Dư Nhược Nhược từ khi kết hôn tới nay, thái độ đối với hôn nhân của hai người luôn là ngắm nhìn, một bộ dáng không mặn không nhạt. Giống như không còn gì nữa, giống như chỉ cần được chăng hay chớ, giống như, là ai cũng không kém. . . . . .
Mà bây giờ, biết được anh ở sinh nhật hẹn người tình cũ ở bên ngoài gặp mặt, cô nhìn thấy anh không cảm kích, đột nhiên cảm thấy, hoặc là cô chẳng còn không để ý như vậy nữa ......
Ông ngoại sau khi rời khỏi cuộc sống của cô, giống như cũng chỉ còn lại có anh. Mà có một số thứ, cô vẫn cho là chỉ là đơn thuần lệ thuộc vào, lại ở khoảng cách kim chỉ phút kim chỉ giây tí tách, lại chậm rãi bắt đầu thay đổi, lại chậm rãi từ từ thăng hoa. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt giờ phút này đầu óc cũng có chút loạn, vẫn luôn vọng lại câu hỏi cuối cùng của Tô Lệ, cô hỏi: "A Nguyệt, nếu như khi đó em kiên trì phản kháng, có phải hiện tại sẽ không giống như vậy hay không?"
Anh cho tới bây giờ cũng không biết, chân tướng sự tình đúng là như vậy, anh cho tới bây giờ cũng không biết, anh vẫn cho là di tình biệt luyến, thì ra chỉ là một âm mưu mẹ anh tỉ mỉ thiết kế mà thôi.
Hôn nhân của anh cùng Dư Nhược Nhược, chỉ sợ cũng bị khống chế bởi trưởng bối nhà anh đi?
Ông nội anh đối với Dư Nhược Nhược vừa nhìn liền thích, kỳ thực cũng là sớm có mưu tính trước đi? Dư Nhược Nhược nhìn ngang nhìn dọc cũng sẽ không có tiềm chất làm cho người ta vừa thấy đã yêu. . . . . . ( lời tác giả: đáng thương Nhược Nhược, nằm cũng trúng đạn. . . . . . )
Nhan Bồi Nguyệt sau lưng hào quang quá chói mắt, anh cố gắng, anh khẩn cấp muốn thoát đi, hiện tại mới phát hiện, đây tất cả đều là phí công. Anh giống như tự cho là Tề Thiên đại thánh, tại trong thế giới của mình là thiên hạ vô địch, ở trong lòng bàn tay Như Lai phật tổ, liền cái té ngã cũng không lật được. . . . . .
Anh đã từng bị Tô Lệ mượn danh nghĩa tình yêu thay đổi thời điểm bị vứt chưa bao giờ nghĩ tới, những thứ này cũng chỉ là một sân khấu đã thiết kế tốt mà thôi. Anh ngây ngốc, chỉ là một diễn viên Tiểu Sửu mà thôi.
Nhan Bồi Nguyệt thừa kế truyền thống gia đình, ngay cả trong máu cố chấp cương quyết cùng với thói quen nắm trong tay không thích bị khống chế cũng không có chút nào cất giữ di truyền lại.
Nhưng đối phương là người sinh ra anh nuôi dưỡng anh, anh cố tình nắm chặt quả đấm cũng không làm nên chuyện gì.
Cách một mặt tường hai ngọn đèn, chiếu sáng hai người không ngủ, cũng liên tục chiếu sáng tỏa nhiệt cả buổi tối.
Mang theo mắt gấu mèo 0.0 Dư Nhược Nhược sáng sớm bởi vì cùng anh hờn dỗi, liền bữa ăn sáng cũng không ăn cầm lên túi xách liền đi làm, đi ngang qua tiệm bán báo cũng không có tâm tình chào hỏi.
Phía sau ông Đường đang giơ “Nam Phương Phong Bạo” muốn nói cho cô tin chiến thắng đấy.
Vừa vào công ty liền thấy khắp nơi hớn hở, cô nhíu mày hỏi tiểu Trần: "Đây là thế nào? Mọi người giống như đều cùng phát xuân, thế nào, muốn phát tiền thưởng rồi hả?"
