Không Yêu Hoàng Thượng Để Giữ Bình An

Chương 4

14

Liên tiếp nhiều ngày, toàn bộ hậu cung đều là một mảng sương mù.

Hoàng thượng từ ngày đó về sau không sủng hạnh bất kỳ phi tần nào nữa, chỉ ngày mười lăm hằng tháng đều đến chỗ hoàng hậu nghỉ ngơi.

Ta buồn chán trồng rau trong sân viện, không nghĩ đến chuyện phải làm gì sau này trong một thời gian rất dài.

Cho đến Khi Thục phi tự mình tới Nhụy Họa Hiên của ta.

“Là hoàng hậu.”

Nàng thậm chí không tránh né Bão Cầm, vừa bước vào cửa liền nói.

“Là hoàng hậu đã hại hài tử của ta.”

Nàng sợ ta không biết nàng đang nói về chuyện gì, nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Giúp ta!” Nàng nói.

Nàng nhận thấy được sự chần chừ của ta, dứt khoát ngồi xuống: “Đinh Lan Điện luôn được bảo vệ rất tốt, nhất là sau khi ta có thai, một mảnh lá rụng trên mặt đất cũng không có, càng không cần phải nói đến một vết nứt.”

“Ngày đó trời mưa, ta vốn sẽ không ra ngoài, Ngô chiêu nghi sai người đưa đến một tòa Tống Tử Quan Âm, ta mới ra khỏi phòng tự mình thu xếp ổn thoả.”

“Hai ngày nay mới nhớ ra đi hỏi, ai ngờ Tống Tử Quan Âm kia lại là hoàng hậu ban thưởng! Lại chọn một ngày mưa như vậy!”

“Ta đi tìm hoàng hậu, nàng ta chỉ nói mình có lòng tốt! Hoàng thượng cũng một lòng bảo vệ! Ta biết, chính ả ta đã hại hài tử của ta!”

“Tống tiệp dư, ngươi hãy giúp ta! Nếu ngươi giúp ta, ngươi muốn ta làm cái gì thì ta cũng đều sẽ giúp ngươi!”

“Thục phi nương nương, bôi nhọ hoàng hậu sẽ bị trượng tễ.”

Ta cúi đầu quỳ xuống, không dám lên tiếng trả lời.

Chất vấn hoàng hậu, nàng vẫn không bị trừng phạt, là có hoàng thượng che chở, nhưng ta dựa vào cái gì mà phải vì nàng mạo hiểm như vậy.

“Ả ta không dám! Lúc trước còn không phải phụ thân ta giúp ả ta!”

“Cái gì?” Ta mạnh mẽ ngẩng đầu, ý thức được mình thất thố, vội vàng cúi đầu lần nữa, “Phụ thân Thục phi nương nương vì sao lại giúp hoàng hậu?”

“Hai gia tộc chúng ta vốn là thế giao.”

Những lời này của Thục phi đột nhiên phá tan màn sương mù đang bao phủ trước mắt ta.

Chả trách ta luôn cảm thấy có rất nhiều điểm không nhất quán.

Hóa ra kẻ trốn sau lưng hại người chính là nàng ta!

Hoàng hậu có vẻ ngoài ôn hòa hiền lương kia.

Cứ như vậy, hết thảy đều hợp lý.

“Thục phi nương nương.”

Ta ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt vô hại, để cho Bão Cầm canh giữ ở ngoài cửa, không cho ai đến gần.

“Thục phi nương nương có biết, ở tiền triều từng có câu ‘trừ mẫu lưu tử’?”

Thục phi ngẩn ra: “Cái đó đã sớm bỏ đi, nhắc tới nó làm gì!”

“Nếu thần thiếp nói hoàng thượng có ý như thế thì sao?”

“Sao hoàng thượng có thể?” Thục phi nói một nửa đột nhiên dừng lại, “Hoàng thượng hắn rất muốn ta sinh một công chúa, nói công chúa nhất định sẽ thông tuệ khéo léo giống ta.”

Một lúc sau, nàng biến sắc: “Chẳng lẽ hoàng thượng đã sớm hạ quyết tâm...”

