[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 27: Trở lại Sicilia.

Mặc cho Italia đã vào hạ với cái nắng hanh khô như muốn thiêu đốt cả thế gian, tuyết nhuộm trắng đỉnh Etna (*), hệt như bao ngày tháng trước đó.

Giotto quay trở lại Sicilia vào một chiều muộn đầu tháng bảy khi hoàng hôn đỏ thẫm rơi lên vạt áo dài. Nằm trên sườn thung lũng Sicilia, ngay giữa dãy núi Iblei (**) phía Đông Nam, sau lưng là những cánh rừng nguyên sinh, trước mặt là Địa Trung Hải trong vắt một màu, tổng bộ Vongola có khuôn viên có phần khiêm tốn hơn bất kỳ một băng đảng nào ở Sicilia. Nhưng từ một nơi chẳng có gì đặc biệt ấy, con quái vật mang tên Vongola đã được hình thành với thứ quyền lực đủ sức phán quyết sinh tử cho bất cứ ai.

Bên trong tòa biệt thự cổ kính với cổng rào cao quá đầu người vào thời điểm ba người có mặt không hề có một Người Bảo Vệ nào. Lampo chịu trách nhiệm cho ở Vience kể từ mùa đông năm ngoái, Knuckle đã xin phép đến Vatican để hoàn thành khóa tu hành từ tháng một, còn Giotto và G thì vừa có một chuyến đi dài ngày đến vùng đất ở bên kia đại dương xa tít tắp. Riêng người bảo vệ Mây với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt sắc bén, luôn tự tách mình ra khỏi gia đình thì hành tung vẫn luôn là một câu hỏi khó. Theo thứ tự sắp xếp quyền lực của Vongola, khi Boss và những người khác không có mặt, công việc ở tổng bộ sẽ được xử lý bởi người bảo vệ còn lại ở đây là Sương Mù Daemon tiếp nhận và quản lý. Tuy nhiên, sau cái chết đột ngột của vị hôn thê xinh đẹp, người trong gia đình đều thuật lại rằng hắn gần như đã phát điên. Trong cái đêm định mệnh ấy, gã thuật sĩ ấy đã đem xác người thương lên thuyền rời đảo, bất chấp còn hằng tá những vấn đề cần giải quyết phía sau. Có lẽ, hắn sẽ đem Elena về lại vùng Provence - quê hương hai người, đặt quan tài cô giữa cánh đồng Lavender tím biếc, để cho thiếu nữ ấy yên nghỉ đến ngàn thu. Chỉ cần tới mùa thu năm nay, bọn họ sẽ kết hôn. Lễ cưới trong mơ của Elena vốn chỉ cần đợi nửa năm, nào ngờ vĩnh viễn đã hóa thành ước vọng xa vời, không thể nào chạm tay đến.


Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Giotto đều ngỡ đâu lồng ngực mình vừa chịu cú đấm thật mạnh, khiến cơn đau khủng khiếp từ lồng ngực lan nhanh ra khắp cơ thể. Chàng trai anh tuấn có mái tóc màu ban mai thở hắt một cách khó khăn. Vị trí người bảo vệ Mưa Sa vẫn còn khuyết. Người bảo vệ Mây trước nay luôn cô độc và chẳng bao giờ chịu sự áp đặt của bất kỳ ai. Sau biến cố lớn cùng với sự ra đi của người con gái Elena, Vongola đã rơi vào trạng thái vô chủ trong suốt hơn một tháng rưỡi. Đây là chuyện chẳng có gì hay ho, nếu không phải nói là tình huống tệ nhất có thể xảy khi y không có mặt tại Italia. Gia đình mất đi người lãnh đạo vào thời điểm cam go nhất rất dễ dẫn đến sự tan rã của toàn bộ hệ thống rải khắp đất nước mà Giotto và cộng sự đã phải mất nhiều năm để thiếp lập. Có lẽ, điều duy nhất khiến chàng trai ấy có thể thở phào nhẹ nhõm được phần nào là lúc bước vào tòa biệt thự cổ kính, thứ đầu tiên đập vào mắt y không là gì khác ngoài gương mặt đằng đằng sát khí của người em họ, thậm chí còn lớn hơn y hai tuổi, Vongola Valerio.


