Từ Diệu Hàm đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.
Mỗi ngày đều nghĩ đến việc Dịch Thiên Kỳ và Từ Đan Đan sớm tối bên nhau, liền tức phát điên lên.
Nếu như Từ Đan Đan có thai, vậy thì cô ta không còn hy vọng bước chân vào cửa Dịch gia nữa rồi.
Lúc sáng trước khi Dịch Thiên Kỳ vẫn như cũ cùng Từ Đan Đan ăn sáng, sau đó nói đến công ty có chút việc, dặn dò thím Chu chăm sóc cô rồi rời đi.
Từ Đan Đan đợi hắn rời đi rồi, lại cùng thím Chu đi ra vườn.
Nhìn những hạt giống cô gieo nay đã mọc mầm, liền không nhịn được gọi thím Chu đến xem:
"Thím Chu, mau đến xem, bên này đã mọc mầm rồi."
Thím Chu đi đến bên cạnh cô, nhìn hai khoảng đất Từ Đan Đan dùng để trồng hoa đều đã mọc mầm, trong lòng cũng thấy vui.
Lúc cô mua mấy hạt giống này, nói với bà muốn trồng một chút hoa nhìn sẽ đẹp hơn.
Bên cạnh đó còn một khoảng đất trống, hai người liền quyết định trồng một ít rau xanh, như vậy sau này sẽ tiết kiệm được một ít tiền.
Thím Chu vẫn chưa biết rốt cuộc cô trồng loại hoa gì, nên tò mò hỏi:
"Cô trồng hoa gì vậy?"
"Bên trái con trồng cẩm tú cầu, bên phải là hoa lưu ly, hai loại này cũng không khó chăm sóc lắm, nên con quyết định trồng nó."
"Cẩm tú cầu thì tôi biết, nhưng lưu ly thì chưa thấy, cũng không biết ý nghĩa của nó là gì, có tốt không?"
"Lưu ly rất đẹp, nó còn có tên tiếng Anh là Forget me not, có nghĩa là Xin đừng quên tôi, ý nghĩa này rất tốt mà."
Không chỉ hoa, mà chỗ rau xanh hai người gieo cũng đã nảy mầm.
Hai người đi lấy nước tưới cho cây, bón phân để cây phát triển tốt.
Xong xuôi, hai người rửa tay rồi đi vào nhà.
Ngay lúc mới bước vào phòng khách, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Thím Chu định ra mở cửa nhưng Từ Đan Đan đã kéo bà lại nói:
"Thím Chu, thím vào trong làm việc đi, để con đi mở cửa."
"Ờ được."
Tiếng chuông càng lúc càng dồn dập, như thể người nhấn chuông một chút kiên nhẫn cũng không có.
Từ Đan Đan chạy nhanh ra mở cửa, vừa định hỏi đối phương tìm ai, nhưng chưa kịp mở miệng đã ngạc nhiên.
Đứng trước mặt cô là Từ Diệu Hàm ăn mặc chỉnh tề, trang điểm tinh tế.
Nhìn bộ dạng này, chắc chắn cô ta đã chuẩn bị rất cẩn thận.
Từ Đan Đan nhìn thấy em gái thì không vui, nhíu mày hỏi cô ta:
"Em đến đây làm gì?"
"Sao vậy, không hoan nghênh tôi sao?"
Đúng thật là không hoan nghênh, nhưng cô cũng không thể nói thẳng như vậy.
Từ Đan Đan đứng chặn ngay cửa, không có ý để Từ Diệu Hàm vào nhà.
Từ Diệu Hàm ngược lại rất cố chấp, nhất quyết phải vào trong cho bằng được:
"Sao đây, chị không định mời tôi vào nhà thật đấy à? Tôi có lòng tốt đến thăm chị, chị lại đối xử với tôi như thế sao?"
Dây dưa ở đây cũng không phải chuyện tốt, Từ Đan Đan đành né sang một bên để cô ta vào.
Cô ta bước vào nhà, rất tự nhiên mà ngồi xuống sofa, không cần phải mời, cứ như bản thân là chủ nhân của căn nhà này vậy.
