Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 1 - Chương 15

"Thật ra thì cô có nghĩ tới tăng tiền nhà lên một chút tương đối giúp ích được cô không?" Trong bữa ăn sáng Giang Diệc Hãn hỏi.

Anh ngậm miệng không nói từ buổi sáng lúc tỉnh lại tại rạp chiếu phim, hai người đều ở trong tình cảnh lúng túng, cùng đắp một cái mền, anh dựa vào trên người mềm mại của cô thậm chí một cái tay còn vòng quanh eo cô. Nếu như ở thời cổ đại đoán chừng anh phải chịu trách nhiệm lấy cô.

"Đồ ngu ngốc, tâm phòng bị người khác tại sao lại thấp như vậy?" Anh nhẹ nhàng gợi chuyện cô, chỉ có thể dùng giọng nói bình tĩnh ung dung để che dấu lúng túng.

Vãn Vãn ăn một miếng cháo, ngước mắt không hiểu nhìn về phía anh.

"Tôi cảm thấy cô nên tìm một công việc, tự mình thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này, như vậy thì cô mới có thể phân biệt loại người nào thích hợp làm bạn thân còn loại người kia chỉ cần qua loa lấy lệ là được." Tự xem như "đại ca", anh chỉ điểm cho cô.

Đối với chuyện tối hôm qua không cẩn thận chiếm tiện nghi của cô anh vẫn luôn có chút canh cánh trong lòng, cũng chỉ có cô, cái loại ngu ngốc này là xem như không có chuyện gì. Dĩ nhiên anh nói loại bạn bè chỉ cần qua loa lấy lệ tất nhiên không phải là mình.

Vãn Vãn không ngốc, cô lập tức hiểu.

"Thật ra thì Lương Vũ cũng không có tệ như vậy." Cô cười khẽ.

Anh nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Như vậy mà còn nói không tệ? Đối với việc nhận thức chuyện "tốt", "xấu" anh và cô khác nhau thật xa.

"Đồ ngu ngốc, ở trước mặt nam nhân của mình bôi nhọ bạn thân, loại người như thế có thể làm bạn sao?" Rõ ràng cô là một cô bé tốt!

"Bởi vì Lương Vũ thích Diệp Thần, chẳng qua là cô ấy ghen tị thôi."

"Cô có thể giải thích với Diệp Thần, tôi có thể đảm bảo cho nhân phẩm của cô!"

Được rồi, anh thừa nhận suy nghĩ của anh có chút xấu xa muốn nhìn thấy người bạn thân kia tự ăn quả ác như thế nào.

"Nhân phẩm của một người không cần đến người thứ ba đảm bảo, nếu như cần thiết thì chẳng phải bạn bè như thế không đáng giá một đồng sao?." Vãn Vãn chẳng qua là cười nhạt tiếp tục ăn cháo. "Hơn nữa Diệp Thần ghét tôi nhưng đối với tôi cũng không phải là chuyện xấu gì, không phải sao?" Ít nhất thì cô có thể bớt đi rất nhiều rắc rối.

Anh sửng sốt một chút không ngờ cô sẽ nói như vậy.

"Thì ra cô cũng không ngu." Hơn nữa nhìn vấn đề cũng rất thấu đáo.

Cô cười cười.

Không liên quan đến đần hay ngu ngốc chẳng qua là thờ ơ mà thôi.

"Như thế này đi, tôi đưa cô về nhà sau đó tôi phải đến tòa soạn làm việc." Anh ăn từng miếng từng miếng cháo.

Anh cực kỳ bận rộn cho dù là chủ nhật thì cuộc sống bận rộn vẫn phải tiếp tục.

"Không cần, tôi có thể tự đi!" Vãn Vãn vội vàng xua tay.

"Đồ ngốc, đưa con gái về nhà là nhiệm vụ của đàn ông con trai chúng tôi, huống chi là tôi hẹn cô ra ngoài trước!" Anh cong ngón tay búng lên đầu cô một cái.

"A" Cô bị bắt nạt, bị đau làm cô ôm đầu che trán.

Anh cười to.

Dáng vẻ đần đần lại đơn thuần của cô rất khả ái, ở cùng với cô cả người anh đều cảm thấy được buông lỏng.

"Đúng rồi, sau khi thanh toán tiền bữa sáng thì còn dư lại bảy trăm bốn mươi sáu đồng so với dự định, làm sao bây giờ?" Cùng cô "hẹn hò" quả thật cực kỳ tiết kiệm!

Cô khó xử, không phải ánh mắt kia rõ ràng là đang nói nhất đinh phải xài hết "chúng nó" sao?

Anh suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, số tiền này coi như là tiền cơm nước." Anh đẩy tiền còn dư tới trước mặt cô.

Vãn Vãn nghi ngờ.

