Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 46

Tổ Vũ cảm thấy hiện tại bản thân giống như bị công khai xử tội, một đống lịch sử đen tối cứ thế bị bày ra trước mặt mọi người, hắn nào còn thể diện để đối mặt với bọn họ?

Thẳng cho đến khi phi hành khí trở lại Melved trang viên, Tổ Vũ cũng không hề mở miệng nói lời nào.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là hắn đang thẹn thùng, gương mặt trắng nõn thảo hỉ (*thảo hỉ = dễ mang lại cảm giác thoải mái vui vẻ cho người khác) đều hồng như quả táo, giống như chọc một chút thôi là có thể đem vỏ bọc bóc hết, khiến nước táo bên trong chảy ra.

Hắn nghiêng mặt sang một bên như đang chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ phi hành khí, nhưng thực chất chỉ đang ngẩn người mà thôi.

Cecil từ kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, không mở miệng nói gì, mà quản gia thì thấy ngay cả lỗ tai của hắn cũng hồng thấu, liền biết là hắn đang thẹn thùng, chỉ cười ha hả chơi cùng Tiểu Griffin trong lòng ngực, cũng không đi quấy rầy hắn.

Đến khi phi hành khí đáp xuống trang viên, nhìn thấy đám người vây quanh tụ tập bên ngoài phi hành khí Tổ Vũ mới đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng liền biến về hình dáng ấu tể.

Chờ sau khi biến thân xong, hắn mới giật mình nhớ ra thân phận của mình đã bại lộ, căn bản không cần ngụy trang thành ấu tể nhà Melved.

Tổ Vũ toàn thân cứng đờ, ngồi ngây ngốc tại chỗ, đi cũng không được ở cũng không xong, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Thế nhưng quản gia so với hắn lại thẳng thắn trực tiếp hơn nhiều, thấy hắn lại biến thành ấu tể liền hai mắt sáng lên, duỗi một cánh tay khác đem Tổ Vũ cũng ôm lên.

Ôm ấp quen thuộc khiến Tổ Vũ an tâm hơn một chút, mang theo một trái tim đầy thấp thỏm bị ôm xuống phi hành khí.

Người của trang viên sau khi nghe tin thiếu gia nhà bọn họ bị bắt cóc liền vẫn luôn hoảng hoảng hốt hốt chờ tiên sinh của bọn họ đem thiếu gia cứu trở về, hiện giờ nhìn thấy hai con ấu tể bình an nằm trong lòng ngực quản gia liền đồng loạt thở ra, sôi nổi nở nụ cười.

Đầu bếp Bernard vỗ ngực nói:"Không có việc gì liền tốt không có việc gì liền tốt, Leo thiếu gia Ruin thiếu gia, ta mới làm bánh kem các ngươi thích, có muốn hiện tại liền mang tới hay không?"

Hắn chỉ biết con non xảy ra chuyện, lại không biết là vị nào bị bắt cóc, hay là cả hai đều gặp chuyện không may, lúc này còn đang đau lòng đâu, cảm thấy các thiếu gia hôm nay gặp tội, liền phải đem ra đồ ngọt mĩ vị đến an ủi tiểu tâm linh nhỏ bé của tụi nó.

Nếu là trước kia, nghe đến đồ ăn  ngon Tổ Vũ liền sáng hai mắt theo đầu bếp rời đi, thế nhưng lúc này lại bày ra một bộ héo rũ ngốc tại lồng ngực quản gia, toàn thân đều là ỉu xìu uể oải.

Ngược lại, Tiểu Griffin làm người chân chính bị tội lại bởi vì ngay từ đầu đã bị mê choáng, trừ bỏ ban đầu chịu chút kinh hách, tất cả sự tình xảy ra sau đó đều không có chút ấn tượng nào, toàn bộ quá trình đều ngủ nên hiện tại tinh thần của nó vô cùng thoải mái, vừa nghe đầu bếp có đồ ăn ngon liền pi pi duỗi tay hướng về phía đầu bếp.

Đem hai đứa so sánh, người không biết còn tưởng đứa bị bắt cóc là Tổ Vũ.

Người không biết nội tình quả thực đều nghĩ như vậy, một đám đều dùng ánh mắt đau lòng lo lắng nhìn Tổ Vũ.

Nhưng dưới ánh mắt quan ái của mọi người, Tổ Vũ mới bị vạch trần thân phận càng cảm thấy không dám ngẩng đầu.

Bác sĩ Ford cũng đồng dạng đang chờ bọn họ trở về, thấy Tổ Vũ tinh thần không tốt, liền mở miệng nói với Cecil:"Trước tiên cứ để ta mang Leo thiếu gia đi kiểm tra đi, nhìn xem nó có vấn đề gì hay không."

Tiểu Griffin bị cưỡng ép hít vào thuốc mê có tác dụng mạnh, quản gia vì lo lắng thuốc mê có tác dụng phụ nên sáng sớm đã thông tri bác sĩ tùy thời đợi lệnh, nhưng lúc đó hắn nói vội vàng, sau lại bận an ủi Tiểu Griffin thế nên vẫn chưa nói rõ đến cùng là ai xảy ra chuyện, vậy nên bác sĩ cùng mọi người giống nhau, đều cho rằng đứa xảy ra chuyện là Tổ Vũ.