Ngả lưng lên chiếc ghế lớn ở giữa phòng khách với hai gót chân vắt chéo trên bàn, người con trai mang gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lẻm như dao cạo thản nhiên châm một tẩu xì gà lớn, phả vào không gian một làn khói xám đùng đục rồi dần tan đi.

Nếu đổi lại người khác, chắn hẳn họ sẽ cực kỳ nổi giận và dễ dàng xảy ra tranh chấp đến đổ máu khi bắt gặp cảnh tượng khó coi như vậy. Tuy nhiên, với Vongola Giotto thì việc này dường như chẳng có gì đáng ngại. Không những không tức giận, khóe môi của người con trai ấy dường như còn cong lên, lộ ra một ý cười thật nhẹ nhõm.

"Đã làm phiền em rồi, Valerio."

Giotto tươi cười nói với người em họ đang quắt mắt nhìn mình, sau khi đặt chiếc mũ Fedora (***) lên chiếc móc tường. Và, mặc cho G đang quát tháo rằng hắn nên bỏ chân xuống và trở lại đúng vị trí của mình trong Vongola, Valerio vẫn điềm nhiên như cũ, không xê không dịch dù chỉ một inch. Liết đôi mắt màu lục bảo, ném cho con trai trẻ tuổi với gương mặt ôn hòa mà theo vai vế hắn phải gọi một tiếng anh một cái nhìn chẳng mấy thiện ý, Valerio hừ lạnh, câu chữ tuông ra từ kẽ răng như gầm gừ.


"Toàn là một lũ rác rưởi vô dụng. Anh nên bắn phắt chúng trước khi chúng làm vấy bẩn cái tên Vongola, Giotto. Chỉ là một đám ô hợp của nhà Bondi cũng chẳng giải quyết xong."

Không mấy bận tâm tới mấy lời khó nghe phát ra từ chỗ cậu em họ, thủ lĩnh Vongola chỉ khẽ cười trừ tỏ vẻ bất đắc dĩ, cố gắng quên đi rằng mình vừa bị gợi lại cảm giác tội lỗi về cái chết của người bạn lâu năm, Elena. Nhưng Giotto hiểu không giống với y, Valerio giống một ông trùm Mafia hơn rất nhiều. Quyết liệt, tàn nhẫn và luôn giữ cái đầu lạnh trong mọi tình huống, thứ duy nhất khiến con người này phải chú tâm đến mãi mãi chỉ là cái tên Vongola. Valerio có thể sẵn sàng bắn chết bất kỳ kẻ nào mà chẳng cần bận tâm đến chuyện gì với hai lý do. Một là chúng dám động đến lòng tự tôn của hắn. Hai là kẻ đó chán sống đến mức muốn phá hủy Vongola, dù chỉ là một góc nhỏ nhất. Cũng vì điều đó, nên dù vốn chẳng đồng ý với tầm nhìn và suy nghĩ của Giotto hay, không vừa mắt đám hộ vệ dưới trướng y, người con trai đó vẫn xuất hiện ở đây vào thời điểm này. Còn hoàn cảnh nào tuyệt vời hơn để phá hủy tổng bộ của Vongola - thứ không chỉ đơn thuần là một căn biệt thự cổ kính mà còn là biểu tượng quyền lực của tổ chức vào lúc nó chẳng còn người đứng đầu và lực lượng quân sự thường trực vừa bị giải tán? Ý tưởng đơn giản ấy dễ dàng nảy nở trong đầu bất cứ kẻ nào vốn chẳng vừa mắt Vongola và, nếu không vì sự xuất hiện kịp thời của Vongola Valerio cùng chiến hữu, viễn cảnh tồi tệ ấy đã có thể đến từ trước lúc Giotto và G kịp quay về.
Quay lại mối nguy mới, chàng trai có đôi mắt màu Hổ Phách hơi cau mày trầm tư, quay lại hỏi cậu em họ cộc cằn giống như không tin thứ vừa lọt tai mình.