"Tôi đã nghĩ qua sau này không thể ngày nào tôi cũng ăn ở bên ngoài được mà cô lại ngày ngày ăn mì ăn liền đúng không? Cho nên nếu như chúng ta có thể tận dụng thời gian tan việc của tôi để phân chia công việc, cô mua thức ăn rửa chén, tôi nấu cơm." Cái ý kiến này anh đã suy nghĩ một đêm cuối cùng quyết định áp dụng.

Cô nhóc này ngày ngày ăn mì ăn liền đối với thân thể rất không tốt hơn nữa đưa cho cô nhiệm vụ mua thức ăn như vậy cô mới không ngày ngày làm ổ ở trong nhà làm trạch nữ.

Vãn Vãn ngước mắt, mắt cũng không thèm nháy dõi theo ánh mắt anh. Thật là bất ngờ nhưng cũng thật là vui mừng.

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là không thể chịu nổi mùi vị của mì ăn liền kia, mỗi lần cô ở trong phòng ăn mì ăn liền thì tôi cảm thấy rất muốn chết." Anh lập tức thanh minh.

Anh sợ nhất là những lời buồn nôn, ngàn vạn lần chớ dùng cái loại ánh mắt cảm kích đó nhìn anh.

"Này, cô ngốc, được hoặc không được, cô cũng nên cho tôi một đáp án chứ?” Anh ở dưới bàn đá đá cô.

Anh là người xấu, cố ý kêu cô là cô ngốc, cố ý trêu ghẹo cô.

Khóe môi Vãn Vãn từ từ hiện lên nụ cười, đối với việc anh kêu cô ngu ngốc vẫn không có tức giận: "Được!"

"Nếu cô đã đồng ý thì sau này tôi liền kêu cô là cô ngốc." Anh cố ý xuyên tạc ý của cô.

Nhất thời cô dở khóc dở cười.

Nhưng mà có thể một lần nữa thấy được nụ cười của anh thật là tốt. Bị bắt nạt một hai câu thì có quan hệ gì?

Sau khi được Giang Diệc Hãn đưa về nhà Vãn Vãn nhận được một cú điện thoại.

"Vãn Vãn, là thím đây, chú con có một người bạn trên thương trường muốn giới thiệu cho con, con tới Thượng Hải một lần đi."

"Thật ra thì đối tượng này là chuẩn bị cho Hạ Hà nhưng bệnh của nó chưa lành, nói thế nào cũng không chịu từ nước Pháp trở về xem mắt... Đều là tại thím, chú con có vẻ muốn giới thiệu Hạ Hà cho Dực Dương nhưng thím cảm thấy dường như không môn đăng hộ đối cho nên mới... "

Cô nhăn mặt cau mày, chuyện chị họ bị từ hôn ít nhiều cô cũng có nghe nói một chút.

"Anh Dực Dương là người rất tốt." Cô nhỏ giọng nói thay giúp đối phương.

Lúc cha mẹ qua đời chú dặn dò Trần Dực Dương thay cô nhi là cô xử lí mọi chuyện, cô cũng đã gặp qua CEO tập đoàn Hạ thị Trần Dực Dương mấy lần, mặc dù là người nghiêm túc nhưng nhân phẩm không tệ quan trọng nhất là rất quan tâm đến chuyện của chị họ Hạ Hà.

"Vãn Vãn, giúp thím một chút đi, để cho Hạ gia chúng ta sau này có bậc thang đi xuống!" Thím khẩn cầu.

"Nhưng mà... " Cô đã có bạn trai, cho dù là ở trên mạng, ngay cả mặt cũng chưa từng thấy qua.

"Vãn Vãn, coi như là con đang diễn trên sân khấu thôi mà!"

Suy tính hồi lâu cô nhắm mắt đáp ứng: "Được rồi, con chỉ ngồi đó thôi, vạn nhất... " Sau khi ba mẹ qua đời, chú thím rất quan tâm đến cô nên bây giờ cô không tiện cự tuyệt.

"Thật tốt quá, thím lập tức đặt vé máy bay cho con!" Thím hoan hô: "Yên tâm, vạn nhất có cái gì đó thím sẽ xử lí thay con!" Trên thực tế Hạ gia bọn họ thật đúng là mong đợi có "vạn nhất" phát sinh đấy!

Buông điện thoại xuống, cô bắt đầu chuẩn bị hành lý đơn giản

.

"Buổi tối có thể tôi sẽ về nhà ăn cơm, cô đi mua thức ăn đi." Điện thoại di động mới mua của cô nhận được một cái tin nhắn, là Giang Diệc Hãn.

Đọc xong tin nhắn mặt cô lộ vẻ khó nén được thất vọng.

"Bây giờ tôi phải đi Thượng Hải, ngày mai mới có thể trở về." Mặc dù bữa tối có tiệc rượu nhưng dường như cô lại hy vọng có thể ở nhà nếm thử một chút tay nghề của Giang Diệc Hãn hơn.

"Được, con gái ở bên ngoài một mình nên tự biết chăm sóc nhiều hơn, đề phòng kẻ xấu, tôi chờ cô về nhà." Anh nhắn lại một cái tin nhắn.

