Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 51

Cho dù Cecil không tin đi chăng nữa, khối ngọc bài nhỏ mà Tổ Vũ đưa cho y vẫn xác thực là thứ mà y đang tìm.

"Đây là ngọc giản, công năng của nó khá giống USB...bây giờ USB còn tồn tại không?"

Tại thời đại mà mỗi người đều sở hữu quang não với bộ nhớ siêu khủng, thứ như USB... đương nhiên là có.

Rốt cuộc thì những tư liệu bí mật không thể lưu trữ trong quang não cá nhân vẫn cần có nơi cất chứa.

Công dụng vẫn giống nhau, chẳng qua là họ không gọi nó như thế mà thôi.

"Ngọc giản này cũng giống như USB, dùng để lưu trữ " tư liệu ", thế nhưng phương pháp đọc được nội dung bên trong lại không quá giống nhau, nó yêu cầu dùng đến linh khí để kích hoạt. "

Thấy Cecil không duỗi tay nhận lấy, Tổ Vũ đành lại đem ngọc giản lấy về, làm mẫu cho y:"Đem linh khí truyền vào là có thể nhìn thấy nội dung lưu trữ bên trong."

Hắn nói, sau đó đem một tia linh khí truyền vào ngọc giản trong tay.

Sau đó...

Tổ Vũ giống như bị ngọc giản trong tay làm bỏng, đột nhiên vung tay, thiếu chút nữa đem ngọc giản ném mất.

"Làm sao vậy?"

Cecil không rõ nguyên nhân mà nhìn Tổ Vũ mới lúc nãy vẫn còn rất tốt, lúc này mặt lại đỏ như trái chín, tựa như chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể đem vỏ ngoài phá rách, khiến nước sốt ngọt ngào bên trong chảy ra.

Đồng thời biểu tình khi hắn nhìn ngọc giản cũng biến đổi, giống như ngọc giản chính là mãnh thú, tuỳ thời sẽ nhào đến cắn hắn.

Nhưng nó so với mãnh thú cắn người cũng chẳng khác gì a!

Tổ Vũ không hề nghĩ tới, công pháp mà Hải Nhã lưu lại thế nhưng lại tồn tại thứ như thế.

Hắn cho rằng thứ mà Hải Nhã để lại cho hậu thế chính là công pháp mà nhà nàng nghiên cứu luyện ra... nghe nói nó được kết hợp từ phương pháp tu luyện mà Tổ Vũ đưa cho bọn họ cùng với pháp môn Đạo gia, tạo thành công pháp vô cùng lợi hại.

Kết quả không nghĩ tới, Hải Nhã quả thực lưu lại công pháp, thậm chí không chỉ của nhà bọn họ mà còn của các lão bằng hữu khác của Tổ Vũ, cùng với các loại công pháp linh tinh khác như luyện đan luyện khí vân vân...

Nhưng đồng thời, trong ngọc giản này còn lưu trữ một thứ khiến Tổ Vũ đại kinh thất sắc.

Nha đầu Hải Nhã chết tiệt kia thế mà lại đem một bộ công pháp song tu không biết kiếm đâu ra thả vào ngọc giản, đã thế còn là bản kèm tranh minh hoạ!!!

Tranh minh họa còn là xuân cung đồ!!!

Không kịp phòng ngừa bị một đống hình ảnh thân thể giao điệp bên nhau, quần áo không thấy, vị trí tư mật được miêu tả rõ ràng, trừ bỏ trên người có nhiều thêm mấy đường biểu thị hướng đi của linh khí lưu chuyển trong kinh mạch thì chính là sách đen cấp SSS, có cả bản nam nữ nam nam đầy đủ... đập vào mặt, thì Tổ Vũ làm sao có thể bình tĩnh cho được!

Nha đầu chết tiệt kia rốt cuộc là nghĩ gì trong đầu thế chứ!!!

Tuy trước kia Tổ Vũ dưới tình huống ngẫu nhiên cũng biết Hải Nhã có ở trên mạng viết đoản văn vẽ truyện tranh gì gì đó, còn hàng năm kiếm được chút thu nhập cùng danh tiếng nhất định tại một trang web màu xanh nào đó.