"Nhà Bondi? Là gia tộc mới vừa xuất hiện ở Napoli cách đây hai năm đúng chứ?"

Valerio đan tay vào nhau, đầu hơi ngửa ra sau, ánh mắt phẫn nộ luôn tràn ngập sát khí giờ đây chỉ đăm đăm nhìn về gia huy Vongola được đặt trang trọng trong một khung kính trong suốt trên tường, thản nhiên đáp.

"Không sai, chỉ là đám rác rưởi như vậy mà cũng dám đặt chân lên Sicilia, còn dám tấn công thành phố Modica (****) làm chết người của chúng ta, thật đúng là chán sống."

Nghe đến đây, đáy mắt tinh anh của thủ lĩnh trẻ tuổi lại như ánh lên một tia mệt nhọc. Lại có thêm một gia tộc nữa xuất hiện trong trận chiến này và khác với những nhà lộ diện trước đó, Bondi đã ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau với Vongola từ khá lâu. Chuyện đang diễn ra giống như cả thế giới ngầm đều đang liên kết lại nhằm ăn tươi nuốt sống họ vậy. Giotto không khỏi lo lắng khi nghĩ đến khả năng này. Chắc hẳn, giữa các gia đình ấy đã tồn tại một bản thỏa thuận hay thứ gì gì đó tương tự nhằm trao đổi lợi ích qua việc lật đổ họ và nhất định, con số kẻ thù mà Vongola phải đối mặt sẽ không chỉ đơn thuần là ba nhà đã lộ diện. Có lẽ, đã đến lúc sử dụng mạng lưới tình báo, thủ lĩnh trẻ tuổi thầm nhủ.
Tạm dừng dòng suy nghĩ khi nhận ra tất cả mọi người trong phòng đều đang dõi mắt về phía mình, Giotto thả lỏng bản thân với một nụ cười vô hại như thể chẳng có gì. Và trước khi lấy cớ về phòng để cất hành lý, y quay sang dặn dò người hầu gái đang đứng gần đó vài lời về bữa tối hôm nay. Sau nhiều tháng lang bạt ở bên kia địa cầu, không thể phủ nhận là chàng trai ấy nhớ hương vị quê nhà, rất nhiều. Vừa nới lỏng cà vạt vừa đặt chân lên cầu thang xoắn ốc, Giotto không quên nói vọng xuống với cậu em chẳng hề dễ chọc của mình.

"Dù sao cũng cảm ơn em, Valerio nhưng bọn anh trở về rồi nên sẽ ổn thôi. À lần sau em cũng đừng đặt chân lên bàn đấy, như vậy sẽ làm mấy bác hầu gái trong nhà có thêm việc mất."

Khẽ cười khi dưới sảnh vang lên tiếng quát tháo giận dữ, Giotto vặn tay nắm cửa, từ tốn bước vào nơi mình đã gắng bó nhiều năm. Những gì diễn ra sau đó vội vã đến mức chàng trai trẻ chẳng kịp nhận ra, rằng mình như thế mà đã quay lại Sicilia được gần một tuần. Sau nhiều tháng bỏ bê cộng thêm quá nhiều biến động khắp Italia đã làm công việc mà thủ lĩnh Vongola tăng gấp nhiều lần.
Sau khi Knuckle xuống trấn và cùng mọi người khắc phục phần nào hậu quả sau vụ đột kích đã cướp đi mạng sống của Elena, Giotto đã quyết định tổ chức một đám tang nhỏ cho cô vào ngày hôm nay sau. Ngôi mộ gió được xây lên cho người con gái trẻ tuổi trong một nghĩa trang gần tổng bộ Vongola, giản đơn và thật trang nhã. Giữa tiếng nguyện cầu của vị mục sư trẻ, đoàn người viếng lẳng lặng đặt xuống mộ phần từng đóa Lily trắng muốt tinh khổi. Elena đã chết khi cố bảo vệ lũ trẻ ở viện mồ côi trong cuộc tấn công bất ngờ của một toán người nhà Bondi trong khi tay không tấc sắt. Một cô gái lương thiện như thế lại được Thượng Đế bảo hộ, trở về với ngài quá sớm, để lại cả một vùng Modica nỗi tiếc thương chẳng thể diễn tả thành câu từ. Hóa ra, cuộc sống vẫn luôn vô thường như thế. Với những kẻ đã đặt dù chỉ là một ngón tay vào thế giới ngầm, ranh giới sống chết càng trở nên mỏng manh, hơn bất cứ đâu trong cái xã hội mục rỗng này. Người mới cùng ta cười cười nói nói, có khi chỉ lát thôi sẽ chỉ còn là một khối lạnh lẽo nằm lại nơi đất hoang. Đấy mới là cuộc sống ẩn trong màn đêm của mảnh đất này.
Liệu hiện giờ, Vongola có thể thoát khỏi vũng bùn này không?