Tiểu Trần cười hì hì: "Chị còn nói được nữa, bộ phận phát hành đã bị cấp trên mắng chị biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì Ban Biên Tập nói là lượng báo chí hôm nay in ấn tăng lên 10%, trưởng phòng bộ phận phát hành cứ thế làm 8% rồi, hiện tại báo chí tranh giành vô ích, lượng thu về cơ hồ không có, còn không phải là trách nhiệm của bọn họ?"
"À? Vì sao thế cục lại như vậy a? Có tiêu điểm gì chị bỏ lỡ sao?"
"Đúng vậy, vài ngày trước vừa mới kết hôn với Vu Nhậm Tinh a, thì ra là ông chồng là một người cuồng bạo ngược a, ở nhà đánh cô ta, trên người cục xanh cục tím, không dám ra cửa. . . . . . Trần Dương lúc bấy giờ a, tuyên bố chính thức khẳng định không thành vấn đề rồi. Cho nên nói a, gần người giàu có cũng phải chọn cái đáng tin a, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là mộng ban ngày rớt xuống hố."
Cô có chút bận tâm, gọi điện thoại cho Cốc Tinh Hà còn chưa thông. Chỉ có len lén gửi tin nhắn: "Tôi nhìn thấy trên báo chí rồi, anh đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng a, mỗi người có số mệnh của mình, mỗi người đều có lựa chọn của mình đều phải chịu đựng hậu quả tương ứng, anh bây giờ ngàn vạn hào quang cũng đừng để bị hủy trong chốc lát."
Thời điểm tan việc mới nhận được đáp lại: "Cô có thì giờ rảnh không, theo tôi uống một chén."
Cô suy nghĩ một chút, bây giờ còn không muốn gặp Nhan Bồi Nguyệt bày ra vẻ mặt người chết khiến người ta chán ghét, đồng ý, hai người hẹn một nơi bí ẩn gặp mặt.
Thời điểm Cốc Tinh Hà đến sợ hết hồn: "Làm chi đến vùng núi xa xôi này, phía dưới đều là người a, nhận ra tôi làm thế nào?"
"Anh thiếu trang điểm, nơi này đều là nông dân vất vả cần cù làm việc tay chân, nơi nào nhận ra anh a, bọn họ a, chỉ nhận ra khoai lang trong rổ. Đi, trước đi vận động một chút. . . . . ." Cô mạnh mẽ lôi kéo Cốc Tinh Hà đi xuống .
Những nông dân kia thấy có người tốt bụng chìa tay giúp đỡ, tự nhiên vô cùng vui vẻ đưa hai cái cuốc tới đây, làm mẫu cho bọn họ một chút về phương pháp nhổ khoai lang.
Hai người đều là người cả đời phân biệt không được lúa mạch non cùng rau hẹ, giờ phút này trong lòng lại là kích động cùng hưng phấn, tiếp theo cũng không có đoạn thảm kịch xảy ra,
Dư Nhược Nhược là sức lực quá dồi dào góc độ không chính xác, lập tức đem khoai lang chặt đứt làm đôi, tiếng rắc rắc gãy lìa thanh thúy tựa hồ còn mang theo dưỡng khí.
Cốc Tinh Hà đâu rồi, càng thêm thái quá là liên tiếp vài lần cũng ngắm không trúng, thiếu chút nữa thì đào được chân của mình rồi. . . . . . Hai người liền lấy tư thế sứt sẹo cầm công cụ lần đầu sử dụng, trong đất mù quáng hành hạ. . . . . .
Bác nông dân kia thế mới biết hai người thật sự là ngũ cốc cũng không phân biệt được, vì giảm bớt tổn thất của mình, vội bảo bọn họ ngừng. Nhưng thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó khăn a, vì vậy lại tặng kèm nhiều củ khoai lớn cho bọn họ. . . . . . Vừa cho vừa lắc đầu, thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo a, vốn là chuẩn bị có thể tiết kiệm chút chuyện sớm một chút làm xong, lần này thì tốt rồi, còn mất khoai lang thay vào đó.
Hai người bọn họ ngược lại không có ý thức được buồn khổ của bác, vội nói cảm ơn ôm khoai lang hấp ta hấp tấp đi nha.
"Ôi, tôi thích nhất khoai lang nướng rồi, chúng ta nướng chứ?"
"Anh biết nướng thế nào?" Cô không tin hỏi?
"Nói nhảm, chuyện đơn giản như vậy có thể làm khó tôi?" Cốc Tinh Hà vỗ ngực một cái một bộ dáng ta rất lành nghề.
