dương Quang sẽ đến bây giờ.”

Mạnh Nguyễn gật đầu.

Lúc đi ngang qua người anh, cái mũi nhạy cảm của cô ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ.

Cô cau mày, không nói gì.

Trên chiếc bàn đá ngoài sân là một cái nồi màu đỏ cam, bên trong đầy ắp thịt bò.

“Cậu biết hầm thịt bò sao?” Mạnh Nguyễn hỏi.

Thẩm Đoạt nhìn chăm chú sườn mặt của cô, hỏi lại: “Cậu thích ăn sao?”

Mạnh Nguyễn cho rằng anh muốn chia sẻ nó với mình nên đã lắc đầu.

Hơn nữa, so với việc có thể hầm được thịt bò hay không, cô càng tò mò tại sao trên người đầu gỗ ngốc lại có mùi nước hoa.

Thẩm Đoạt thấy cô không nói gì, cũng không bối rối với câu hỏi vừa rồi.

Sau một hồi ậm ừ, hiếm khi mới thấy anh chủ động mở miệng: “Cây xương rồng nở hoa khá chậm, đổi thành thứ khác đi.”

Đổi?

Đồ đã tặng rồi còn có thể đổi được sao?

Anh không thể nói là “Tôi sẽ mua hoa khác cho cậu, cái cây kia cậu muốn chăm sóc thế nào cũng được” sao?

Một ngọn lửa không rõ nguyên nhân nổi lên trong lòng Mạnh Nguyễn.

“Tặng rồi thì nó là của tôi.” Cô nói: “Nó nở hoa chậm thì chậm thôi, nó có chết thì cũng là chết trong tay tôi.”

Trong giọng nói lộ ra chút bực tức.

Thẩm Đoạt ngẩn người, gật đầu nói: “Ừ.”

Mạnh Nguyễn trừng mắt nhìn đầu gỗ ngốc một cái, sau đó quay đầu đi không nói lời nào.

Cả hai lúng túng ngồi đó vài phút thì Dương Quang đến.

Cả ba người xuất phát tới chuyển phát nhanh Mộng Đạt để tụ hội với Chu Tấn Đông.

Trùng hợp có chút đơn từ cần Thẩm Đoạt tự mình xác nhận.

Vì vậy, Mạnh Nguyễn, Chu Tấn Đông và Dương Quang đã ở tầng một đợi Thẩm Đoạt quay lại sau khi giải quyết xong công việc.

Cơn bực tức trong lòng Mạnh Nguyễn vẫn chưa nguôi ngoai.

Đang định cầm lấy cốc nước để uống thì tấm bản đồ trong tay Chu Tấn Đông khiến cô giật mình.

Là một bản đồ vẽ tay.

Phó Lam rất thích vẽ, bà thường xuyên tham gia đấu giá, thỉnh thoảng cũng có hỏi ý kiến của Mạnh Nguyễn.

Lúc trước có một bản đồ vẽ tay của một họa sĩ được bán đấu giá với giá 400 vạn, nhưng nó còn không bằng cái này.

Cái này có bố cục rất đẹp, các biểu tượng đều được thu nhỏ theo cùng một tỷ lệ, độ chính xác được kiểm soát đúng chỗ, bản vẽ rất chân thực.

“Cô cứ nhìn tôi như vậy làm gì?” Chu Tấn Đông sờ sờ mặt mình: “Chẳng qua hôm nay tôi ăn diện một chút, có cần phải…”

Mạnh Nguyễn chỉ vào tấm bản đồ: “Ai đã vẽ nó vậy?”

Động tác của Chu Tấn Đông trở nên cứng ngắc, anh ta khịt mũi, gãi mặt giả vờ như không có chuyện gì: “Cô cũng có mắt nhìn đấy. Đây là tấm bản đồ Tịch Giang mà anh Đoạt vẽ, anh em trong tiệm ai cũng có một bản sao.”

Là Thẩm Đoạt vẽ sao?!

“Cậu ấy… Cậu ấy vẽ bản đồ làm gì vậy?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc hỏi: “Cái này được vẽ bao lâu rồi? Anh có biết…”

Chu Tấn Đông khoe khoang: “Bị choáng váng trước tài vẽ tranh của anh Đoạt của tôi rồi đúng không? Cái này là cái gì chứ? Anh Đoạt của tôi còn có thể vẽ giống hệt ảnh chụp nữa cơ! Còn vì sao người nào cũng có…”

Anh ta cúi người lại gần một chút, hạ giọng nói: “Có mấy anh em không biết chữ, anh Đoạt liền nghĩ ra cách này. Làm thế nào để không cần phải biết đọc cũng hiểu được, chỉ cần nhìn bản đồ là ra.”