Thím Chu bước ra vô tình thấy cô ta, vẫn đang thắc mắc thì Từ Đan Đan bước vào nói với bà:
"Thím Chu, đây là em con, phiền thím pha giúp con một ly nước cam."
"Được."
Đợi thím Chu mang ly nước cam ra rồi, cô nhỏ giọng dặn bà cứ ở trong bếp làm việc, dù nghe bất cứ điều gì cũng không nên ra ngoài.
Thím Chu thấy khó hiểu, chị em thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Nhưng ngay sau đó bà đã biết được sự thật.
Từ Đan Đan ngồi đối diện với Từ Diệu Hàm.
Từ đầu đến cuối cô ta chỉ lo quan sát căn nhà.
Căn nhà này không quá rộng, đồ nội thất cũng không phải là đồ quá đắt tiền, trang trí cũng đơn giản, so với căn nhà của nhà họ Từ cũng không khác nhau là bao.
Nhưng đây chỉ là nhà riêng của Dịch Thiên Kỳ, còn nhà lớn của Dịch gia, mới là thứ khiến người ta phải trầm trồ.
"Được."
Từ Đan Đan ngồi đối diện với Từ Diệu Hàm.
Từ đầu đến cuối cô ta chỉ lo quan sát căn nhà.
Căn nhà này không quá rộng, đồ nội thất cũng không phải là đồ quá đắt tiền, trang trí cũng đơn giản, so với căn nhà của nhà họ Từ cũng không khác nhau là bao.
Nhưng đây chỉ là nhà riêng của Dịch Thiên Kỳ, còn nhà lớn của Dịch gia, mới là thứ khiến người ta phải trầm trồ.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Đợi thím Chu mang ly nước cam ra rồi, cô nhỏ giọng dặn bà cứ ở trong bếp làm việc, dù nghe bất cứ điều gì cũng không nên ra ngoài.
Thím Chu thấy khó hiểu, chị em thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Nhưng ngay sau đó bà đã biết được sự thật.
Từ Diệu Hàm nhấp một ngụm nước cam, đặt ly nước xuống đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó hỏi cô:
"Sao lại không thấy anh rể đâu nhỉ?"
Biết ngay mục đích của cô ta đến không tốt lành gì mà
"Anh ấy đến công ty rồi."
"Cuối tuần mà vẫn phải đi làm sao? Thật vất vả! Haiz, anh rể vất vả như vậy, mà chị chỉ ở nhà ngồi không hưởng thụ, tôi thấy xót cho anh ấy.
Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh ấy rất nhiều việc."
"Từ Diệu Hàm, nếu như em đến đây không có việc gì quan trọng, vậy thì về đi."
Từ Diệu Hàm thấy thái độ cô nói chuyện với cô ta không còn e sợ như trước đây, còn dám gọi cả họ tên mình, liền tức điên lên:
"Từ Đan Đan, chị ăn gan hùm mật gấu sao, dám nói chuyện với tôi như vậy."
"Thì sao? Đừng quên mấy người đem tôi gả đi để gán nợ.
Ngay từ khoảnh khắc đó, tôi và Từ gia đã không còn quan hệ gì rồi."
"Chị đừng quên chị vẫn mang họ Từ đấy."
"Trên đời này cũng không chỉ có mình chúng ta họ Từ.
Lẽ nào cùng họ thì đều là người một nhà sao? Vậy mấy người đã từng xem tôi là người nhà chưa?"
Tức nước vỡ bờ, từ trước đến nay cô đã nhịn quá nhiều rồi.
Chỉ bởi vì họ là người đã sinh ra cô, là người mà cô phải hiếu thảo.
Nhưng hơn 20 năm qua, Từ Đan Đan có lúc nào cảm nhận được cái gọi là mái ấm gia đình.
Cô làm hết việc này đến việc khác, còn Từ Diệu Hàm chỉ ngồi không hưởng thụ.
Cái gì tốt cũng nghĩ đến Từ Diệu Hàm đầu tiên.
Lần này, cô gả cho Dịch Thiên Kỳ, giúp nhà họ giảm đi một phần nợ đáng kể, xem như đã trả hết ân nghĩa sinh thành dưỡng dục của họ rồi.
Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ sống cho bản thân mình mà thôi..