Toàn bộ chuyện này, quá mức đột ngột, Giang Diệc Hãn căn bản không có một chút chuẩn bị, miễn cưỡng duy trì mặt ngoài không mất khống chế, trái tim lại đã sớm nổ tung.
Khó có thể tiếp nhận biến hóa này, nhiều hơn, là đau nhức.
Hai tháng ngắn ngủi, người anh thích lại biến thành chị dâu của anh.
Anh cho là, người duy nhất sẽ không thay đổi trên thế giới này, chính là Vãn Vãn, cho nên, anh an tâm để cô tự do.
"Hai người đã ở cùng với nhau từ lúc nào?" Giang Diệc Hãn đưa mắt nhìn Vãn Vãn.
Vãn Vãn cho anh một nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, "Được... Một tháng..." Hai tháng này, bị Giang Thiệu Cạnh huấn luyện, cô cũng thành thục lên rất nhiều.
Cô tự nói với mình, miễn là vào lúc tại chức học được trấn định, cô có thể bình an vượt qua cửa ải này.
Cửa ải này, cô phải vượt qua! Đây là nhận thức chung duy nhất của cô và Giang Thiệu Cạnh.
"Chúng ta nói chuyện điện thoại với nhau vào lần, em đều không nhắc tới."
Nếu như, nếu như, anh biết bọn họ... Anh đã sớm đi Thượng Hải rồi ! Mới vừa rồi, anh gọi điện thoại cho vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô trong hai tháng này, mới biết thì ra bọn họ vẫn luôn đi với nhau.
Thì ra cũng rất nhiều người biết anh hai đối với cô đặc biệt bất đồng, chỉ có anh, không hề biết chút nào, mỗi lần anh hai bảo anh đừng làm phiền Vãn Vãn, lúc Vãn Vãn cũng một lần lại một lần nhắc tới anh hai, anh còn ngây ngốc tin tưởng.
"Có chút ngượng ngùng, cho nên không nhắc tới." Vãn Vãn hơi lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Ngượng ngùng? Đúng vậy, bọn họ từng yêu nhau, hiện tại cô và anh hai của anh ở cùng một chỗ, theo như tính cách của Vãn Vãn, chắc chắn sẽ cảm thấy lúng túng.
Nhưng mà, phải có bao nhiêu tình cảm, mới có thể để cho cô dũng cảm chọc thủng loại lúng túng này? Cô... Đến cùng là thích anh hai bao nhiêu? Thích đến mức, người không biết ấu ăn như cô, lại vì anh hai mà đi học nấu ăn...
"Qua lại một tháng, liền quyết định kết hôn?" Bọn họ thật sự rất…!
Vãn Vãn dừng một chút, mới chậm chạp nhẹ giọng trả lời, "Cùng người trong lòng mình kết hôn, sinh con, vẫn là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của tôi..."
Giang Diệc Hãn cứng đờ.
Đúng vậy, cô khát vọng kết hôn, sinh con, đã từng, đây cũng là mâu thuẫn không cách nào thống nhất trong tình yêu của bọn họ.
Nhưng mà, cũng bởi vì nguyên nhân này? Anh và Vãn Vãn tạm thời chia tay lại biến thành mãi mãi? Anh thật là một tên ngốc, đối với cô quá mức tự tin, còn tưởng rằng cô đối với anh yêu sâu đậm, thì ra là, căn bản không chống lại được sức quyến rũ của chiếc nhẫn cầu hôn.
Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Vãn Vãn đang cúi thấp đầu, đối với biểu hiện của cô, lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng coi như hài lòng.
"Vãn Vãn muốn kết hôn, đúng lúc, tôi cũng đã đến tuổi, cảm thấy cùng cô kết hôn không có gì không tốt, liền quyết định đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn." Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt giải thích nghi hoặc.
Nghe anh hai giải thích, Giang Diệc Hãn đột nhiên cười, anh cười rất to, cười đến mức gần như khom lưng, cười đến mức gần như chảy nước mắt.
Thì ra là, đối với kết hôn, bọn họ cũng có nhận thức chung như vậy.