“Làm sao ngươi biết được? Chuyện này còn có ai biết?” Khuôn mặt Thục phi tàn nhẫn, một tay túm lấy cổ áo ta.

“Thục phi nương nương và Chiêu nghi tỷ tỷ lần lượt sinh non, hoàng thượng trong một lần say xỉn ở Nhụy Họa Hiên, vô ý nói trong mộng. Chuyện này không có người thứ ba biết.”

Ta nói dối luôn luôn cẩn thận, loại chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không thật sự đi tìm hoàng thượng chứng thực.

“Thục phi nương nương, nếu g.iết hại hoàng hậu, là tội diệt tộc, những cách khác, chỉ cần thượng thư lệnh đại nhân ở đây, tất cũng không dao động được hoàng hậu. Nhưng nếu hoàng hậu sinh hạ đích trưởng tử...”

“Ả ta nhất định phải c.hết!” Thục phi nghiến răng nghiến lợi.

Ta đón ý hùa theo: “Vâng, ả ta nhất định phải c.hết.”

“Nhưng sinh hài tử là chuyện khó lường, làm sao ngươi biết được ả ta nhất định sẽ sinh hạ đích trưởng tử?”

“Nương nương, chỉ cần người muốn, ả ta nhất định sẽ sinh hạ đích trưởng tử, cho dù trong bụng là đích trưởng nữ.”

Ta hạ thấp thanh âm, chậm rãi nói.

“Ngươi nói...” Thục phi không ngu xuẩn, nàng che mũi miệng, “Vậy chẳng phải là lẫn lộn huyết mạch hoàng thất sao?”

“Nương nương cũng có thể đ.ánh cược một lần.” Ta cúi đầu, dường như không thèm để ý.

Ta quả thật cũng không thèm để ý nàng chọn như thế nào, huyết mạch hoàng thất ở trong mắt ta không đáng một xu, nàng không đi làm, ta cũng sẽ đi làm.

Ta đem những chuyện này nói thẳng ra, cũng không phải để cho nàng giúp ta, chỉ vì lúc ta làm những chuyện đó nàng sẽ không cản trở.

Dẫu sao nàng cũng vừa mới mất đi hài tử, nếu mắt thấy hoàng hậu có thai, khó bảo đảm nàng sẽ làm ra chuyện gì.

“Không, ta không đ.ánh cược! Ta muốn ả ta c.hết!”

Thục phi điên cuồng kiêu ngạo: “Ả ta c.hết ta mới cao hứng.”

15

Nếu muốn hoàng hậu thụ thai, việc đầu tiên chính là tấm bình phong kia.

Ta không thể ra tay, hoàng thượng đã nổi lên nghi ngờ. Nhưng làm thế nào chuyện mới có thể thành?

Ánh mắt của ta dừng lại trên người Thục phi.

“Thục phi nương nương.”

Sóng mắt ta lưu chuyển, kiếp trước tranh sủng giá họa giả vờ thuần lương, kinh nghiệm của ta có thể nói là phong phú, trong nháy mắt liền có chủ ý.

“Hôm nay người đến Nhụy Họa Hiên, chắc hẳn có rất nhiều người nhìn thấy.”

Thục phi gật đầu: “Trên đường gặp phải mấy tiểu tiện nhân.”

“Người nói hoàng hậu hại người, cũng đã chạy đi tìm hoàng hậu và hoàng thượng lý luận, chuyện này sợ rất nhanh cũng sẽ truyền khắp hậu cung.”

“Hừ, vậy thì sao?”

“Không bằng như thế này, như vậy...” Ta nói ra kế sách của mình.

“Ta diễn mặt đỏ, ngươi diễn mặt trắng*?” Thục phi nghe xong hơi trầm ngâm, “Cũng đúng, nếu ta cứ đi giúp hoàng hậu có thai chẳng phải sẽ càng làm cho người khác nghi ngờ.”

*(一个唱红脸一个唱白脸): Tục ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là trong quá trình giải quyết xung đột, một người đóng vai gay gắt hoặc khó chịu, và người kia đóng vai thân thiện hoặc dễ mến. Mặt đỏ: Ngoại hình và giọng nói tương đối nghiêm khắc, khó ăn nói, hung dữ nhưng tấm lòng lương thiện, tế nhị. Mặt trắng: Bề ngoài thì nhân hậu, tốt bụng, hiền lành nhưng bên trong thì gian ác.