Nhưng khi đó Tổ Vũ biết thì có biết, nhưng chưa từng xem qua tác phẩm của nàng, càng không biết rốt cuộc nàng ở trên mạng viết cái gì vẽ cái gì.

Tuy rằng Hải Nhã che giấu rất kĩ, sống chết cũng không chịu cho hắn biết bút danh cùng tiểu hào của mình là gì.

Thế nhưng sau ba ngàn năm, cuối cùng Tổ Vũ cũng biết được vì cái gì nàng không dám nói cho hắn.

Công phu vẽ tranh của Hải Nhã phi thường tốt, hạ bút tinh tế, phong cách hoa lệ mà tinh xảo, dưới ngòi bút của nàng những nhân vật này hiện ra vô cùng chân thực, liếc mắt nhìn qua còn tưởng rằng thấy được người thật trước mắt.

Nhưng điều đó cũng không thể che giấu một sự thật là chúng chính là sách đen!

Hiện tại trong đầu Tổ Vũ tràn đầy đều là sách đen vẽ thập phần tinh xảo, bộ vị quan trọng nhìn không xót tẹo nào, đến cấm R21 còn ngại chưa đủ cao....

Đặc biệt, đặc biệt là... hắn thực sự tức không muốn nói!

Khiến cho hắn muốn mắng ĐM hơn cả đó chính là, một bộ phận tình tiết nam nam trong đó, cái thiếu niên nằm dưới kia, rõ ràng vẽ dựa theo bộ dáng của hắn!

Bảo sao Hải Nhã lại liều mạng không cho hắn xem, thì ra nàng không chỉ vẽ mấy thứ hạn chế độ tuổi như này, mà còn dám lấy hắn làm nguyên mẫu.

Mà nếu nhìn kĩ một người khác, sẽ thấy thân hình khuôn mặt đều có vài phần tương tự Cecil, mà Hải Nhã đương nhiên không thể biết con cháu N đời sau của mình bộ dáng ra sao, cho nên khả năng lớn nhất là, nàng đem vị vương giả lão công cũng sinh ra trong nhà Melved, bộ dạng thập phần tương tự Cecil của nàng ra để làm nguyên mẫu.

Đương nhiên đó cũng có khả năng là nhóm con cháu của Hải Nhã, dù sao thì Tổ Vũ cũng nghe quản gia nói qua lịch sử gia tộc Melved, nam nhân nhà Melved thừa hưởng gen di truyền cường đại đến không thể tin được về vẻ ngoài, cơ hồ nam nhân nhà Melved mỗi một thế hệ lớn lên đều sở hữu một khuôn mặt không khác nhau là bao.

Nhưng này cũng như cũ không thể thay đổi một sự thật là hình tượng của Hải Nhã trong lòng Tổ Vũ bỗng chốc sụp đổ.

Quả thực là phát rồ!

Ngọc giản này không phải là để lại cho hậu đại sao? Nàng thế mà lại dám lưu lại thứ như thế bên trong ngọc giản.

Nên khen ngợi một chút thực ra nàng cũng không điên đến nỗi tại phiên bản nam nữ cùng nữ nữ dùng chính mình làm hình mẫu sao... đương nhiên mặt nam chính trong đó cũng không phải dung mạo điển hình của nam nhân nhà Melved.

Nhưng Tổ Vũ không cảm thấy vui mừng dù chỉ một chút! Lúc này hắn chỉ muốn đánh hài tử! Dù lớn rồi cũng đánh!!

Quả nhiên là hài tử không đánh không học ngoan!

Nếu Hải Nhã đang ở chỗ này, Tổ Vũ sẽ dùng một giây dạy cho nàng biết đóa hoa vì sao lại có màu hồng!

Vừa xấu hổ vừa giận dữ, Tổ Vũ lúc này thực muốn thất khiếu bốc khói, nếu không phải hắn tâm huyết dâng trào làm mẫu cho Cecil, ngộ nhỡ về sau để y thấy được thứ này, hắn còn mặt mũi nào sao?!

Hắn che che giấu giấu nắm ngọc giản đưa tay giấu sau lưng, cố gắng trấn định mà nói với Cecil:"Không có gì cả, chỉ là nội dung trong này quá nhiều, lần đầu tiên xem có chút không thích ứng, hiện tại ngươi vẫn chưa tu luyện ra linh khí, có cầm cũng không dùng được, thứ này trước cứ để cho ta bảo quản đi."