Bản đồ vẽ tay này thực sự quá chuyên nghiệp.

Để vẽ được một tấm bản đồ như vậy không chỉ cần thời gian, mà còn cả trí lực và sức chịu đựng… Tổng kết lại, kỹ năng vẽ tranh của Thẩm Đoạt chắc chắn không ở trình độ đào tạo nghiệp dư.

Nhưng trình độ cao như vậy chỉ ở trong thị trấn nhỏ vẽ bản đồ thôi sao?

Mạnh Nguyễn lại lần nữa cảm thấy lo lắng. Cô nhớ lại lần đó Thẩm Đoạt đã nói với cô, anh vì kiếm kế sinh nhai mà đã phải làm rất nhiều công việc chân tay khác nhau, nhưng chuyện này so với những chuyện đó còn tốn công hơn rất nhiều lần…

Cô muốn hỏi thêm vài câu về vấn đề này, nhưng lúc này, Thẩm Đoạt đã xử lý xong công chuyện.

Dương Quang lập tức nói: “Anh Hiên thúc giục trên Wechat đó.”

Mọi người đành phải nhanh chóng đến nhà hàng của chị Phát.

Trên đường, Thẩm Đoạt bình tĩnh lui lại đi bên cạnh Mạnh Nguyễn.

Thấy cô vẫn luôn thất thần như vậy, anh sợ đây không phải thời điểm thích hợp để mở miệng.

Do dự một hồi, nhận thấy cô đã chú ý tới mình, còn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Đoạt nhìn Chu Tấn Đông và Dương Quang trước mặt, nói: “Ý của tôi là thay chậu xương rồng bằng thứ khác, khác… Loại hoa mà cậu thích. Cây xương rồng vẫn để cho cậu chăm sóc, cậu không cần lo đâu. Hoặc là… Nếu cậu không muốn, cậu có thể vứt nó đi.”

Một lời giải thích vụng về như vậy, nhưng Mạnh Nguyễn nghe xong lại thấy mềm lòng.

Đương nhiên cô biết không phải anh muốn lấy chậu xương rồng về, đầu gỗ ngốc chỉ có ngốc thôi chứ chưa bao giờ keo kiệt.

“Cây xương rồng khá tốt.” Mạnh Nguyễn nhẹ giọng nói: “Vừa rồi không phải tôi cố tình hung dữ với cậu đâu, cậu đừng để ý.”

Thẩm Đoạt khẽ lắc đầu tỏ vẻ không sao, nhưng thấy cô vẫn còn hơi ủ rũ nên đã tiến lại gần hơn một chút, dò hỏi: “Cậu có thích, bánh kem phomai đào vàng không?”

Đào vàng, phomai.

Mạnh Nguyễn thích hai thứ này nhất.

“Ừ.” Cô gật gật đầu: “Cửa hàng bánh kem trong thị trấn mới có món này sao? Để tôi đi nếm thử.”

Thẩm Đoạt mím môi, rũ mắt xuống, nói: “Tôi làm cho cậu ăn.”

“… Cậu, cậu làm sao.” Tâm trạng đang chán nản của Mạnh Nguyễn đột nhiên có chút ngọt ngào, nói: “Khi nào cậu làm?”

Thẩm Đoạt không chút do dự, nói: “Lúc nào cũng được, chỉ cần cậu muốn.”

***

Bữa ăn được tổ chức trong phòng đơn duy nhất của nhà hàng.

Buổi trưa cũng không có mấy người tới ăn cơm, chị Phát đang ở trong quầy tính toán sổ sách.

Thấy mọi người đến, chị Phát mỉm cười, bước ra chào đón bọn họ: “Đậu Tử và bà Lý đều đã tới rồi. Cô Mạnh cũng tới sao, hoan nghênh.”

Vừa dứt lời, anh Phát cũng từ sau bếp bước ra.

“Ồ, tới rồi sao.” Anh Phát thấp giọng nói: “Anh đã chuẩn bị đồ ăn ở sau hết rồi, có thể ăn ngay bây giờ.”

Nói xong, anh ấy bơ phờ bước đến ngồi xuống sau quầy bar.

Chị Phát thở dài, đi tới nói gì đó với anh Phát, cả hai vợ chồng đều có vẻ rất lo lắng.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Mạnh Nguyễn nhỏ giọng hỏi Thẩm Đoạt.

Thẩm Đoạt lắc đầu.

Mọi người đang định đến phòng đơn thì một giọng nữ trong trẻo vang lên ở sau lưng bọn họ.

Cô gái đó gọi một tiếng “Thẩm Đoạt”.

~

Tác giả có lời muốn nói.

Anh Đoạt, để xem biểu hiện lúc này của cậu như thế nào! Cậu tự mình giải quyết đi!