Dịch Thiên Kỳ bước vào phòng liền đóng sầm cửa lại.
Lúc nãy ở quán cafe đã thấy sắc mặt hắn không tốt rồi.
Từ Đan Đan thở dài, xem ra hắn lại muốn cùng cô cãi nhau nữa rồi.
Nhưng bất ngờ là lúc cô quay qua đối mặt với hắn, hắn lại kéo cô ôm vào lòng.
Hành động khiến cô bất ngờ, cả người cứng đờ lại.
Dịch Thiên Kỳ siết chặt vòng tay, trong giọng nói dường như còn pha chút giọng mũi:
"Đan Đan, tôi biết tôi ích kỷ, nhưng tôi thật sự không muốn để em đi gặp người đàn ông khác.
Ánh mắt của cậu ta lúc nãy nhìn em, khiến tôi cảm giác sợ hãi.
Hai người quen biết nhau lâu như vậy, tôi sợ bản thân không đấu lại cậu ta."
Từ Đan Đan nghe hắn nói liền phì cười, vòng tay xoa lưng an ủi hắn:
"Anh cũng đã nói chúng tôi quen biết nhau lâu, nếu như có chuyện gì, thì đã có lâu rồi.
Chúng tôi chỉ là bạn mà thôi, anh yên tâm đi."
Hắn lúc này mới chịu buông cô ra, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ ủy khuất "Em nghĩ như vậy nhưng chưa chắc người ta cũng nghĩ như em.
Thôi bỏ đi, đồ ngốc như em sao có thể nghĩ sâu xa được chứ.".
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng |||||
Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, sao lại quay qua công kích cá nhân cô chứ? Cô cũng đâu có ngốc, chẳng qua là muốn suy nghĩ mọi chuyện đơn giản một chút cho bớt đau đầu thôi.
Chẳng trách hắn cọc tính, thường xuyên nổi giận vô cớ, thì ra trong đầu chỉ toàn suy nghĩ linh ****.
**** Thiên Kỳ nói có việc cần giải quyết, bảo cô ngủ trước.
Nhưng Từ Đan Đan không ngủ được, lại lôi điện thoại ra xem phim.
Cô xem hết hai tập phim, nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 1 giờ, nhưng hắn vẫn chưa quay lại.
Cô bước xuống giường, đi đến thư phòng xem thử hắn đang làm gì.
Dịch Thiên Kỳ ngồi trong thư phòng, mắt nhìn đăm đăm vào khung ảnh đặt trên bàn.
Ánh mắt hắn rất phức tạp, chứa đựng nỗi buồn, và cả nỗi hận.
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, hắn thu lại ánh mắt của mình, lên tiếng:
"Vào đi!"
Từ Đan Đan đẩy cửa bước vào, rón rén đi đến bên cạnh hắn.
Hắn xoa xoa mi tâm rồi ngước lên nhìn cô, tay ra hiệu bảo cô đến gần hơn một chút.
Cô vừa bước đến, hắn đã kéo cô ngồi lên đùi mình, cằm đặt lên vai cô.
Hắn lười biếng dụi dụi vài cái rồi nói:
"Không phải bảo em cứ đi vào sao, sao lại còn gõ cửa?"
"Tôi sợ làm phiền anh, vẫn nên gõ cửa trước thì hơn."
"Ừ."
Dịch Thiên Kỳ chỉ đáp lại một từ rồi nhắm mắt dựa vào người cô.
Trên gương mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Từ Đan Đan vẫn ngồi im cho hắn dựa, không nói câu nào.
Dạo gần đây hắn thường xuyên thức khuya dậy sớm, dù khỏe đến mấy cơ thể cũng sẽ không chịu được.
Lúc cô chuẩn bị lên tiếng bảo hắn về phòng ngủ, thì hắn lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ:
"Đan Đan, em nhìn xem người trong ảnh, có phải rất đẹp không?"
Cô nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy khung ảnh kia.
Người phụ nữ trong ảnh quả thật rất đẹp, dáng đứng thẳng, gương mặt phúc hậu, trên môi còn treo một nụ cười tươi.
Nhưng trong nụ cười đó vẫn có chút gì đó buồn buồn, đôi mắt sâu thẳm hiện lên nét buồn man mác.
Đặc biệt là, đôi mắt đó, cùng Dịch Thiên Kỳ, rất giống nhau.
