[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 21: Mộng tàn.

"Mai này, nàng thử viết ra một họ mà nàng thích được chứ?"

Vào một buổi chiều cuối tháng năm, khi  màu nắng u hoài đã rót đầy trên những cánh chim đang chơi vơi giữa khoảng không bát ngát và táng Anh Đào hồng phấn thưa dần, giọng nói Giotto vang lên, làm gương mặt vốn đang chăm chú ngắm nhìn chân trời đỏ rực ngoài xa phải quay lại nhìn mình. Có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi bất thình lình, đôi mắt đen tuyền mở to và khẽ chớp trước khi Mai chắc rằng mình không nghe nhầm. 

"Dĩ nhiên, ta không nói đến Asari."

Chàng trai tóc vàng như nắng tươ cười bổ sung thêm một ý. Vị tiểu thư nhà Asari khẽ gật gù, mím chặt môi trông có vẻ đắn đo khá lâu. Cuối cùng, nàng vừa cẩn thận nâng tách trà lên, để hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp gương mặt, chầm chậm nhấp một ngụm nhỏ vừa nhẹ nhàng cất lời với một cái cau mày rất khẽ. 


"Tại sao tự nhiên ngài lại hỏi thế?"

Đáp lại vẻ tò mò của người con gái mười bảy tuổi, chàng trai ngoại quốc chỉ mỉm cười rất đỗi dịu dàng như bao lần trước đó và, qua đôi mắt vàng rực màu Hổ Phách, Mai biết rằng dù mình có hỏi thêm, y cũng sẽ chẳng đưa ra câu trả lời tròn vẹn nhất. Vongola Giotto vẫn luôn mang tâm tư khó dò, như một vị thần ngự trị tối cao với nắm giữ những bí mật mà trừ khi y muốn đưa nó ra ánh sáng, bằng không sẽ chẳng ai có thể biết đến. Đành vậy, chỉ là một cái tên mà thôi, chẳng có gì quá to tát. Huống hồ, nàng tin  chàng trai anh tuấn trước mắt sẽ chẳng hề  làm điều gì đó làm hại đến mình. Chỉ là, đột nhiên hỏi đến như vậy trong thời gian ngắn nàng cũng không nghĩ ra được gì. Đặt tách trà xuống khay, Mai từ từ đứng dậy rồi kéo cánh cửa giấy bước vào phòng mình.  Một phút sau đó, vị tiểu thư nhà Asari lại xuất hiện trước đôi mắt thoáng ngạc nhiên của chàng trai người Italia với quyển ghi chú, bút và lọ đựng mực trên tay. Nhoẻn một nụ cười thật nhẹ, người con gái ấy lại ngồi xuống chỗ cũ, để mở trang giấy hơi ngả vàng lên đùi mình, cắm ngòi bút vào bình mực hồi lâu mà chẳng hề nhấc lên. 


Trông thấy dáng vẻ ưu tư thoáng vẻ căng thẳng như thể sắp làm một việc hệ trọng của Mai, Giotto chẳng hề sốt sắng hay nóng lòng hối thúc, chỉ âu yếm nhìn nàng bằng đôi mắt màu Hổ Phách dịu dàng, ngắm nghía suối tóc suối tóc đen xõa dài đang khẽ đong đưa trong làn gió lành lạnh như một  tấm lụa mềm mại, trông gương mặt thanh tú nghiên nghiên dưới nắng chiều đẹp như họa, cố gắng khắc ghi chúng vào đầu mình như thể đấy là món quà vô giá mà định mệnh ban cho. Có lẽ vì quá bận tâm cho việc viết ra một cái tên, Mai đã chẳng hề phát giác được thái độ có phần bất thường của người con trai anh tuấn. Chợt, trận gió từ đâu lùa qua khe cửa hẹp, đem vị ngọt đắng của Anh Đào khô rơi vào mặt giấy mới, hòa cùng mùi mực hăng hắc đang bung tỏa rồi âm thầm pha vào không gian đượm hương trà thanh mát một thứ hương vị khó lòng diễn tả. Nắng nhạt rót lên những ngón tay thon dài đang dừng lại giữa không trung, báo hiệu hoàng hôn sắp tắt nắng và bóng tối mịn màn sắp sửa phủ bóng. Trên đầu họ, chiếc chuông gió khẽ reo ca những thanh âm thật trong trẻo, như dạ khúc vào thời khắc giao thoa của trời đất. Mai nhắm nghiền hai mắt, để hương hoa, vị trà, mùi mực từ từ thấm vào tâm trí. Từ một vùng trắng xóa tĩnh lặng, cánh đồng lúa chín vàng dần lộ ra, khắp nơi vang vọng tiếng nói cười giòn tan, những gương mặt hồ hời về một vụ mùa thành công. Khung cảnh yên bình đấy khiến bất kỳ ai từng một lần chứng kiến sẽ chẳng thể nào quên. 


Cuối cùng, người con gái trẻ vén tay áo, nhấc ngòi bút khỏi bình mực, rê lên mặt giấy những nét đầy dứt khoát. Danh tự dần hiện ra, đó là:

Sawada.

