Tống Minh Trạch mặt không thay đổi cầm chắn trà ngồi lên ghế, các cô gái cười đùa đi tới, vừa thấy anh liền sợ đến lập tức xoay người.
Anh gõ gõ bàn hai cái, “Lâu Tử An tốt không?”
Các cô càng hoảng sợ hơn, cho rằng ông chủ muốn đuổi việc vệ sĩ bên người giống như lúc trước. Dừng một chút, vẫn xoay người lại cẩn thận nói một câu: “Ngài Tống, Tử An thật không tệ.”
Vẻ mặt Tống Minh Trạch liền đen.
Khi các cô gái đang cho là lòng tốt mình nói nhầm, bỗng nhiên Tống Minh Trạch nói: “Tôi cũng biết cậu ấy tốt.”
Anh nheo mắt lại, cười như không cười nói, “Chẳng qua, có thể bởi vì bình thường tôi khá nghiêm túc, dường như cậu ấy cảm thấy vô cùng bất an đối với tôi, mọi người cũng biết, tôi tìm được một vệ sĩ hài lòng không dễ dàng, vì tránh để cậu ấy rời khỏi nên tôi hi vọng khi mọi người biểu đạt hảo cảm hơi nhắc về tôi một chút.”
“…”
Tống Minh Trạch suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Ngoài ra, nếu mọi người có thể thường xuyên tỏ ý ca ngợi với cậu ấy thì càng tốt hơn.”
Cậu ấy nghe sẽ rất vui vẻ.
“…”
“Được ngài Tống.”
Editor có lời muốn nói: vừa làm vừa cười, không thể dừng lại được, hai vợ chồng ai cũng moe hết á ()