Phải chăng, y nên phục hồi lại lực lượng vũ trang nhằm tránh bi kịch như với Elena lặp lại?

Những câu hỏi ấy vẫn lửng lơ trong đầu Giotto trong suốt nhiều ngày cùng với áp lực như núi đè nặng, hành hạ tâm trí y ngay cả khi đã chìm vào giấc ngủ.



Daemon trở về vào một buổi chiều trời vừa tắt nắng.

Với một bộ dạng hốc hác như kẻ mất hồn, người bảo vệ Sương Mù của Vongola đẩy cánh cổng sắt nặng nề, chầm chậm bước vào tổng bộ với đôi mắt xanh đục ngầu như đã bị phủ lên một lớp đá thạch anh mịn, lạ lẫm và lạnh lẽo. Cái chết của Elena là cú sốc quá lớn với hắn, bất cứ ai cũng hiểu điều đó dẫu trước nay, Daemon không phải là người dễ chịu hay có mối quan hệ tốt với các thành viên của gia đình.
Một kẻ khó lường, một tên thuật sĩ xảo trá có thừa thủ đoạn để làm bất kỳ chuyện gì để đạt được mục đích. Thật khó để tin người như hắn lại có vị hôn thê vừa dịu dàng, nhân hậu như Elena. Từ chỗ ngờ vực lúc cả hai mới đặt chân đến Sicilia, mọi người dần bị chinh phục rồi tin yêu họ bời bởi sự ân cần, chu đáo của người con gái đến từ nước Pháp xa xôi. Đám cưới của hai người đã từng được chờ đợi như chuyện vui nhất hòn đảo trong năm và mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong. Thế mà giờ, Elena lại yên giấc ngàn thu đâu đó trên thế giới rộng lớn ngoài kia, còn Deamon chẳng khác gì một cái bóng đơn độc dưới chiều tà, từng bước chậm rãi tiến vào căn biệt thự cổ kính thuộc về dòng họ Vongola.

Nắm đấm của người bảo vệ Bão bất động giữa không trung, Lampo thôi la hét khi phải nghe G giáo huấn, Knuckle ngừng việc đọc Kinh Thánh, ngay cả Giotto đang tập trung giải quyết tài liệu cũng dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến. Sau lưng là nắng hạ nóng rát nhưng gương mặt Daemon lại chẳng có lấy nửa điểm sinh khí, còn vô cảm hơn cả lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Chàng trai có mái tóc màu nắng mai không khỏi cau mày, bàn tay vô thức siết chặt lấy cây bút trên tay như muốn bẻ nó gẫy đôi. Trong vài giây ngắn ngủi, không gian đột ngột bị bao phủ bơi sự im lặng không tên, bức bối tới mức ngột ngạt, khó thở. Rồi bất chợt, Daemon cất tiếng cười khùng khục như một kẻ điên, lớn tiếng giễu cợt toàn bộ những người có mặt trong phòng bấy giờ.
"Nu nu nu, các người không cần tỏ ra nặng nề như thế. Trên thế gian này không một ai, không một thứ gì có thể quật đổ Daemon Spade ta, điều đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Đừng chọc ta cười chứ."

Dứt lời, ý cười trên môi hắn lập tức biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại. Giọng gã thuật sĩ trầm đi, và những thanh âm tiếp theo thoát ra khỏi cổ họng của hắn lại chậm chạp và lạnh lẽo tựa tiếng kinh cầu hồn.