Nhận lấy tờ giấy vừa được xé ra, Giotto vừa lẩm nhẩm đọc nó vừa như đang suy nghĩ gì đó. Nửa phút sau, với một nửa gương mặt đã chìm vào màn đêm, y ngẩng đầu lên nhìn nàng dịu dàng hỏi.

"Sawada? Sao nàng lại chọn nó?" 

Thanh âm ấy vang lên khi gót chân của người con gái Nhật Bản đã đặt vào bên trong cánh cửa giấy. Nàng vừa đứng lên, thu dọn mọi thứ mình vừa mang ra, hướng về phòng riêng như thể đang cố tình lảng tránh điều gì đó. Chỉ khi, Giotto quay đầu lại hỏi vọng vào, vị tiểu thư nhà Asari mới dừng lại với cơ thể cứng đờ. Để gương mặt mình khuất sau chiếc bóng lớn đổ lên mặt chiếu Tatami, người con gái ấy siết nhẹ lấy những thứ trên tay, nhẹ giọng cất lời. 
"Sawada nếu tách ra thì Sawa nghĩa là sự chúc phúc còn Da có nghĩa là lúa gạo. Một từ mang nghĩa chúc phúc, một từ mang hàm ý đầy đủ ấm no, đọc lên cũng dễ nghe. Chẳng rõ vì sao khi nãy em lại nghĩ đến nói, không đến nỗi tệ lắm đâu nhỉ?"

Càng về sau, giọng nàng càng giỏi dần và thoáng run run, như thể nàng đang cố gắng kìm chế nước mắt lẫn tiếng nấc nghẹn đang chầu chực phát ra. Vài giây sau đó, người con  trai anh tuấn khẽ nở một nụ cười buồn, gấp lại tờ giấy mỏng nhét vào túi áo rồi từ từ đứng dậy. 

"Ừm, nghe rất hay. Ta nhất định sẽ giữ gìn nó thật tốt."

Y nói, bằng thanh âm quá đỗi dịu dàng. Giữa không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió lùa qua chiếc chuông gió, vị khách đến từ Tây Phương đến bên cạnh, vòng hai tay qua eo, ôm lấy nàng vào lồng ngực như thể sợ rằng chỉ đôi lần rời mắt dáng vẻ này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này. Trong mắt Vongola Giotto, người con gái này vĩnh viễn là một con búp bê sứ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Nhỏ bé và mỏng manh ngỡ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay nhưng lại quật cường, mạnh mẽ không thể nào nắm bắt; sự ôn hòa như thể cam chịu che giấu vẻ ngoan cường ẩn sau đôi mắt đen tuyền, Asari Mai có lẽ là một tổ hợp của rất nhiều thứ mâu thuẫn, tưởng chừng không thể cùng hội lại ở trong một con người. Nhưng đó vẫn là nàng, người con gái gái mà vị vua của thế giới ngầm Italia yêu thương. Nâng mấy ngón tay chai sần lau đi nước mắt đang lăn dài nơi gò má, y khẽ thì thầm từng câu từng chữ như nước mát rơi xuống vùng đất khô cằn.
"Cho nên Mai, nàng đừng khóc."

Bóng lưng nhỏ cứng đờ trong bóng tối khẽ run lên trong tiếng nức nở. Mai rơi nước mắt. Chẳng rõ là vì đang nhớ về những tháng ngày xưa cũ của nhiều năm trước - khu ổ chuột tồi tàn với bữa ăn no, mái nhà không bị mưa gió dội bốn bề, chiếc áo ấm ngày đông hay ít thuốc mỗi lúc giao mùa là thứ xa xỉ nằm trong giấc mơ; hay là nàng đang sợ hãi vì thứ linh cảm chẳng lành, mang theo nỗi bất an đang bất thình lình sập đến. Trước đây, khi ngả mình vào lồng ngực ấy, vị tiểu thư nhà Asari ngỡ đâu mình đã tìm về được chốn bình yên giữa muôn ngàn giông tố nhưng giờ đây, qua một cái chạm vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng nàng lại dấy lên nỗi bất an. À, có lẽ chăng, thứ xúc cảm ấy chưa từng một lần thật sự rời bỏ nàng. Từ lúc ký ức được hình thành cho đến tận giây phút người con gái ấy hạnh phúc bên cạnh Giotto, nỗi bất an vẫn thấp thoáng đâu đó chẳng hề biến tan và biết đâu chừng, chỉ khi gót chân này chạm đến ngưỡng cửa của thế giới bên kia, nó mới buông tha cho tâm trí nàng.
Rồi bất  chợt, người con trai Italia nâng bàn tay nhỏ của Mai lên, cẩn thận đeo vào ngón tay trắng nõn như măng non một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạc, chạm trổ tinh xảo từng vân hoa lá. Nhìn vào thứ trang sức đã nhuộm màu tháng năm một lát, người con gái trẻ không giấu nổi vẻ ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn với đôi môi mím chặt như chờ đợi câu trả lời. Đáp lại ánh mắt ấy, Giotto khẽ cười ôn hòa,  nhẹ nhàng đáp.

