Không Xứng - Mạo Lang Lang

Chương 3

Khúc Tiểu Đồng nghe thấy tiếng nói,vội vàng ngẩng đầu lên...

Nam thiếu gia đứng trên cầu thang,thấy Tiểu Đồng ngước lên liền nhoẻn miệng cười.Anh tao nhã đi xuống đứng trước mặt Tiểu Đồng"Em tên gì?"

Mặt đối mặt,Khúc Tiểu Đồng có chút thẹn thùng,cô trả lời"Em họ Khúc,tên đầy đủ là Khúc Tiểu Đồng..."

Khúc An Tịnh nhìn bọn họ cười nói khúc khích chỉ biết đứng trơ ra nhìn.Một lúc sau cô vừa quay lưng định đi ra sau vườn liền bị một tiếng nói kéo cả người cô dừng lại

"Cô đứng đó,lát nữa chúng ta nói chút chuyện..."

Nói xong,Nam thiếu gia quay qua Tiểu Đồng cười ôn nhu"Để anh kêu người hầu dẫn em lên phòng chờ.Lát nữa anh dẫn em đi mua sắm chút đồ..."

Tiểu Đồng gật đầu,theo người hầu lên phòng ở tầng trên.Nam Hạo nhìn theo Tiểu Đồng nhếch miệng.Đợi đến khi bóng lưng cô khuất dần thần sắc liền vì thế mà thay đổi nhanh chóng.Dáng vẻ thu hút khi đứng trước Tiểu Đồng nhanh chóng biết mất,thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc,mí mắt lười biếng hơi trĩu xuống.Anh ra sau vườn,ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu An Tịnh đi theo

Nam Hạo đứng quay lưng bên cạnh cây Long Não trồng sát tường.Đợi đến lúc An Tịnh đi ra,anh mới quay ngược lại,ngắm nghía cô từ đầu đến chân...

Cô gái này vừa không có nhan sắc vừa không biết chưng diện.Con gái ở cả thế giới này liệu có ai như cô ta?Ngay cả tóc mái cũng không biết cắt tỉa cho gọn gàng,để mái dài che gần hết khuôn mặt,ban đêm ai không biết nhìn thấy chắc sẽ tưởng cô là ma mất.Ăn mặc lại xuềnh xoàng,quê mùa,Khúc An Tịnh chắc cả đời cũng chỉ biết mặc áo sơ mi với quần jean.Nam Hạo bày bộ mặt chán nản khoanh tay nhìn cô

"Cô cũng sẽ sống ở đây sao?"

Khúc An Tịnh khẽ gật đầu.Nam Hạo nhíu mày,tự nhiên trong lòng lại thấy buồn bực.Trong cái nhà này ngay cả người hầu cũng phải có chút ít nhan sắc.Con bé bẩn bẩn như cô ta mà cũng đòi ở đây thì làm sao anh thoải mái mà sống...

Nam Hạo đến gần Khúc An Tịnh,tuy nói là gần nhưng vẫn cách nhau tầm một mét.Anh rút trong túi áo ra một tờ chi phiếu đưa cho cô

"Cho cô tự viết con số lên đó.Nhận tiền xong cô phải lập tức biến khỏi đây"

An Tịnh sững sờ,rồi lại tự cười bản thân.Cô quả thật không thể hiểu nổi nghịch lí này.Người có nhan sắc thì được coi trọng nâng niu như vàng ngọc,còn người xấu xí thì bị đối xử như cát bụi,như cỏ dại,tùy tiện để người ta dẫm đạp

"Sao không trả lời?"

"Nam thiếu gia,tôi muốn một tờ chi phiếu có số một ở đầu và một triệu con số không ở sau.Cậu đáp ứng nổi không?"

"..."

Mặt Nam Hạo méo xệch trông khó coi hơn bao giờ hết.Đây là yêu cầu kiểu gì đây?

Khúc An Tịnh thấy thần sắc anh thay đổi liền mỉm cười nhẹ

"Thế nào?Không đáp ứng được phải không?"

"..."

"Con người ai cũng có giới hạn của bản thân.Cậu rất giàu có,cho dù cậu có giàu nhất quả đất đi chăng nữa thì cũng sẽ có một con số mà cậu sẽ không đáp ứng được.Tôi cũng vậy,tuy tôi cần tiền nhưng điều đó cũng có giới hạn,tôi cũng biết sĩ diện..."

"Cô im mồm..."

Nam Hạo quát.Lần đầu tiên,lần đầu tiên trong đời có người to gan dám coi thường anh,ngay cả Nam Chi Hải cũng chưa từng.Chuyện lần này,quả thật tức chết Nam thiếu gia rồi

"Đồ xấu xí như mày thì đừng hòng ở lại nhà của lão tử.CÚT!!!"

Nam Hạo giận dữ quát lớn hơn,tay chỉ ra ngoài cổng.An Tịnh chỉ hơi nhăn mặt,nhưng sau đó liền dãn ra,cười tươi rói

"Cảm ơn thiếu gia,nhưng tôi vẫn sẽ ở lại đây..."

Máu não sôi lên sùng sục.Nam Hạo cố nén giận,nhếch môi châm chọc ra vẻ khiêu khích

"Sao?Sống nghèo nàn bao năm qua,bây giờ thèm khát cuộc sống nhung lụa đến mức lòng tự trọng bị dẫm nát luôn à"

"Nam thiếu gia quả thật suy nghĩ không thấu đáo.Nếu tôi ham mê giàu sang thì chỉ cần nhận tấm chi phiếu lớn của cậu rồi cút đi khỏi đây là được rồi"

Nam Hạo khoanh tay cười khinh thường "Ai biết được,tấm chi phiếu đó so với gia sản nhà họ Nam không bằng một con tép.Cô dĩ nhiên là muốn một món lớn hơn"

An Tịnh lại cười,cô quay người bước đi.Nam Hạo cho rằng mình nói đúng liền đắc ý.An Tịnh nhếch môi,quay người lại nói

"Cậu cho rằng tôi không thể viết một con số lớn đến mức khiến cậu phá sản sao?Ngây thơ quá rồi đấy"

Nghe xong,nụ cười trên môi anh cứng lại,á khẩu không nói được lời nào.Nam Hạo vứt tờ chi phiếu xuống đất,lấy chân chà lên nó

-"Xem ra không có cách nào để cãi lại được cô đâu nhỉ..."

Cô nhếch mép"Thật ra,vẫn có cách,lúc nãy chỉ cần cậu nói nếu tờ chi phiếu đó đủ chỗ để viết một triệu con số không thì sẽ đáp ứng cho tôi,có lẽ tôi sẽ không phản kháng lại được.Có trách chỉ trách cậu quá ngu ngốc.Nói thật,tôi có lí do chính đáng nên mới ở lại đây.Tôi hứa với cậu,trong tương lai tôi chắc chắn sẽ dọn đi.Tôi dám hứa sẽ không xuất hiện trước mặt cậu,không để cậu nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này..."