"Nhưng, đám người đó, rất đáng chết."

Màn chào hỏi ấy kết thúc vội vã hơn sự tưởng tượng của bất cứ ai. Sau câu nói chứa đầy sát khí, Daemon chẳng thèm nhìn mặt người nào mà quay người rời đi, men theo hành lang hướng về phòng riêng.

Cánh cửa lớn vẫn còn được mở toang, chẳng thể làm dịu đi không gian tĩnh lặng đến nặng nề bấy giờ. Buông lỏng bàn tay, để mặc cây bút vừa cầm lăn tròn trên xấp tài liệu còn đang phê dở, Giotto không giấu nổi tiếng thở dài trịu nặng suy tư. Dựa vào sự hiểu biết của y về Daemon, sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu kẻ này sẽ tắm máu toàn bộ gia đình Bondi để trả thù cho cái chết Elena. Việc hóa thành Thần Chết, vung lưỡi hái lạnh lẽo và chấm dứt mạng sống của hàng trăm người cùng lúc chẳng phải là việc nằm ngoài khả năng của gã. Tên thuật sĩ này sẽ không ngần ngại ra tay với bất kỳ ai, đây là điều ai trong Vongola cũng hiểu, dù là trẻ con hay người già, chỉ cần có liên quan đều sẽ không thoát được.
Viễn cảnh Daemon thực hiện cuộc thảm sát rồi nhận một phán quyết vào thẳng nhà tù Vindice là điều Giotto không bao giờ muốn xảy ra, cho dù với bất kỳ lý do gì. Nếu Elena còn sống, nhất định cô ấy cũng sẽ không cho phép người con trai mình yêu tắm máu hàng trăm, hàng ngàn mạng người chỉ vì mình. Thế nhưng hiện giờ, có ai có đủ khả năng để ngăn thảm kịch xảy ra kia chứ? Chẳng có tấm lưới, hàng rào bảo vệ nào có đủ sức kiểm soát nổi gã thuật sĩ đáng sợ như Deamon. Bọn họ có thể ngăn cản hắn ngày một ngày hai nhưng sao thể kìm chân hắn vĩnh viễn? Khi nào lửa hận thù ấy còn tồn tại, Deamon vẫn sẽ còn nung nấu ý muốn trả thù, có thể kéo dài cho đến những giây phút sau cùng trước khi hắn rời bỏ thế gian này.

Chết ư?

Nghe thật dễ dàng, Giotto cắn môi xót xa. Y mới là kẻ có lỗi trong cái chết của Elena, hẳn Daemon nên tìm y để trả thù mới đúng. Nếu cái chết có thể chấm dứt tất cả bi kịch, có lẽ Giotto đã chọn cách giải thoát đó.
Tiếc là chàng trai trẻ ấy không sao ngờ được ngay cả khi y chết đi, mối hận thù dai dẳng này sẽ tồn tại tới hàng trăm năm sau ...

----

Chú thích: 

(*) Etna là một ngọn núi lửa đang hoạt động nằm ở gần bờ biển phía đông đảo Sicilia. Đây là một điểm du lịch nổi tiếng của hòn đảo. Đây cũng là ngọn núi lửa hoạt động cao nhất ở Châu Âu.

(**) Iblei là ngọn núi cao khoảng 1.000 m nằm ở Đông Nam Sicilia.

(***) Fedora chính là kiểu mũ tròn có vành mềm. Đỉnh mũ thường gập ở giữa nhưng nó dốc dần về đuôi còn phần đầu có 2 vết lõm giống như ai đó dùng tay bấu vào. Phần vành mũ Fedora khá rộng, phẳng và nó không có nếp cứng. Đây là loại mũ phổ biến hay gắn liền với các ông trùm trong giới Mafia ở Italia nhiều thế kỷ.

(****) Modica là một trong số các thị trấn phía Đông Nam Sicily từng bị tàn phá bởi một trận động đất năm 1693. Vào thế kỷ 18, nơi này lại được xây dựng lại. Đây cũng là một điểm du lịch nổi tiếng ở Sicilia.