Dư Nhược Nhược nhìn bộ dáng kia của anh cũng biết là giả mạo xưng là trang hảo hán, nhưng cũng không có người biết, lúc bình thường chỉ có thể đè nén lí giải, hai người chung quanh lấy một đống lớn cành cây hoặc là củi đốt.
Cứ như vậy vây quanh tựa như đốt lửa trại vậy.
Hai người ở cạnh đống lửa trò chuyện: "Dư Nhược Nhược, cô làm gì đối với tôi tốt như vậy? Quan tâm tôi như vậy? Trước tôi thiếu chút nữa hoài nghi cô là người vạch trần chuyện của tôi và Vu Nhậm Tinh, cô còn dẫn tôi đi thả lỏng, dẫn tôi đi nấu cơm dã ngoại. . . . . ."
"Tôi không có đối tốt với anh, tôi chỉ là đối tốt với thanh xuân của mình mà thôi."
"?" Anh bày tỏ nghi ngờ.
"Tôi biết anh thời điểm anh mới xuất đạo, còn chưa đầy hai mươi tuổi đi, ở trên sân khấu khí thế còn chưa đủ, khi đó cuộc của tôi là ở sống thung lũng, vì tiền đồ chịu đựng gian khổ. Tôi học tài chính quốc tế, nhưng tôi không thích. Khi đó anh đứng ở trên đài, đèn flash loạn xạ một phen, không có ngăn cản ánh mắt bùng nổ của anh, khi đó giọng của anh kiên định mà dứt khoát, anh nói, anh muốn đứng ở trên sân khấu này, để cho giấc mộng của anh biến thành màu sắc rực rỡ chân thật ."
"Không biết có phải là vấn đề cơ hội hay không, trong nháy mắt đó anh ở trong mắt tôi cực kỳ có phong thái. Bởi vì anh, tôi mới dám bước đi bước đầu tiên, đã chọn chuyện tôi thích làm. Mạc dù bây giờ, tôi lại bắt đầu đang dao động rồi. . . . . ."
"Ồ, không nghĩ tới cô chính là bắt đầu từ khi tôi phấn đấu. Đúng vậy a, khi đó tôi trẻ trung như vậy, tự cho là đúng, tự nhiên cho rằng mình có thể làm chủ cuộc sống của mình. Cái gì cũng không biết cố kỵ, cái gì cũng không biết sợ hãi, bây giờ tôi không phải là không dao động mà bị lạc sao?"
Hai người vừa uống bia vừa trò chuyện tám chín phần là chuyện không như ý trong đời.
"Đúng rồi, chuyện với Vu Nhậm Tinh là thật sao?"
"Đúng vậy a, hình qua báo chí rõ ràng như vậy, ngay cả vết tích ở trên mặt cũng rõ ràng." Anh ngửa cổ một hơi liền uống một lon, ngay sau đó đem lon tạo thành dị dạng.
"Anh nghĩ làm kỵ sĩ cứu công chúa?" Cô để mặc gió thổi tóc rối bời, nghiêng đầu cười nhạo báng.
Cốc Tinh Hà quay sang nghiêm túc nhìn nét mặt cô, trong nháy mắt đó, thế nhưng cảm thấy thời gian dừng lưu chuyển, bên cạnh giống như là cô bé cười lên mắt sáng như sao. Một hồi lâu mới mắt khép hờ đáp: "Tôi ngược lại là muốn thế đấy, hình như người ta không muốn a, cô ấy thà rằng bản thân nuốt phần cực khổ này che che giấu giấu tiếp, cũng không nguyện ý đối với tôi nhiều lời một chữ . Tôi cứu thế nào?"
"Ai, phụ nữ các cô thế nào cũng hư vinh như vậy à? Đời này cần phải ép buộc ra xe sang trọng hàng hiệu, biệt thự hồ bơi tư nhân. Những thứ này quay đầu lại thì thế nào đây? Còn không bằng cùng người trong lòng cùng nhau hữu tình uống nước no bụng a." Anh gậy tre đánh ngã chiến thuyền.
