Bên trong đã đầy ắp người, đều đang nói chuyện xôn xao vui vẻ.
Cả hai bước vào trong, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Có những người không biết đều tò mò cô là ai.
Tô Viễn nhìn thấy hai người đến, cả mặt vui vẻ đi đến trước mặt hai người:
"Cuối cùng cậu cũng đến.
Chị dâu cũng đến rồi."
Nghe anh gọi mình là chị dâu, cô có chút ngại, liền nói với anh "Đừng gọi tôi là chị dâu nữa, tôi nhỏ hơn anh, cứ gọi Đan Đan là được rồi."
"Có thể không?" Tô Viễn nhếch mày trêu chọc Dịch Thiên Kỳ, anh biết thừa hắn là người hay ghen, cho nên phải hỏi ý kiến trước
"Vợ tôi đã nói vậy rồi, cậu cứ theo lời cô ấy đi." Nói xong còn tặng kèm cho Tô Viễn một ánh mắt hết sức thân thiện
"Được thôi."
Nhìn vẻ mặt cợt nhả của Tô Viễn, hắn thật muốn đấm anh một cái.
Cái tên này làm bạn của hắn hơi lâu rồi đấy.
Dịch Thiên Kỳ có một bài phát biểu nên bảo Từ Đan Đan tìm một chỗ đứng đợi hắn.
Hắn còn đặc biệt căn dặn cô muốn ăn gì thì ăn, cứ tự nhiên, không cần phải câu nệ tiểu tiết.
Cô tùy tiện lấy một miếng bánh ngọt, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ăn.
Chỗ cô ngồi vừa hay có thể nhìn thấy Dịch Thiên Kỳ.
Nhìn dáng vẻ người đàn ông uy nghiêm đang phát biểu, tạo cho người ta có một cảm giác thật xa cách.
Nhưng khi tiếp xúc, mới biết hắn là một người ấm áp.
Tuy có những lúc tính khí thất thường, nhưng trừ điểm này ra thì không còn điểm nào chê được.
Có những lúc, Từ Đan Đan thật muốn nói với mọi người, đây là người đàn ông của cô.
Nhưng nghĩ lại, cô có tư cách này sao? Cô vẫn chưa quên giao kèo giữa mình với Lương Tuệ.
Cô chưa bao giờ là Dịch thiếu phu nhân cả, vị trí này chỉ dành cho một người thôi.
Đang mãi nghĩ ngợi lung tung mà cô không nhận ra, bên cạnh mình đã nhiều hơn một người.
Diệp Ứng Tinh là nhân viên của Kỳ Viễn, đương nhiên sẽ có mặt trong buổi tiệc này.
Khi thấy cô, cô ta đã khó chịu, quyết định đi đến dạy cho cô một bài học.
Cô ta hắng giọng, Từ Đan Đan liền ngẩng đầu nhìn.
Diệp Ứng Tinh mỗi lần nhìn thấy cô, sự khó chịu đều thể hiện hết lên mặt.
Ngược lại Từ Đan Đan lại rất bình thản đối mặt.
"Sao cô lại xuất hiện ở đây?" Diệp Ứng Tinh mặt nhăn mày nhíu hỏi cô
"Công ty là của Dịch Thiên Kỳ, tôi là vợ anh ấy, xuất hiện ở đây rất bình thường mà." Từ Đan Đan cũng chẳng ngại nói ra việc này
"Cô còn dám tự xưng mình là vợ của Dịch Thiên Kỳ sao? Đợi chị tôi trở về, cô sẽ bị đuổi đi thôi.
Đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa."
"Vậy đợi đến lúc đó hẵng nói."
Sự bình tĩnh của Từ Đan Đan thật khiến Diệp Ứng Tinh giận sôi máu.
Cô ta không biết cô lấy đâu ra dũng khí có thể đứng đây, còn tự tin nói mình là vợ hắn.
Diệp Ứng Tinh vẫn đang suy nghĩ cách khiến cô bị bẽ mặt, nhưng lại càng tức hơn khi thấy Tô Viễn nói chuyện vui vẻ với cô:
"Đan Đan, hóa ra cô ở đây, Thiên Kỳ đang tìm cô đấy."
"Hai người phát biểu xong rồi sao?"
"Xong rồi."
"Đan Đan, gọi thân mật như vậy?"
Trong lời nói của Diệp Ứng Tinh chứa đầy sự mỉa mai.
Từ Đan Đan nhìn thấy thái độ của cô ta, đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Cô nhìn cô ta, nở nụ cười thật tươi hỏi:
"Không phải cô nói mình là tình nhân của Thiên Kỳ sao? Sao vậy, thấy tôi nói chuyện với Tô Viễn, khiến cô ghen sao?"
Diệp Ứng Tinh hốt hoảng, vội vàng giải thích với anh "Cô...!Tô Viễn, anh nghe em giải thích, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu."
"Tôi không có nghĩ gì hết." Vẻ mặt Tô Viễn tỉnh bơ trả lời "Bởi vì tôi biết Thiên Kỳ không để mắt đến cô đâu."
Câu nói này khiến Diệp Ứng Tinh vừa tức giận vừa thất vọng.
Từ Đan Đan cảm thấy hôm nay dạy dỗ Diệp Ứng Tinh như vậy đủ rồi, xoay người rời đi.
Cô đi đến bên cạnh hắn, bám chặt vào cánh tay hắn.
Dịch Thiên Kỳ quay sang nhìn, cẩn thận vén tóc cho cô, dịu dàng hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Tôi thấy có chút ngợp, muốn ra ngoài một chút cho thoáng."
"Tôi đi cùng em."
Dịch Thiên Kỳ vừa định rời đi cùng cô thì phía sau có người gọi hắn lại.
Dịch Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu, sau đó bày ra bộ mặt vui vẻ quay lại chào hỏi người kia:
"Mẫn tổng."
"Dịch tổng, có thể bàn chuyện với anh một chút không?"
Dịch Thiên Kỳ vừa định rời đi cùng cô thì phía sau có người gọi hắn lại.
Dịch Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu, sau đó bày ra bộ mặt vui vẻ quay lại chào hỏi người kia:
"Đan Đan, gọi thân mật như vậy?"
"Mẫn tổng."
Từ Đan Đan sợ hắn sẽ từ chối, làm phật lòng đối tác, liền nói với hắn "Hai người bàn bạc đi, tôi ra ngoài một chút, bàn xong thì ra tìm tôi."
Không để cho Dịch Thiên Kỳ nói thêm gì, cô đã rời đi.
Trong quan điểm của Từ Đan Đan, mỗi một người trong buổi tiệc này đều quan trọng với công việc của Dịch Thiên Kỳ, cô không muốn hắn vì cô mà khiến những người đó không hài lòng.
Cô đi ra bên ngoài, gió đêm thổi vào khiến cô rùng mình.
Đáng lẽ phải đem khăn choàng hay gì đó thì tốt hơn.
"Gió đêm lạnh lẽo, đừng để bản thân bị cảm lạnh.".