Lúc ở thành phố Ôn, những người thành phố Ôn bên cạnh anh, đến số tuổi nhất định, chỉ cần xem mắt gặp được người thuận mắt, điều kiện đối tượng lại thích hợp, lập tức sẽ đập bàn kết hôn.
Anh thật sự không nghĩ tới, anh hai mới đến thành phố Ôn mấy lần, mà lại thích nghi với hoàn cảnh tốt như vậy!
"Anh hai, vậy còn anh? Sao có thể ở cùng một chỗ với Vãn Vãn? Tôi tin tưởng, đối với anh mà nói, cô ấy không phải người phụ nữ có điều kiện tốt nhất." Anh cười lớn hỏi.
Hai người bọn họ thật sự không hợp, anh còn tưởng rằng ngàn năm cũng sẽ không nhận được cái tin này.
Tính sai, anh thật sự đã tính sai.
Một cảm thấy đối phương hung thần ác sát, một cảm thấy đối phương trí lực có vấn đề nên đi học lại mẫu giáo, hai người kia, sao lại có thể cọ sát sinh ra lửa tình? Đừng nói với anh, tình yêu là một thứ rất kỳ diệu.
Giang Thiệu Cạnh thận trọng suy tính một phút, giọng nói bình thản, "Đợt Tết Trung Nguyên lần đó, tôi với Vãn Vãn bị vây ở trong công viên, cậu còn nhớ không?"
Nụ cười của Giang Diệc Hãn cứng lại, anh không ngờ, anh hai lại nhắc tới một lần kia.
Nhớ lại phản ứng lúc ấy anh hai đưa bọn họ về nhà, quả thật, có chút cổ quái.
"Khi đó, Vãn Vãn chiến đấu quên mình cứu tôi, tôi liền có cảm giác đối với cô ấy." Giang Thiệu Cạnh bình tĩnh nói, "Nhưng mà, hai người các cậu vẫn còn ở cùng nhau, tôi không thể làm gì cả."
"Về sau Vãn Vãn tới Thượng Hải, là tôi ra sân bay đón, cuộc sống của cô ấy, là tôi sắp xếp, công việc của cô ấy, là tôi dạy bảo, những thứ này thật ra thì cậu không cần phải nhờ vả, tôi cũng sẽ chủ động làm." Giang Thiệu Cạnh dứt khoát nói, "Bởi vì, hai người đã chia tay rồi, tất nhiên cậu đã buông tay của cô ấy ra, như vậy, tôi sẽ phụ trách dắt tay cô ấy!"
Sắc mặt Giang Diệc Hãn biến hóa.
"Bản thân tôi lớn lên trong cô nhi viện, Vãn Vãn có thể cho tôi ấm áp tôi đã thiếu từ nhỏ, cho nên, người phụ nữ này tôi nhất định muốn!" Giang Thiệu Cạnh tổng kết.
Anh tham lam ấm áp, cho nên, người này mặc dù ngốc, lại là một người phụ nữ cả người ấm áp!
Da đầu Vãn Vãn một hồi tê dại, bởi vì Giang Thiệu Cạnh thật giỏi bịa chuyện, lại đang diễn trò rồi!
Trong hai tháng làm cộng sự này, cô thấy được công phu diễn kịch của người đàn ông này có bao nhiêu lợi hại. Anh dùng thủ đoạn như thế nào giúp cô lấy được hợp đồng, như thế nào một lần nữa vẽ ra tài nguyên nhân lực, như thế nào quản lý nhà máy nghiêm khắc không một chút sai lầm nào, như thế nào khiến những nhân viên chỉ biết nhận tiền mà không chịu làm nghỉ việc mà không cần lấy ra nửa phần tiền bồi thường.
Cải cách cường thế này, nhất định sẽ đưa tới một vài công nhân viên rung chuyển lúc đục, lúc này, anh liền làm mặt đen, mà cô hiền lành ôn hòa, theo như phân phó của anh liền giả làm mặt trắng.
Anh cầm tay chỉ bảo cô, nên diễn trò như thế nào, nên phối hợp lời của anh như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất .
Giang Thiệu Cạnh là một thầy giáo tốt, nhưng mà, tuyệt đối không phải là một người tốt.
Làm kẻ địch của anh, thật sự vô cùng bi thảm.
Đây là trong hai tháng, Vãn Vãn lĩnh ngộ được rất sâu.
Chỉ là, lần này, đối tượng anh diễn trò không phải là người khác, mà là Giang Diệc Hãn, nhưng mà, trừ trầm mặc, thuận theo và phối hợp, cô còn có biện pháp gì khác? Giang Diệc Hãn biết cô và Giang Thiệu Cạnh ở chung một chỗ, nhất định vô cùng không vui mừng vô cùng khó tiếp nhận đúng không? Cô... Không còn sự lựa chọn nào khác...
Giang Diệc Hãn giằng co ánh mắt với Giang Thiệu Cạnh, anh muốn tìm được trong mắt anh hai một chút lừa gạt, nhưng mà, ánh mắt thản nhiên này, không có nửa phần giả dối.
Tim, lạnh lẽo.
Không phải đùa giỡn, thật sự không phải là đùa giỡn, sẽ không ai … lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy.
"Em thì sao? Vãn Vãn, bắt đầu để ý đến anh từ lúc nào?" Giang Thiệu Cạnh vuốt vuốt mái tóc của cô.
Lông măng của Vãn Vãn đều dựng hết lên rồi.
Mỗi lần anh giống vuốt ve cô giống như đang vuốt ve mèo con, chính là không chỉ là cảnh cáo, mà còn muốn nhắc nhở cô, đến lượt cô ra sân.
Vãn Vãn hít một hơi.
"Thiệu Cạnh giúp tôi rất nhiều, vào lúc tôi bất lực nhất, là anh ấy dạy tôi phải lớn lên và kiên cường như thế nào, tôi rất cảm kích anh ấy, cũng rất cần anh ấy..." Vãn Vãn máy móc.
Cô hi vọng Diệc Hãn hạnh phúc, là vô cùng thật lòng chúc phúc, chúc anh về sau có thể gặp được người phụ nữ mình yêu thật lòng.
Lời kịch anh cho, cô lại dám bỏ sót mất một câu cuối cùng "Tôi thích anh ấy"! Giang Thiệu Cạnh bất mãn trừng mắt nhìn cô, lại không thể tại chỗ phát biểu.
Đủ rồi.
Anh đều đã nghe rõ, cũng đều hiểu.
Giang Diệc Hãn đứng dậy, "Mới vừa ngồi máy bay, tôi rất mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi."
Anh vừa định đem hành lý bỏ vào trong phòng.
"Diệc Hãn, không phải cậu ở chỗ này không thích hợp lắm sao!" Giang Thiệu Cạnh gọi anh lại.
Bước chân Giang Diệc Hãn cứng đờ.
"Vãn Vãn thích căn nhà này, cô ấy muốn ở lại chỗ này, cái nhà này cách xưởng in ấn rất gần, quả thật dễ dàng." Giang Thiệu Cạnh dâng trào nói.
Vãn Vãn khẩn trương siết chặt tay.
Cô muốn ở nơi này, đúng là một phần hiệp nghị của bọn họ, nhưng mà, cô không ngờ, dưới tình huống này, Giang Thiệu Cạnh như cũ tuân thủ cam kết.
"Nhưng mà, chị dâu em chồng cùng nhà không hợp lễ nghĩa, cho nên, tôi muốn mua lại nhà của cậu!" Giang Thiệu Cạnh cường ngạnh yêu cầu, nói năng khí phách.
Vãn Vãn lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Giang Thiệu Cạnh, cô chưa từng nghĩ Diệc Hãn sẽ tới Thượng Hải, nếu anh tới... Cô tự nhiên phải chuyển ra... Cô và anh tiếp tục mướn chung, quả thật đã là không có khả năng...
Nếu như tiếp tục ở cùng một chỗ, có một số việc, sẽ dần dần không giấu được.