“Vậy vì sao còn muốn ta đi quấy náo Thanh Khôn Cung?”

“Nếu muốn phát ti3t tức giận, tốt nhất là đập vỡ thứ quan trọng nhất của hoàng hậu, mới gọi là thống khoái. Cũng tốt để hoàng thượng tìm một lí do để cấm túc nương nương.”

Tốt nhất là đập vỡ tấm bình phong kia mới gọi là thống khoái. Ta lặng lẽ nói thêm trong lòng.

“Được! Ta đi đây.” Hai mắt Thục phi sáng ngời, trong con ngươi vốn tràn đầy hận ý khôi phục lại một chút thần thái.

“Hoàng hậu khoan dung nhân đức, tuyệt đối sẽ không làm chuyện Thục phi nương nương nói, mong Thục phi nương nương chớ nói bậy!”

Ta quỳ gối xuống, cao giọng nói.

“Lúc trước ngươi còn nương tựa dưới cửa bổn cung, hiện giờ bổn cung gặp nạn, ngươi ngược lại được lắm, trở thành rùa đen rụt đầu!” Thục phi sửng sốt trong chớp mắt, sau đó phản ứng lại, tiếp lời của ta mà giận dữ mắng.

“Bổn cung tự mình đi đòi công đạo!” Dứt lời, nàng liền phất ống tay áo ném chén trà đặt trên bàn xuống mặt đất.

Ta nằm sấp trên mặt đất, không ngẩng đầu lên.

Thục phi đã quen la lối ầm ĩ om sòm, cảnh tượng hôm nay, chắc hẳn rất nhanh cũng sẽ truyền đến tai hoàng hậu.

Từ hôm nay trở đi, ta liền không còn thuộc phái Thục phi, mà sẽ đứng ở phía sau hoàng hậu.

Đợi Thục phi tức giận rời đi, ta mới chậm rãi đứng dậy.

Nước trà trên mặt đất còn chưa kịp khô, đã thấy Vương Hi Trừng vội vàng chạy tới, vừa vào cửa liền kéo tay ta đ.ánh giá từ trên xuống dưới.

“Thục phi nương nương có đả thương tỷ không?”

“Chưa từng.” Ta trấn an nói, “Ngược lại muội, mấy ngày trước mới sốt cao, sao lại chạy đến đây?”

Vương Hi Trừng nhát gan, từ đó sau khi bị hoảng sợ, thân thể liền yếu đi rất nhiều, vừa gặp gió lạnh liền đau đầu phát sốt.

“Thục phi nương nương thủ đoạn tàn nhẫn, muội sợ nàng ta giận cá chém thớt tỷ.” Vương Hi Trừng đỏ mắt lảo đảo, “Hơn nữa tỷ tỷ, tỷ cũng đã lâu không đến thăm muội, muội nghĩ rất nhiều.”

“Muốn ăn điểm tâm rồi phải không?” Ta cười, chọc vào trán nàng.

“Đó là suy nghĩ thứ hai.” Vương Hi Trừng bĩu môi, “Ai bảo điểm tâm tỷ tỷ làm độc nhất vô nhị trong thiên hạ chứ.”

Ta cười dùng khăn lụa lau đi mồ hôi mỏng trên trán nàng, “Cũng chỉ có muội thích ăn những điểm tâm ngọt ngào kia, còn cảm thấy không đủ, cũng không sợ hỏng răng.”

“Không sợ không sợ, răng muội rất chắc.”

Ta nhìn Vương Hi Trừng đang cười đùa trước mắt, có lẽ sau khi sống lại chuyện đúng đắn nhất mà ta làm chính là cứu nàng.

Bất luận là Thục phi hay là Ngô chiêu nghi, đều trở thành vật hi sinh, chịu đựng nỗi đau mất hài tử.

Chỉ là, mặc dù không có ta lửa cháy thêm dầu từ bên trong, hậu cung này tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ yên bình.

16

Thục phi rời đi từ chỗ ta, liền trực tiếp đi đến Thanh Khôn Cung.