Dư Nhược Nhược không vui: "Nhưng cũng có vợ chồng nghèo hèn trăm sự đau thương vừa nói a, cô bé nào không muốn làm công chúa làm vương phi mà cả ngày nghĩ đến dầu muối tương dấm trà vụn vặt đều hoàn toàn thay đổi a. Còn nữa rồi, cũng không phải là tất cả cô gái nhỏ đều như vậy, anh đừng phiến diện nhìn vấn đề a, chỉ là nhân phẩm của anh không tốt mà thôi."
". . . . . . Này Dư Nhược Nhược cô là hạng người như vậy sao? Cô không cam lòng tình trạng hiện tại sao?" Cốc Tinh Hà cố ý hỏi, đôi môi mỏng mấp máy, lần nữa ngửa đầu đem bia uống một hơi cạn sạch.
Dư Nhược Nhược suy nghĩ một chút, cô hiện tại trừ thỉnh thoảng cãi vã không đấu lại Nhan Bồi Nguyệt, thỉnh thoảng bị quở trách sẽ không ủi quần áo ở ngoài, cuộc sống cũng không coi là kém."Không, thói quen cuộc sống bây giờ của tôi, hơn nữa từ từ yêu. . . . . ."
Yêu cảm giác Nhan Bồi Nguyệt đánh giá màu sắc thức ăn bữa tối ở trên bàn, yêu ấm áp thỉnh thoảng ngủ ở trong ngực anh, yêu vẻ mặt anh sau khi cởi xuống quân trang lười biếng mà nằm ở trên ghế sa lon dựa một chút. . . . . .
Cốc Tinh Hà nhìn vẻ mặt thỏa mãn mà u tĩnh của cô, trong lòng chậm rãi nở, nhất thời không lời mà chống đỡ.
Tán gẫu rất hợp ý rất hí hửng, thời điểm hai người nhớ tới khoai lang nướng vớt ra ngoài vừa nhìn, đã cháy sém đen thùi rồi. . . . . .
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nhịn được phá lên cười.
Lúc trở lại vốn là tính toán lái xe, nhưng hai người đều uống nhiều hơn một chút bia, không có lên đường, ngồi chờ bắt taxi trở lại.
Dư Nhược Nhược mới vừa xuống xe liền bị Cốc Tinh Hà gọi lại, cô quay đầu lại nhìn anh, cười cười: "Cố gắng lên a, nhớ làm chuyện mình chân chính muốn làm, theo đuổi thứ mình chân chính muốn theo đuổi đấy!"
Anh đến gần, đưa qua một cái hộp: "Đây là đưa cho cô, cám ơn cô từ lâu như vậy đã bắt đầu yêu thích tôi, thưởng thức tôi. Còn nữa, cám ơn cô hôm nay đem đến cho tôi không khí."
Đàn ông phóng khoáng, rời đi phải như một trận gió.
Cô đứng tại chỗ kinh ngạc, mang cho anh không khí? Có ý tứ gì?
Vừa mới chuyển thân cũng có chút trố mắt, nơi xa có bóng dáng cao to, ẩn dưới đèn đường ở nửa sáng nửa tối, phân biện không rõ diện mạo. Trong lòng của cô, đột nhiên liền lộp bộp một chút, nếu nhưng lời Cốc Tinh Hà vừa nói mạc danh kỳ diệu bị anh nghe được bảy tám phần, trong nhà chắc chắn là có một trận sóng gió lớn.
Đối với người từ trong u ám đi ra cô mới chậm rãi thở ra một hơi, không phải Nhan Bồi Nguyệt, so với Nhan Bồi Nguyệt hơn gầy một chút. Nhưng là mặt mày rất giống nhau, cô nhận ra được là ai, nâng lên khuôn mặt tươi cười kinh ngạc nghênh đón: "Đại ca, sao anh tới đây?"
"Tới nơi này làm ít chuyện." Nhan Bồi Phong là anh cả trong nhà, cuối cùng uy nghiêm bất tri bất giác liền tràn ra. Thật ra thì ba người bọn họ ngũ quan cực kỳ tương tự, chỉ là Nhan Bồi Phong gầy nhất, ánh mắt của Nhan Bồi Vân hoa đào nhất, đường nét Nhan Bồi Nguyệt phóng khoáng nhất. Cá tính cũng là một trời một vực, anh cả là âm lãnh uy nghiêm, anh hai là tao nhã đạm mạc, anh ba là . . . . .
Cô suy nghĩ một chút, chỉ có thể miễn cưỡng dùng từ duy ngã độc tôn phức tạp này hình dung rồi.