Lâm Kỳ trở về rồi, Phương Thành Tự và Diệp Lan cùng đến sân bay đón, đứng ở cửa ra nhìn thấy người mặc áo lông màu trắng gạo đằng xa, Lâm Kỳ kéo theo hành lí dịu dàng vẫy tay với bọn họ, trên mặt là nụ cười bạn bè lâu ngày gặp lại, đứng bên cạnh cậu ấy là một người phụ nữ nhỏ nhắn đáng yêu, đó là vợ của Lâm Kỳ, bọn họ đã kết hôn được mấy năm rồi.
Phương Thành Tự và Diệp Lan đi lên đón, vẻ mặt Diệp Lan lạnh nhạt nhưng ánh mắt vui mừng không ai là không nhận ra, Phương Thành Tự cảm nhận được tình cảm của hắn ta, trong lòng cười khổ nhưng sau đó lại bị cảm xúc vui mừng được gặp lại bạn cũ thay thế, có thể gặp lại Lâm Kỳ lần nữa, y cũng rất vui mừng.
Y nhìn thấy bàn tay Diệp Lan vươn về phía va li của Lâm Kỳ, bị cậu ấy từ chối, bàn tay Diệp Lan dừng lại giữa khoảng không chốc lát lại thu về như không có việc gì.
“Lan này, tớ lên chức bố rồi, sao cậu còn coi tớ như con nít thế?” Lâm Kỳ cười nhẹ nhàng, có chút khó xử.
Diệp Lan hé miệng, không nói gì.
“Lần này trở về tính ở lại bao lâu?” Phương Thành Tự cười hỏi.
“Chắc là ở mấy tháng.” Lâm Kỳ nắm tay vợ, vẻ mặt hơi lo âu: “Mẹ Uyển Uyển nhập viện rồi, lần này trở về là để chăm sóc cho bà, đợi tình huống bệnh ổn định chút thì đưa bà ấy đến nước M điều trị.”
Bốn người nói chuyện một lát liền lên xe, không có người lái xe, Diệp Lan tự mình cầm lái, Phương Thành Tự ngồi ghế phụ lái, vợ chồng Lâm Kỳ ngồi phía sau. Ngoại trừ vợ Lâm Kỳ, ba người đều đã quen biết mười mấy năm, không khí trong xe tốt vô cùng.
Lâm Kỳ ra nước ngoài cũng gần mười năm, mười năm trước việc làm ăn của nhà cậu ấy bắt đầu phát triển ra nước ngoài, Lâm Kỳ cũng nghe lời người trong nhà mà xuất ngoại. Sau này ở nước ngoài quen được vợ, thuận theo tự nhiên mà kết hôn sinh con. Khoảng thời gian lúc mới ra nước ngoài Lâm Kỳ và Diệp Lan vẫn thường xuyên liên lạc, Diệp Lan thậm chí còn vì Lâm Kỳ mà ra nước ngoài học đại học, nhưng có lẽ trời sinh Lâm Kỳ thiếu đi những dây thần kinh về mặt cảm xúc khác với Diệp Lan, cũng có lẽ do Lâm Kỳ thẳng một cách quá đáng, trong mắt cậu ấy, Diệp Lan chỉ là anh em, là một người anh rất thích chăm sóc cậu ấy.
Bốn năm trước nhìn thấy thông tin Diệp Lan và Phương Thành Tự kết hôn trên báo, Lâm Kỳ kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống đất luôn rồi.
“Lan, Tiểu Tự, mấy năm nay hai người thế nào?” Dứt lời Lâm Kỳ cười hứng thú, trong mắt có ý trêu ghẹo, cậu nói với Phương Thành Tự phía trước: “Ây dà, coi vấn đề này của tớ nè, vấn đề tình cảm của hai người các cậu còn cần tớ bận tâm à, ha ha, Lan đi đến đâu cũng mang Tiểu Tự theo, chúng tớ ở nước ngoài cũng thấy nhiều tin tức lắm, Uyển Uyển còn nói tớ cơ, bảo tớ chẳng biết săn sóc như Lan.”
“Đúng ạ, chúng em ổn lắm,” Không đợi Diệp Lan mở miệng, Phương Thành Tự đã tiếp lời, y hơi nghiêng đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm Diệp Lan, giọng nói ngập tràn tình yêu: “Lan đối xử rất tốt với em.”
Lâm Kỳ nhìn vào chỉ cảm thấy chua lòm, cậu ấy lắc lắc đầu ngả ra ghế sau, không chịu được quay qua cầm tay vợ mình: “Các cậu… Hầy, không chịu được không chịu được. Còn may tớ kết hôn rồi, nếu không ngồi máy bay lâu thế mà còn phải ăn cơm chó đấy.”
Uyển Uyển vươn tay vỗ về chồng mình, cười nhẹ, Phương Thành Tự thu lại ánh mắt ngồi yên trên ghế phụ lái, chỉ có Diệp Lan nhíu chặt mày ở nơi Lâm Kỳ không nhìn thấy.