Hắn nhớ rõ trong quyển bút kí kia có nội dung liên quan đến việc chế tác ngọc giản, lát nữa hắn sẽ lập tức học, học xong sẽ đem đống xuân cung đồ này xoá hết!

Nếu biểu tình trên mặt hắn có thể thu liễm một chút, hay hành động giấu đồ vật cũng không rõ ràng như vậy, có thể Cecil sẽ tin lời hắn nói.

Như hiện tại, bộ đang hắn rõ ràng biểu thị trong lòng có quỷ, hơn nữa " quỷ " còn liên quan đến Ngọc giản mà Hải Nhã tổ mẫu để lại mà bọn y mới tìm được.

Cecil có chút tò mò không biết bên trong rốt cuộc có cái gì, lại có thể khiến Tổ Vũ làm ra bộ đang như vậy, thế nhưng nhìn Tổ Vũ rõ ràng tỏ vẻ không muốn nói, y cũng không hỏi, chỉ gật đầu đồng ý với kiến nghị của Tổ Vũ.

Thấy y không phản đối, Tổ Vũ liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó lập tức bỏ xuống một câu:"Ta đi về trước, nghiên cứu ngọc giản xong sẽ đem nó sao chép lại giao cho ngươi."

Nói xong không đợi Cecil mở miệng đã biến thành bộ đang ấu tể, vội vàng chạy đi.

Như thế, rất giống như phía sau có cái gì đang đuổi theo hắn.

Tổ Vũ một đường chạy như điên chạy về ổ nhỏ của chính mình, trốn ở trong ổ chăn không dám ngoi đầu gặp người, nếu hiện tại hắn đang ở hình người, chắc hẳn là từ đầu đến chân đều hồng phấn phấn nộn nộn như tôm bị chưng chín.

Hắn hiện tại không muốn gặp Cecil dù chỉ một chút, khuôn mặt cùng người trong hình vẽ thập phần tương tự kia luôn khiến hắn không tự chủ nghĩ về những thứ đó.

Kia không chỉ là một tấm hai tấm, mà là tuyển tập hơn mười tám tấm, đã thế mỗi tấm đều miêu tả tư thế không giống nhau, rõ là đáng sợ!

Nhân vật bên trong nhìn kiểu gì cũng thấy giống hắn cùng Cecil, dưới sự tẩy não của sách đen có thể khiến người nhìn đau mắt hột, hắn sao có thể bình tĩnh như không có chuyện gì mà đối mặt với Cecil chứ?!

Mắt cũng không biết để đâu cho ổn.

Trốn trong phòng thẹn thùng nửa ngày, Tổ Vũ mới hoá thành hình người (camera trong phòng ấu tể đã bị phá hỏng), lấy ra bút kí tìm kiếm nội dung liên quan đến ngọc giản.

Ngọc giản này trước kia hắn từng nghe qua, nói đến cũng thật buồn cười, ngọc giản này là do đám lão bằng hữu của hắn tìm được linh cảm từ tiểu thuyết của con người, khổ tâm nghiên cứu mà chế tạo ra.

Nhưng muốn chế tạo ngọc giản không thể không dùng ngọc thạch cao cấp nhất, đã thế còn nhất định phải là ngọc đỉnh cấp bên trong chứa đựng linh khí, cho nên ngọc giản cũng phi thường hi hữu cùng trân quý, cho dù là Tổ Vũ cũng chỉ là nhìn qua mà thôi.

Bất quá, nếu như hắn muốn thì rất dễ dàng lấy được một khối, chỉ là Tổ Vũ cảm thấy đưa cho hắn cũng chỉ phung phí mà thôi, cho nên khi các lão bằng hữu muốn đưa hắn ngọc giản chứa công pháp, hắn không nhận, chỉ cầm lấy một quyển công pháp in trên giấy mà thôi.