"Một món quà nhỏ mà thôi, dù sao kể từ lúc quen biết đến nay ta chưa hề tặng nàng thứ gì. Tuy chiếc nhẫn này không phải là trang sức đắt tiền nhưng ta mong, nàng sẽ đeo nó mỗi khi chúng ta gặp nhau."

Vào giây phút ấy, trái tim nàng đã nhói lên thật đau đớn. Đôi mắt Hổ Phách mà nàng hằng yêu thương hôm nay lại như phủ lên một sắc u hoài thật xa xăm, giống như bầu trời vào khoảnh khắc cuối cùng, mang một nét bi thương đầy đẹp đẽ đến mức chẳng thể chạm tay đến. Yêu cầu kỳ lạ, hành động đặc biệt, câu trả lời nhẹ nhàng như chứa đầy tâm sự,  nụ cười buồn và ánh nhìn đăm đăm ấy, từng ấy là quá đủ để người con gái ấy nhận ra y đang cố giấu giếm một điều gì đó. Bàn tay nhỏ vô thức bấu chặt lấy tay áo sơ mi trắng, dáng hình mảnh khảnh gần như run lên như kẻ lên cơn sốt cao và nước mắt nàng lại một lần nữa lại ứa ra, lăn dài trên gò má cao. Vị tiểu thư nhà Asari cúi gầm mặt, cố nén tiếng khóc thầm mà khẽ thì thầm.
"Ngài ... Có phải ngài đang giấu em chuyện gì đó đúng không? Ngài định ...Làm gì? Ngài định rời bỏ em sao?"

Không một thanh âm nào vang lên, kể từ giây phút người con gái ấy cất lời. Có đôi lúc, sự im lặng lại là câu trả lời của một người và Mai hiểu, nàng đã đúng. Vậy là, niềm hạnh phúc nhỏ bé ngỡ đâu đã quay về sau tháng ngày đằng đẵng vô vị lại ngắn ngủi như một kiếp hoa sớm nở tối tàn, cơn mộng mị mơ hồ, tỉnh giấc liền hóa thành hư vô. Là nàng ngốc nghếch, là nàng dại khờ lại từng tin rằng giây phút ấy sẽ kéo dài vĩnh cửu, tựa cái kết đẹp khi đôi lứa yêu đương quấn quýt bên nhau như đôi chim liền cành, mãi mãi không chia lìa. Mai khẽ bật cười nhưng nước mắt lại không ngừng ứa ra, làm nhòe cảnh vật dần chìm trong màn đêm đen như mực, âm thầm tràn qua từng khe cửa.
Hai người cứ thế duy  trì im lặng hồi lâu, cho đến khi tiếng nấc nghẹn dần hóa vào lặng thin, bàn tay nhỏ buông thõng xuống. Mai ngượng ngùng quệt nước mắt, cất giọng thật dịu dàng. Nàng nói với y, như thể cũng là hứa hẹn với chính mình. 

"Em nhất định sẽ giữ gìn nó, nhất định, Giotto."

"Ta xin lỗi nàng, Mai."

Giọng nói Giotto vang lên, chậm rãi và nặng trĩu suy tư, chập chạm tan vào không gian dần rộ lên tiếng côn trùng kêu râm rang. Những gì xảy ra sau đó, Mai chẳng thể nào nhớ rõ. Trong miền ký ức trắng xóa mơ hồ, chỉ còn sót lại gương mặt anh tuấn và một nụ cười thoáng vẻ bi thương, luyến tiếc. 

Dáng hình nhỏ bé lảo đảo ngã gục trong vòng tay ấm áp. Rồi nàng được bế lên, bằng cách dịu dàng và cẩn trọng nhất, người con trai ấy đặt người con gái xuống chăn khẽ đặt lên vầng trán cao một nụ hôn thật chân thành. Có lẽ, hôm nay cũng sẽ bình yên như bao ngày trước đó và khi đôi mắt này một lần nữa mở ra, họ sẽ lại bên nhau, vui vẻ chuyện trò vào những chiều hoang hoải sắc hoàng hôn. Đấy chính là giấc mộng  mà trái tim này hằng mong ước thế nhưng nàng cũng chợt hiểu ra trên thế gian vốn có những thứ chẳng thể cưỡng cầu, càng không trong mong tìm được cái gọi là vĩnh cửu. Cơn mơ đẹp đến thế nào thì cũng sẽ đến lúc tỉnh mộng, nàng làm sao có thể không thể hiểu được chân lý giản đơn ấy chứ? Hết rồi, tất cả chấm dứt rồi, hoặc giả như, tất cả chưa từng một lần bắt đầu. Nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú, chầm chậm rơi xuống chiếc gối mềm.
Ngoài hiên, ngàn vạn cánh Anh Đào vẫn rơi.

Gót chân người một đi không trở lại.