"Không phải Leo, ngươi mang Ruin đi kiểm tra."

Cecil đem Tiểu Griffin từ trong lòng ngực quản gia ôm ra, đem nó giao cho bác sĩ, một bên phân phó:"Làm xong kiểm tra phiền ngươi đem hắn đưa trở về."

Thế mà lại là Ruin thiếu gia sao? Bác sĩ nhìn về phía Tổ Vũ đang ỉu xìu uể oải:"Vậy còn Leo thiếu gia?"

Cecil cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua:"Hắn không có chuyện gì."

Tuy rằng cảm thấy thoạt nhìn không giống như không có chuyện gì, thế nhưng bác sĩ vẫn theo lời mà mang Tiểu Griffin rời đi.

Quản gia tiến lên một bước, đem Tổ Vũ giao cho Cecil:"Vừa rồi mới làm lạc mất Ruin thiếu gia, hiện tại  lòng ta còn hoang mang lo sợ, thế nên tốt hơn hết liền theo chân bọn họ đến phòng y tế đi, Leo thiếu gia liền làm phiền tiên sinh chăm sóc, cũng vừa lúc các ngươi còn chuyện chưa nói xong."

Dứt lời, một bên giải tán mọi người, một bên đuổi theo bác sĩ rời đi.

Cuối cùng, trước cửa lớn nhà chính, cũng chỉ còn lại Tổ Vũ và Cecil.

Cecil cúi đầu nhìn Tổ Vũ, vừa lúc hắn cũng nâng đầu lên, hai mắt nhìn nhau trong chốc lát, Cecil nói:"Chúng ta đi thư phòng nói."

Hiện tại ngồi trong lòng ngực Cecil khiến Tổ Vũ cảm thấy quả thực như đang ngồi thảm gai, vậy nên chờ đến khi bọn họ tới thư phòng, Tổ Vũ liền gấp không chờ nổi mà nhảy xuống.

Cecil vừa mới đóng kĩ cửa, quay đầu lại liền đối mặt với Tổ Vũ đã biến về hình người.

Tổ Vũ cưỡng bách chính mình quên đi những sự tình khiến bản thân xấu hổ kia, xụ mặt nói chính sự:"Ngươi phía trước có nhắc đến muốn cho ta xem bút kí cùng ảnh chụp mà Hải Nhã để lại?"

"Đúng."

Không có lảng tránh, Cecil trực tiếp từ trong két sắt ngầm lấy ra quyển notebook kia ngay trước mặt Tổ Vũ.

Notebook vừa nhìn đã biết là sản xuất tại địa cầu, trên bìa sách màu đen vẽ một con diều hâu đơn giản theo lối thủy mặc, bên cạnh là chữ kí tiếng Hán.

Chỉ nhìn một chữ kia, Tổ Vũ liền biết đây quả thực là notebook của Hải Nhã không sai, chữ kí của nàng là lúc trước cố ý tìm người thiết kế, lúc ấy đối phương cho nàng vài phiên bản, Hải Nhã đem chúng hỏi qua mọi người rồi mới quyết định lấy cái này.

Tổ Vũ cũng là một trong những người bị nàng hỏi qua, cho nên ấn tượng khắc sâu.

Đem notebook mở ra, liền lộ ra một tấm ảnh chụp.

Đó là khi hắn mới tỉnh lại liền cùng đám lão bằng hữu tất cả cùng chụp chung.

Album hắn đặt trong tay áo càn khôn cũng có một tấm tương tự.

Cho đến nay Tổ Vũ đã bởi vì thiên tai mà ngủ say ba lần, lần này cũng không phải thời gian dài nhất, nhưng lại khiến hắn cảm thấy khó chịu nhất.

Lần đầu tiên tỉnh lại, hắn vẫn là một con chim thủy tổ tự do tự tại, một thân một mình, cho dù ngủ lâu hơn nữa cũng không vấn đề gì; lần thứ hai tỉnh lại, những lão bằng hữu của hắn vẫn còn sống rất tốt, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn cảm thán một tiếng cảnh còn người mất, nhưng có thể gặp lại nhau đã là tốt lắm rồi.

Mà lúc này đây, những người hắn nhận thức đều đã không còn nữa.

Từ không có gì đến có được tất cả, rồi lại từ có được tất cả biến thành kẻ trắng tay.

Hắn nhắm mắt, đem notebook khép lại.

Lại lần nữa mở mắt ra, hắn liền trở về là một đại yêu bề ngoài ngoan ngoãn, bên trong một bụng ý nghĩ xấu xa.

"Ngươi hiểu tiếng Trung?" Không đợi Cecil mở miệng, Tổ Vũ đã tự tìm ra đáp án:"Đúng, ngươi hiểu, ta đã thấy ngươi đọc Trung văn qua."