Nhưng mà, cô kéo vạt áo Giang Thiệu Cạnh cũng không được, bởi vì, Giang Thiệu Cạnh anh từ trước đến giờ nói được là làm được! Giang Thiệu Cạnh dùng sức bỏ tay cô ra, cố ý muốn quyền cư trú của nơi này.
Giang Diệc Hãn cũng không nhúc nhích, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây trắng từ từ lướt qua bầu trời màu xanh lam, anh trước kia không chú ý, thế nhưng lúc này nhìn đến mất hồn.
Căn phòng này, không phải dựa vào di sản của cha mẹ, mà là anh dựa vào năng lực bản thân tự tay góp tiền mua được, cho nên, anh rất có cảm tình với căn phòng này.
Lúc ấy, để Vãn Vãn vào ở, thật ra thì, đã đại biểu cho một loại cam kết nào đó.
"Cho tôi mấy ngày, tìm được phòng, tôi sẽ chuyển đi." Ném ra một câu, đầu anh cũng không quay lại đi vào phòng.
Chỉ là, lần này, anh chuyển đến thư phòng.
...
Vãn Vãn cứng ngắc ngồi một hồi lâu.
Giang Diệc Hãn vào phòng, cô mới dám từ từ phủ lên bụng mình.
Nơi này, bắt đầu ẩn giấu một bí mật.
"Em nên đi làm rồi!" Giang Thiệu Cạnh kéo cô lên, anh không cho hai người cơ hội ở chung một mái nhà.
"Ừ." Vãn Vãn đứng dậy, từng bước một quay đầu lại, ngắm nhìn cửa phòng đóng chặt kia.
Cuộc sống, khắp nơi đều là bí mật, ai cũng có bí mật muốn giấu, vì thế không tiếc bỏ ra một cái giá cao.
...
Năm ngày trước.
Vãn Vãn đi ra khỏi xưởng in ấn, đi vào ngõ hẻm tìm Giang Thiệu Cạnh...
"Cậu mà không cho tôi tiền, cùng lắm thì mọi người cá chết lưới rách!" Cảm xúc của bác gái hình như đang rất kích động.
Vãn Vãn lúng túng rụt người lại, không biết có nên bước ra chào hỏi hai người đang đứng quay lưng về phía cô kia hay không.
Nhưng mà, bây giờ mà không gọi cho công ty bảo hiểm, thời gian càng kéo dài, có thể bị từ chối bồi thường hay không?
Cô rốt cuộc có nên đi về phía trước không đây? Hay là tiếp tục đứng ở đầu hẻm chờ anh?
"Lại chơi mạt chược thua tiền? Hay là lại nhìn trúng thứ gì đó muốn khoe khoang với đám bạn bè của bà?" Giang Thiệu Cạnh vô tình nói, "Xin lỗi, tôi cũng chỉ là một người kiếm tiền lương sống qua ngày, không chịu được bà tiêu xài hoang phí!"
"Tiền lương thằng Giang Diệc Hãn kia một năm trả cho cậu, ít nhất cũng phải 100 đến 1000 vạn chứ? Mỗi tháng cậu mới cho tôi bao nhiêu tiền? Cậu đang ở đây đuổi ăn xin sao? Có đứa con trai nào như vậy không?!" Bác gái tức giận bất bình.
"Ngoại trừ đòi tiền, bà đóng góp gì cho cuộc sống của tôi hay không? Tôi lại hỏi lại bà, có người nào làm mẹ như vậy sao?" Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nói.
Sau khi cha mẹ qua đời, Vãn Vãn bắt đầu dần dần thể nghiệm cuộc sống lớn lên một mình, cảm thấy vô cùng cô đơn. Mà Giang Thiệu Cạnh, thật ra thì vẫn là một người đang trưởng thành. Sở dĩ anh có trường hợp yêu em trai, chính là bởi vì Diệc Hãn là người duy nhất thân thiết đối với anh, cho anh tình người ấm áp.
"Cậu rốt cuộc có phải con tôi hay không, hay vẫn chưa xác định rõ!" Nào biết, bác gái lại tức giận, nói ra lời này.
Vãn Vãn đang muốn rời đi, hai con mắt lại trừng lớn.