Biết rõ đây chỉ là phép lịch sự nhưng mà lòng của cô vẫn cảm thấy ấm áp.

....

Vãn Vãn không nghĩ tới buổi tiệc xem mắt này sẽ được tổ chức ở hội sở "Cạnh".

Sức hấp dẫn của đèn thủy tinh ở nơi này bắn ra bốn phía, những bức tranh sơn dầu mê hoặc lòng người giống như đưa cả cung điện Louvre đến đây, ánh đèn trong hội sở lần lượt thay đổi, xoay chuyển mê ly, tràn đầy ý vị tao nhã.

Cô nghe nói trong tất cả các hội sở tư nhân có thể cùng "Cạnh" cạnh tranh cũng chỉ có hội sở "Hãn" có ý vị bất đồng, phong cách mà hội sở "Hãn" nhấn mạnh chính là "cứng rắn."

Nhưng điểm giống nhau là nghe nói ông chủ là cùng một người, chi phí thiết kế quang cảnh của hai hội sở đều hơn ngàn vạn, ngay cả một ly rượu thủy tinh cũng là mấy vạn một cái.

Vãn Vãn bị thím bắt phải ăn mặc dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc, váy bằng tơ lụa dài mềm mại phóng khoáng, trong đáng yêu lại mang theo hương vị phụ nữ quyến rũ.

Hai tay cô đặt lên đầu gối, không được tự nhiên ngồi ở trên bàn dài.

"Hạ tiểu thư, khoảng chừng 5 phút đồng hồ sau Giang tổng của chúng tôi sẽ đến, tôi đến trước báo tin, vì để không lãng phí thời gian của mọi người, cô có thể điền vào tờ giấy này được không?!” Một vị lớn lên nhìn rất là tinh anh, tự xưng là người phụ tá khách khí nói.

Điền giấy tờ? Cô có nghe lầm hay không?

"Được... " Cô khéo léo đồng ý.

Đối phương lấy một tờ giấy từ trong cặp văn kiện ra, tờ giấy này cùng vời bản lí lịch của công nhân viên chức có chút tương tự, bên trong cần điền tên, tuổi, ngày sinh, trình độ học vấn cao nhất, trường học đã tốt nghiệp cùng với...

Lịch sử tình cảm?

Không chỉ có cô mà ngay cả thím đều ngây ngốc.

"Thật xin lỗi, Giang tổng của chúng tôi hy vọng Hạ tiểu thư có thể viết vào chỗ lịch sử tình cảm một cách rõ ràng cụ thể nhất, tốt nhất là cô đã từng thích người nào hoặc người nào đã từng thích cô cũng có thể viết vào." Người phụ tá lễ phép nói.

Thím không vui: "Dầu gì Hạ gia chúng ta cũng là danh môn, loại hành vi này có cảm thấy quá đáng hay không?"

Vẻ mặt của người phụ tá khó xử: "Thật xin lỗi, ở phương diện này Giang tổng của chúng tôi luôn bị thua thiệt... cho nên lần hẹn hò này càng thêm thận trọng."

"Vậy thì anh là đã xử lí sạch sẽ chuyện mình và Phó Vịnh Bội chưa?" Thím lập tức hỏi ngược lại.

"Xin yên tâm, đối với Phó Vịnh Bội Giang tổng của chúng tôi sẽ tự có chừng mực." Phụ tá đúng mực nói, hắn còn mỉm cười với Vãn Vãn: "Như vậy đi, Hạ tiểu thư, để không làm khó dễ công tác của tôi, cô viết ra tên những người bạn trai cũ mà mình từng lui tới là được rồi."

Chuyện này...

Vãn Vãn có chút luống cuống.

"Tình cảm của cháu gái tôi rất trong sáng, đến nay còn chưa có kết giao với bạn trai." Thím giành trước một bước nói.

Đối với đáp án này phụ tá rất vừa lòng cũng không kiên trì nữa.

Vãn Vãn nháy mắt mấy cái, cảm giác càng nghe càng hồ đồ, càng ngày càng hỗn loạn.

"Thím, các người nói Giang tổng là... " Cô thấp thỏm hỏi.

Chẳng qua bởi vì ôm tâm trạng đi ngang qua sân khấu xem diễn cho nên đến tên của đối phương cô cũng không có hỏi tới.

"Anh ta tới." Thím nhéo tay cô một cái.

Một người rất cao to, tản ra hương vị nam nhân thành thục cùng cương dương. Anh ta có một gương mặt rất nam tính, đường cong ngũ quan cứng rắn, mày rậm anh tuấn càng làm cho anh ta có vẻ khí thế hơn người, đôi mắt sắc bén giống như hai hồ nước dưới vực sâu làm cho người lần đầu tiên nhìn thấy có cảm giác xâm lược cực mạnh.

Giang Thiệu Cạnh!

Trong nháy mắt Vãn Vãn bị hù đến không nhúc nhích được.