Theo Bão Cầm nghe cung nữ khác kể lại, lúc nàng đi đến, hoàng hậu đang nghỉ ngơi trong tẩm điện, cũng không có ý định gặp nàng.

Nàng trực tiếp đạp mấy tiểu thái giám canh cửa, vừa mắng vừa xông vào.

Bão Cầm không dám nói với ta mắng cái gì, ngẫm lại thì chẳng qua cũng chỉ là tiện nhân, người trong cung ngay cả mắng người cũng nhã nhặn.

Hoàng hậu được đông đảo cung nhân bảo vệ phía sau mới không bị thương.

Thục phi không chạm đến được hoàng hậu, dứt khoát bắt đầu đập vỡ đồ vật của Thanh Khôn Cung, nhỏ thì trà cụ, bình hoa, lớn thì khung cửa sổ, phàm là thứ nhìn thấy được đều bị đập đến nát vụn.

Ngay cả tấm bình phong mà hoàng hậu trân quý nhất cũng bị đập đến tơi bời tan tác.

Bão Cầm nói đến đây, còn thay ta tiếc nuối hai câu: “Tiệp dư cũng thích tấm bình phong kia nhất, gấm Tô Châu thượng hạng không còn nữa rồi.”

Ta ăn nho hái từ mảnh đất trồng rau, chua ngọt vừa miệng, tâm trạng rất tốt.

“Thật đáng tiếc.” Ta phun vỏ nho ra, “Bão Cầm, đi, xem có cái gì ăn không, ta đói rồi.”

Đợi đến khi ăn xong mấy miếng, ta mới giả vờ hoảng hốt, vội vàng chạy từ Nhụy Họa Hiên tới Thanh Khôn Cung.

Dọc trên đường đi đều là một số phi tần nhận được tin tức giống như ta, tuy rằng trên khuôn mặt đều là kinh hoàng sợ hãi, nhưng khóe mắt đuôi mày nào thấy có một tia bất an.

Hoàng thượng cũng đến.

Chỉ là đến muộn hơn một chút, dường như là đi đến Đinh Lan Điện trước, cấm túc Thục phi rồi mới sang.

“Lá gan Thục phi lớn hơn một chút rồi, nhưng nàng ấy vừa mới mất hài tử, không có chừng mực.” Hoàng thượng ngồi trên chiếc ghế còn nguyên vẹn duy nhất an ủi hoàng hậu.

Tầm mắt của hắn lướt qua hoàng hậu, rơi vào tấm bình phong tơi bời tan tác kia, nhíu mày: “Ngày mai trẫm sẽ an bài lại một bộ tốt nhất cho nàng, đồ đạc trong phòng nàng vốn cũng đều đã cũ kỹ, nên đổi rồi.”

Hoàng hậu đứng ở một bên, chỉ trầm mặc.

Bất cứ ai nghe được ý thiên vị rõ ràng như vậy cũng sẽ có chút không vui, càng không nói đến nàng ta là hoàng hậu.

Hôm nay bị Thục phi chỉ vào mũi mắng, hoàng thượng cũng không muốn giáng tội, đổi lại là ta, nhất định sẽ không thể bình tĩnh được như nàng ta, sóng gió không sợ hãi.

“Hoàng hậu?”

Hoàng thượng thấy hoàng hậu không đáp lại, nhíu mày nhìn sang: “Nàng thân là chủ hậu cung, phải là người rộng lượng, trẫm đã phạt nàng ấy cấm túc nửa năm, với tính khí giống nàng ấy, đây chính là trừng phạt lớn.”

Lúc này hoàng hậu mới phúc thân: “Hoàng thượng nói đúng, đáng thương cho Thục phi mất hài tử, cấm túc cũng tốt, để cho nàng yên tâm an dưỡng.”

Hoàng thượng cũng vội vàng rời đi.

Trước khi đi, tầm mắt của hắn dừng lại trên người ta trong chớp mắt, nhưng lần này mặc cho ai nhìn nhận đều không có nửa phần liên quan đến ta, hắn không có lí do gì để chất vấn lần nữa.

“Đều trở về đi.” Hoàng hậu khoát tay.