Sau đó chờ hắn học xong huyễn hình thuật cùng kết giới, liền trầm mê vào Internet, đem sách pháp thuật ném sang một bên _(:3 」∠)_

Cuốn notebook mà Hải Nhã để lại này phi thường dày, có thể so với từ điển Tân Hoa, bất quá đừng tưởng nội dung bên trong toàn bộ đều do nàng viết tay, đại bộ phận đều là dùng máy in in ra, chỉ có mặt sau bên cạnh nội dung dạy pháp thuật là chú giải viết tay.

Tổ Vũ phỏng đoán, Hải Nhã hẳn là viết nhật kí bên trong máy tính (đây hẳn là thói quen của đa số người dân ngày đó), sau đó mới đem nội dung trên máy in ra trên sách.

Cứ như vậy, phần nội dung liên quan đến phép thuật kia còn có hẳn một chương mục lục, điều này tại điều kiện thuận lợi cho Tổ Vũ tìm được nội dung mình muốn.

Bởi vì là để lại cho hậu nhân, pháp thuật được ghi lại với cùng kĩ càng tỉ mỉ, tuy rằng phần hướng dẫn là dùng thể văn xuôi, nhưng bên cạnh đó cũng có chú giải dùng văn nói bổ sung.

Chỉ là đại khái Hải Nhã không nghĩ tới, đầu thơ vừa nhìn là thấy có vấn đề kia của nàng thế nhưng lại không có ai phát hiện ra huyền cơ trong đó, vì thế nên dưới tình huống không có công pháp, ngay cả khi họ có thể xem hiểu phép thuật đi chăng nữa, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Lúc này thế nhưng lại tiện nghi cho Tổ Vũ, hắn một bên ở trong óc căm giận đem Hải Nhã đánh một trận, một bên mở phần nội dung liên quan đến ngọc giản ra, bắt đầu học.

Trước phần nội dung làm thế nào để sử dụng ngọc giản, Tổ Vũ tìm thấy phần chế tác ngọc giản.

Chế tác ngọc cũng xem như một loại luyện khí, khó khăn ở làm thế nào tìm được ngọc thạch thích hợp cùng với trận pháp in trên ngọc giản, về điểm này Tổ Vũ cũng không có kĩ thuật gì, liền bỏ qua.

Mặt sau ghi làm thế nào ghi lại nội dung cùng cắt bỏ nội dung Không • Nên • Tồn • Tại mới là trọng điểm!

Tác giả có lời muốn nói:

Hải Nhã:): Trước kia Tổ Vũ còn ở ta chỉ dám trộm viết viết vẽ vẽ, giờ hắn ngủ rồi, ta liền buông thả chính mình~

Vị hoàng đế nào đó QAQ: Lão bà sao ngươi có thể như vậy, muốn vẽ cũng phải vẽ hai chúng ta chứ!(nếu vậy ta sẽ tự mình lưu trữ)

Hải Nhã (¬_¬): Ta có thể nói là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi đã cảm thấy ngươi thích hợp cho ta vẽ tiểu công, thế nên để thuận tiện quan sát mới cho phép ngươi theo đuổi ta không?

Hoàng đế Σ(⊃OAO)⊃:......Dẫu vậy cũng không thể cho con cháu xem a! Mặt mũi của ta mất hết rồi.

Hải Nhã:): Yên tâm, ngươi nhìn bức họa chân dung ba ngươi, gia gia ngươi, tổ gia gia ngươi cùng với nhìn xem con trai ngươi cháu nội ngươi, có người nào không bảy phần giống ngươi, tranh này ta đã sửa lại rồi, đảm bảo sau này mỗi đứa sau khi đọc cũng vì người bên trong rất giống mình mà không dám truyền ra ngoài.

Cecil xui xẻo cùng người trong bức hoạ sau khi đã sửa giống 10/10 =_=:...... Coi như vì người còn lại trong họa là Tổ Vũ mà nể mặt đi.

Tổ Vũ ( #`A"): Đại đao 40m của ta đâu! Nha đầu chết tiết kia ngươi đừng chạy!

Tác giả ⌒( ̄∇ ̄")⌒: Đây xem như tiểu kịch trường dài nhất mà ta từng viết đi~

...............

*Lời con Shuu: Chương này được edit chỉ với mục đích thông báo cho mọi người là mị tạch đại học rùi *ngồi trong góc trầm cảm các thứ* 。゚(ỌvỌ)゚。