"Bà ấy là mẹ tôi, là người mẹ mang nặng đẻ đau sinh tôi ra."
"Anh..." không phải do Lương Tuệ sinh sao?
Từ Đan Đan không dám hỏi tiếp, sợ sẽ khiến Dịch Thiên Kỳ đau lòng.
Chỉ cần câu nói kia của hắn, cô đã ngờ ngợ đoán ra được rồi.
Cô không hỏi, nhưng Dịch Thiên Kỳ cũng tự mình kể cho cô nghe.
Năm đó Dịch Thế Khải và Lương Tuệ cưới nhau là do hai gia đình sắp xếp.
Hai người kết hôn hơn 3 năm vẫn không có con, đi khám mới biết do cơ thể Lương Tuệ không thể có con.
Dịch Thế Khải không thể bỏ vợ, nhưng cũng không thể để Dịch gia đoạn tử tuyệt tôn.
Lúc đó bọn họ đã ra ngoài tìm một người phụ nữ, ra giá để người đó mang thai hộ.
Và mẹ của Dịch Thiên Kỳ lúc bấy giờ, vì để có tiền giúp gia đình trả nợ mà đã đồng ý chuyện này.
Niên Hoa thậm chí còn chưa biết mặt Dịch Thế Khải đã phải trao thân cho người đàn ông xa lạ.
Từ sau ngày đó, bà được sống trong Dịch gia, có kẻ hầu người hạ, được bác sĩ thăm khám.
2 tháng sau thì bà đã mang thai.
Lúc đủ tháng chẩn đoán được là trai, bà còn được chăm sóc đặc biệt, đồ ăn bổ dưỡng không thiếu thứ gì.
Dịch Thế Khải cũng thường xuyên đến phòng thăm bà, dần dần cũng có chút tình cảm.
Tuy nhiên sống dưới con mắt của Lương Tuệ, Niên Hoa nghi kỵ đủ điều, không dám làm chuyện quá phận.
Tới ngày sinh, Dịch Thế Khải lại không có nhà, chỉ có Lương Tuệ và ba mẹ ông đưa bà đến bệnh viện.
Bởi vì cái thai quá lớn, còn là thai đầu nên bị khó sinh.
Đứa trẻ được sinh ra thuận lợi, nhưng người mẹ cũng bị băng huyết qua đời.
Đứa trẻ có vẻ cảm nhận được sự ra đi của mẹ mà khóc không ngừng, dỗ thế nào cũng không nín.
Đến khi Dịch Thế Khải trở về, ôm con trai vào lòng nghẹn ngào rơi nước mắt.
Ông đã thực sự động lòng với người phụ nữ dịu dàng kia rồi.
Dịch Thiên Kỳ đến tận năm 10 tuổi mới biết chuyện này, là vì vô tình nghe được mấy người làm trong nhà nói chuyện phiếm với nhau.
Ngày sinh của Dịch Thiên Kỳ, cũng là ngày giỗ của Niên Hoa, cho nên hắn rất ghét ngày sinh nhật của mình, cũng không cho phép ai nhắc đến ngày này.
Khung ảnh kia là hình ảnh lúc mẹ hắn mang thai, là thứ duy nhất hắn lấy được từ chỗ Dịch Thế Khải, luôn cất giữ cẩn thận.
Đối với hắn, mẹ là người tốt nhất, mặc dù bà chưa từng chăm sóc hắn ngày nào.
"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi."
Từ Đan Đan bây giờ mới hiểu lý do vì sao Dịch Thiên Kỳ đối với gia đình có sự xa cách.
Hắn cũng là một người mệnh khổ, là một đứa trẻ đáng thương.
Dịch Thiên Kỳ lau đi giọt nước mắt trên mặt mình, nhìn cô hỏi:
"Trời sáng tôi sẽ đi viếng mộ, em có muốn đi cùng không?"
"Đi, nhất định phải đi."
Dịch Thiên Kỳ ôm lấy Từ Đan Đan khóc.
Hắn có thể mạnh mẽ bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần nhắc đến mẹ, hắn đều không kiềm được mà rơi nước mắt.
Từ Đan Đan ôm hắn dịu dàng an ủi, lúc này hắn rất yếu đuối, như một đứa trẻ, vì vậy cô phải ở bên cạnh hắn, có thể giúp được gì thì giúp cái đó..