Nhìn các phi tần khác lần lượt rời đi, ta quỳ gối xuống.

“Tống tiệp dư?”

“Hoàng hậu nương nương thứ tội, hôm nay Thục phi nương nương vốn đi đến Nhụy Họa Hiên trước, trong lời nói có nhắc đến, nếu thần thiếp có thể cảnh tỉnh ngăn cản một chút, cũng không đến mức va chạm nương nương.” Ta cúi đầu xưng tội.

“Bổn cung nhớ rõ Tống tiệp dư thường đi đến Đinh Lan Điện, luôn giao hảo cùng Thục phi.” Hoàng hậu đi trong sân viện, dừng lại trước mặt ta, lạnh nhạt nói.

“Nương nương, thần thiếp từng bày mưu tính kế cho Thục phi, lung lạc thánh ân, nhưng hôm nay nàng ta lại nói năng lỗ m ãng. Nương nương là quốc mẫu tôn quý, là chính thê danh chính ngôn thuận của hoàng thượng, ngay cả Thục phi, cũng chỉ là thiếp mà thôi.”

“Huống gì, Thục phi mất hài tử, trở nên điên cuồng, hoàng hậu đối xử khoan dung, trên dưới đều nhìn thấy được.”

Từng câu từng chữ ta nói đều là lời hoàng hậu thích nghe nhất.

Kiếp trước, không phải nàng ta chính là như vậy sao?

Ở trên cao nhìn chúng ta đấu tới đấu lui, bày ra dáng vẻ trách trời thương dân, nhưng lại ngấm ngầm bày ra bao nhiêu thủ đoạn người khác không thể nhìn thấy.

Hiện tại nghĩ lại, kiếp trước lúc ta có thai, nếu không phải nàng ta vừa vặn theo thái hậu xuất cung lễ Phật, chỉ sợ hài tử kia cũng không sinh ra được.

Ngàn phòng vạn phòng, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là nàng ta.

Thái hậu...

Nghĩ đến đây, trong lòng ta như có một tia sáng lóe lên.

Sau khi ta có thai, chỉ nói với hoàng thượng trước, ngày hôm sau, hoàng hậu liền được thái hậu mời cùng xuất cung lễ Phật.

Xem ra là thái hậu biết.

Nực cười kiếp trước ta còn tưởng rằng mình đã sống thấu suốt, nắm giữ hết thảy, không ngờ, từ đầu đến cuối đều quay cuồng ở trong lòng bàn tay hai mẫu tử bọn họ.

Hoàng gia quả thật đều có thủ đoạn tốt.

Có thể ngồi vững ở vị trí thái hậu, quả thật không đơn giản.

“Tống tiệp dư quả thật là một người thông minh.” Hoàng hậu vươn tay đỡ ta một cái.

“Thần thiếp chỉ mong nương nương sớm sinh hạ đích trưởng tử.”

Câu này mới là chân thành thật ý.

“Các ngươi đều đang ở tuổi như hoa, non nớt như sương sớm nắng mai.” Hoàng hậu thở dài, “Hoàng thượng đối xử với ta, sớm đã không còn như trước kia.”

“Nương nương nói sai rồi.” Ta vẫn cúi đầu, “Không phải hoàng thượng thay đổi, mà là nương nương thay đổi.”

Không đợi hoàng hậu đặt câu hỏi, ta tiếp tục nói: “Hiện giờ nương nương chỉ xem mình là hoàng hậu, là quốc mẫu, có bao giờ từng xem mình là thê tử của hoàng thượng?”

“Nương nương có nhớ rõ năm đó hoàng thượng yêu thích điều gì nhất ở nương nương không?”

Hoàng hậu nghe vậy liền lâm vào trầm tư.

Hoàng hậu rất đẹp, công bằng mà nói, hoàng hậu còn đẹp hơn Thục phi ba phần, đoan trang tú nhã, liếc mắt một cái chính là dáng vẻ thịnh thế quốc thái dân an.

Mà Thục phi lại đẹp đến mức khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, một đôi mắt câu hồn đoạt phách thường khiến cho người ta không dời được tầm mắt.

Hoàng thượng kính trọng hoàng hậu, lại ái mộ Thục phi.