Lâm Kỳ mệt rồi, bọn họ hẹn nhau lần khác cùng đi ăn, tiễn người về nhà liền rời đi, trên đường về vẫn là Diệp Lan lái xe nhưng bầu không khí trên xe đã không còn ấm áp nữa. Hai người im lặng suốt cả đường, Phương Thành Tự không nói chuyện, Diệp Lan lại càng không lên tiếng.
Phương Thành Tự quay đầu nhìn phong cảnh đang nhanh chóng vụt về phía sau không nói một lời, thật ra trong mấy năm qua, thời gian ở riêng cùng với Diệp Lan quá ít ỏi, giống như lần này chỉ hai người ở trong một không gian riêng biệt càng chẳng được mấy lần, theo lí mà nói, y nên trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi này. Nếu là trước kia, đôi mắt của y chắc chắn đều đặt trên người Diệp Lan, trong mắt chan chứa tình yêu, chăm chú đến từng động tác của hắn ta, đương nhiên, cũng sẽ không ngoại trừ việc gánh chịu sự ghét bỏ của Diệp Lan, bị châm biếng lạnh nhạt vài câu. Nhưng lần này, Phương Thành Tự mệt rồi, y tựa đầu lên ghế, không hỏi Diệp Lan đi đâu, cũng chẳng bảo mình muốn về đâu, cứ yên lặng nhìn qua cửa sổ xe như thế, ngây người nhìn phía bên ngoài, sau đó không biết ngủ thiếp đi tự bao giờ.
Khi tỉnh dậy, trong xe đã không còn bóng dáng Diệp Lan, y ngủ đến cổ cũng hơi ê nhức. Diệp Lan đi rồi, không gọi y dậy, cũng không rút chìa khóa xe ra, cũng may còn có lòng tốt mở cửa xe hé ra một chút để không khí thông vào bên trong. Phường Thành Tự đưa tay bóp cái cổ đau nhức của mình, hạ cửa kính, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Diệp Lan về công ty, đây là nhà để xe dưới hầm của tòa nhà lớn công ty. Xác định xong địa điểm, Phương Thành Tự quay về ngồi chỗ cũ, tháo dây an toàn, tựa lại lên ghế ngồi, nhìn y rất mệt mỏi, cho dù ngủ một giấc trên xe vẫn thấy rất mệt, bên tai vang lên âm thanh tích tắc, là tiếng đồng hồ đếm ngược, ngực cảm nhận được một cơn đau đớn khó chịu, sắc mặt Phương Thành Tự chốc lát tái nhợt.
Đau quá… Lần đau đớn này khéo dài hơn mười phút, Phương Thành Tự cắn chặt môi dưới chịu đựng, mồ hôi lạnh toàn thân, mái tóc ban nãy còn xõa bung bây giờ từng sợi từng sợi dính chặt trán, nhìn giống như ngấm ước. Phương Thành Tự nhịn không nổi cong eo, tựa trán vào xe, khẽ rên rỉ, cuối cùng vẫn là thở dài.
Có lẽ, thật sự không còn thời gian nữa, Phương Thành Tự nghĩ.
Y xuống xe, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, nhưng tốt hơn nhiều so với ban nãy. Đóng cửa xe lại, Phương Thành Tự cúi đầu đi lên tầng, lúc đi qua thùng rác thì tùy ý ném giấy lau mồ hôi đi, lúc đi ra khỏi thang máy nội bộ, trừ mái tóc hơi ướt, sắc mặt hơi trắng ra, y bước chân nhanh nhẹn, nhìn không khác gì bình thường.
Y đến, trợ lí của Diệp Lan lại đau đầu, tiến lên chào hỏi với y một tiếng rồi rời đi báo cáo với Diệp Lan, Phương Thành Tự gọi anh ta lại: “Không cần đâu, tôi không đến phòng làm việc của anh ấy.” Phương Thành Tự cười ôn hòa: “Tôi nhớ là có một gian phòng tiếp khách, có thể nhìn thấy đu quay của khu vui chơi Đồng Chân, hôm nay chỗ đó có trống không?”
“Hả?” Trợ lí khó hiểu giây lát, nhưng anh ta rất nhanh đã bình thường trở lại, trả lời: “Sếp Phương nói là phòng tiếp khách số hai, hôm nay bên đó không có sắp xếp gì.”
“Dẫn tôi qua đó đi.” Phương Thành Tự đi ra hướng bên ngoài: “Tôi muốn ở đó.”
“Vâng.” Trợ lí vội vàng theo sau: “Mời sếp Phương đi theo tôi.”
Phương Thành Tự đi vào phòng tiếp khách số hai, dặn dò trợ lí căn phòng này hôm nay y dùng, đừng tùy tiện để người khác vào trong, sau đó bèn đóng cửa lại.
Phòng tiếp khách số hai có một mặt là cửa sổ sát đất, chỗ này đối diện với đu quay cao ngất trong khu vui chơi Đồng Chân, Phương Thành Tự rất thích nơi đây, chỉ là không có ai biết mà thôi. Y dịch chiếc ghế mềm mại qua, cởi áo khoác tùy ý ném lên thành ghế, sau đó cởi giày, đổ người lên ghế, ngây người nhìn đu quay ở phía xa.