Một lần kia, hai chữ tương tự tên của hắn còn dọa hắn nhảy dựng.

Tổ Vũ đột nhiên tỉnh ngộ:"Lần đó ngươi cố ý thử ta?"

"Ân." Cecil gật đầu:"Sau khi nhìn thấy bộ dáng chân thật của ngươi, ta cần xác định lại một lần nữa kia có thực là ngươi hay chỉ là một tầng ngụy trang khác."

"Ngươi cho rằng còn có người biết ta là ai?" Tổ Vũ đột nhiên cười cười, độ cong nơi khóe miệng có chút tự giễu:"Ngươi nghĩ nhiều, đã lâu như vậy rồi, nơi nào còn có người sẽ nhớ đến ta."

Cecil không nói chuyện, y có thể nhìn ra cảm xúc của Tổ Vũ hiện tại không quá ổn định, tuy rằng thoạt nhìn là đang cười, thế nhưng khóe mắt đuôi mày đều lộ ra một cổ bi thương.

Cùng với nhàn nhạt mờ mịt.

Bất động thanh sắc đem tất cả đều thu vào trong mắt, Cecil mở miệng:"Ít nhất tổ tiên của ta trước khi rời đi vẫn luôn hi vọng có thể tìm ra ngươi, ta nghĩ muốn làm như vậy cũng không riêng gì nàng."

Cecil không biết những yêu quái lúc trước cùng thiếu niên trước mắt này quan hệ như thế nào, nhưng từ cuốn notebook này, y thấy được nỗi tưởng niệm của tổ tiên đối với thiếu niên này.

Y chỉ chỉ cuốn notebook trong tay Tổ Vũ:"Nàng nhắc tới rất nhiều chuyện liên quan đến ngươi."

Cho nên sau khi lại một lần nữa xem kĩ notebook, hắn cũng có chút hiểu được Tổ Vũ là loại yêu quái như thế nào.

Không vô hại như vẻ bề ngoài, nhưng cũng không phải là loại gia hỏa nguy hiểm.

Nhìn chằm chằm notebook mà phát ngốc một lát, Tổ Vũ mới lên tiếng thấp giọng hỏi:"" Ngươi biết những người khác sau đó ra sao không?"

Cecil trầm mặc một chút, bởi vì liên quan đến Tổ Vũ, y quả thực đã cho người đi tìm hiểu qua những yêu quái đến từ địa cầu năm đó.

Nhưng kết quả, đại khái không phải thứ Tổ Vũ muốn nghe.

Lúc ấy yêu quái đến từ địa cầu rất nhiều, đông phương tây phương đều có, nhưng trong đó những người Tổ Vũ quen thuộc, lại chỉ có những người đứng trong bức ảnh kia.

Nhóm yêu quái này có thể nói là yêu quái mạnh nhất của toàn bộ Hoa Hạ hay thậm chí là toàn bộ thế giới, khi hải tặc tinh tế xâm lấn địa cầu, chính họ là nhóm người đầu tiên bại lộ thân phận đứng ra nghênh địch.

Cũng là những người đầu tiên hi sinh.

Cho dù là yêu quái, khi đối mặt với phi thuyền vũ trụ cùng vũ khí nóng chưa từng thấy qua, cũng không phải là vô địch.

Hơn nữa sau lưng là địa cầu, bọn họ so với hải tặc tinh tế không có gì cố kỵ, ngay từ đầu đã rơi vào thế yếu.

Tuy rằng sau đó quân đội Liên bang đã kịp thời đuổi tới tránh kết cục địa cầu diệt vong, nhưng trong trận chiến tranh kéo dài không đến một năm kia, tử thương là không thể tránh khỏi.

Đám lão bằng hữu của Tổ Vũ tổng cộng cũng chưa đến hai mươi người, đây là đã tính bạn lữ cũng đời sau của họ.

Từ lúc hắn tự mình dạy dỗ họ thành tinh, những yêu quái thời kì đầu của Hoa Hạ kia, cũng chỉ có bảy con.

Mà tại một hồi chiến tranh kia, đã chết mất năm.

Yêu quái tuy trường thọ nhưng cũng không phải là bất tử, đám lão bằng hữu của Tổ Vũ vốn dĩ tuổi đã rất lớn, mơ hồ cảm thấy cái chết đã đến gần, thế nên khi chiến đấu rơi vào yếu thế, họ liền không chút do dự lựa chọn tự bạo.

Nếu không phải quân đội Liên bang đến kịp, dư lại hai con nói không chừng cũng giống những người khác vui vẻ chịu chết.

Mà hai vị đại yêu quái còn sót lại kia, trong trận chiến đó đã tiêu hao quá lớn, vốn hẳn là có thể sống thêm hai ba trăm năm, lại chưa đến 50 năm đã lục tục qua đời.

Khi Tổ Vũ từ trong miệng Cecil nghe được tin dữ này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trái tim đau tựa như bị dao đâm vào chọc khoét.

Phảng phất sau một đêm, toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

................