Đây là điều mà người người trong cung đều biết.

Nhưng ta lại biết, kỳ thật, trước khi hoàng thượng đăng cơ, hoàng hậu cũng từng là bạch nguyệt quang trong lòng hoàng thượng.

Cái này là kiếp trước, hoàng thượng chính miệng nói với ta.

Lúc đó, hoàng thượng chỉ xem như mạng ta không còn bao lâu nữa, chuyện gì cũng nguyện ý nói cho ta biết.

“Khi đó, hoàng thượng từng nói, thích bổn cung gọi hắn là lang quân nhất, bổn cung thích múa, múa xong một khúc, luôn đỏ mặt hỏi hắn, lang quân, ta múa có đẹp không.”

Dứt lời, hoàng hậu mới phục hồi tinh thần: “Bổn cung nói với ngươi những chuyện này làm gì, ngươi trở về đi, bổn cung mệt rồi.”

17

Trở lại Nhụy Họa Hiên, nằm trên ghế đu trong sân, ta mới cảm thấy tinh thần thư thái hơn rất nhiều.

Hoàng hậu là một người thông minh, ta không cần phải chuẩn bị hương phấn, mưu tính thời cơ cho nàng ta, thật sự bớt lo không ít.

Nghe Bão Cầm nói, đêm nay hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Vương Hi Trừng.

Ta nở nụ cười, hắn vẫn giống như kiếp trước, quen chọn người.

Hai ngày nay Vương Hi Trừng chịu không ít kinh sợ, giống như một con thỏ nhỏ khiến cho người ta thương tiếc, hôm nay ở chỗ hoàng hậu, cả người rụt ở một góc, ta nhìn thấy thương.

Sáng sớm hôm sau, Vương Hi Trừng liền chạy tới.

Hoảng hốt nhào vào trong ngực ta, thở không ra hơi, liền vội vàng nói: “Tỷ tỷ... Hôm qua hoàng thượng nói, muốn tìm một y sĩ điều dưỡng thân thể cho muội. Y sĩ hỏi muội có uống thuốc gì khác không, đừng làm loạn dược tính, muội liền nói, uống thuốc tỷ tỷ đưa.”

“Hoàng thượng liền để cho y sĩ đi kiểm tra phương thuốc. Tỷ tỷ, muội sẽ không gây phiền toái cho tỷ chứ?”

“Không sao, chỉ là thuốc bổ bình thường.” Ta vỗ lưng nàng trấn an nói.

Dược liệu ta lấy về từ Ngự Dược Phòng, đều phải chọn lựa liều lượng điều phối lại một lần nữa, phương thuốc giữ lại bên kia cũng chỉ là phương thuốc bình thường mà thôi.

Mà bã thuốc đã nấu qua, hiện giờ đều được chôn ở trong mảnh đất trồng rau, trở thành phân bón.

Có điều, như vậy xem ra, e rằng hoàng thượng lại chọn Vương Hi Trừng.

Kiếp này và kiếp trước, đối với hoàng thượng mà nói, thay đổi lớn nhất của ta, chính là phát hiện ra bí mật của tấm bình phong, quấy rối cục diện mà hắn thiết lập.

Xem ra, hắn đã phát giác ta là người không dễ nắm bắt, sợ ta phát hiện ra cái gì, lúc này mới quyết định đổi người.

“Vậy thì tốt. Muội còn sợ phương thuốc kia có cái gì...” Vương Hi Trừng nói xong đột nhiên dừng lại, dè dặt nhìn ta, “Tỷ tỷ, không phải muội không tin tỷ.”

“Lần nào muội cũng đều uống sạch, còn nói không tin ta cái gì.” Ta nhịn không được cười nói.

“Bởi vì uống thuốc xong, có mứt kẹo để ăn!”

“Hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã ở cạnh nhau, tỷ tỷ đối xử với người khác thế nào muội không biết, nhưng đối với Trừng nhi vẫn luôn tốt nhất.”

Vương Hi Trừng nói như một lẽ đương nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ sáng ngời khiến ta hâm mộ.

Kiếp trước, lúc được vớt lên khỏi mặt nước, lòng bàn tay của nàng vẫn còn nắm chặt mứt kẹo lấy từ chỗ ta.

Chỉ là mứt kẹo đã bị ngâm nước phồng lên đến không còn màu sắc.

Giống như nàng.

18

Hoàng hậu quả thật sự dụng tâm suy nghĩ, không đến mấy ngày, ta liền nghe nói, đêm qua hoàng hậu mặc một thân hồng y, ống tay áo khẽ phất, eo nhỏ chậm rãi vặn, như hoa như lửa múa trong màn đêm.

Hôm qua là mười lăm, lúc thánh giá đến, hoàng hậu đang một mình xoay tròn dưới ánh trăng.

Mặc dù đã cho người bên cạnh lui xuống hết, cụ thể nói cái gì cũng không ai biết.

Nhưng ta nghĩ, dưới ánh trăng trong trẻo, hoàng hậu nhìn xung quanh, chỉ cần nhẹ nhàng gọi một tiếng: Lang quân.

E rằng đêm đó kiều diễm phong quang, không đủ để hoàng thượng thưởng thức, ngày hôm sau tảo triều đều đi trễ một khắc.

Ta làm tổ trong Nhụy Họa Hiên, chọn một cây trâm ngọc thanh khiết nhưng tao nhã.

“Bão Cầm, cái này cho ngươi.”

“Tiệp dư?” Bão Cầm buông tay không dám nhận.

“Ta thấy một thân y phục hôm nay của ngươi rất thích hợp với cây trâm ngọc này.” Ta đ.ánh giá nàng, chậm rãi nói.

"Cả Nhụy Họa Hiên có ngươi là yên tĩnh nhất, ngươi nhìn xem mấy người Lộng Trúc bọn họ, ban ngày líu ríu, ban đêm cũng thì thầm dưới ánh đèn.”

“Ngươi ngược lại tốt, một chút cũng không có vui vẻ ở tuổi này.”

“Nô tì cẩn thận giữ bổn phận, không dám vượt quá khuôn phép.”

“Ngươi tuân thủ quy củ của ngươi, ta thương ngươi là được. Hiện giờ bên người ta, có thể khiến cho ta đau lòng, cũng chỉ có Trừng nhi và ngươi.” Ta vuốt v3 trâm ngọc, cười nói, “Ta suy nghĩ chờ ngươi đến tuổi, tìm cho ngươi một phu gia tri kỷ, tối qua tính toán một chút, cũng không còn mấy năm nữa.”

Bão Cầm nhất thời đỏ hốc mắt, nằm trước đầu gối ta rầu rĩ khóc một hồi: “Tiệp dư, nô tì không đi.”

“Đứng lên đi, không nói những chuyện đó nữa.” Ta cắm trâm ngọc lên tóc nàng, thản nhiên nói, “Đúng rồi, hai ngày này không cần đi ra ngoài, nho trên giàn còn dư nhiều, làm chút rượu nho đi.”

Bão Cầm nhét trâm ngọc vào trong búi tóc rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Ta nhìn theo bóng lưng nàng, kiếp trước, hai ngày này nàng ra ngoài gặp một thị vệ, sau đó lén lút trao nhận, chịu rất nhiều khổ cực.

Khiến người ta đau lòng nhất chính là, sau khi xảy ra chuyện, thị vệ kia nói rõ ràng là Bão Cầm quyến rũ hắn.

Đáng thương cho Bão Cầm của ta là một người ăn nói vụng về, cứng rắn chịu năm mươi gậy, để lại bệnh căn.

Kiếp này, nghiệt duyên như vậy vẫn nên chặt đứt thì tốt hơn.

Nho trong vườn kết trái không ít, các cung nhân của Nhụy Họa Hiên mỗi người chia ra mấy chùm, còn lại còn có thể ủ được ba vò rượu.

Chỉ riêng việc rửa nho đã tốn thời gian hai ba ngày của Bão Cầm, thậm chí nàng còn không cho người khác giúp đỡ.

Chỉ có một người bận rộn.

Bão Cầm đem vò rượu chôn dưới gốc cây hải đường trong sân viện, nói năm sau không chừng có thể nhiễm được một phần hương thơm của hải đường.

(Còn tiếp)