Sau khi Sở Nhạc nói xong câu này, Vu sơn Thập quỷ thậm chí cả huyễn thuật sư đều quăng ánh mắt hoài nghi về phía Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc.
Nếu nói giữa hai người này không có gian tình, tuyệt đối không thể nào.
Không thấy cương thi đó vừa nghe là cho Ngô Bất Lạc ăn, ngay cả giả bộ phản kháng cũng không thèm à?
Lúc Ngô Bất Lạc nghe Sở Nhạc nói vậy, chỉ muốn bóp thật chặt cổ đối phương, để hắn thu hồi lời nói vừa rồi! Cái tên Sở Nhạc này trước đó còn nói hắn là diễn tinh, đến cùng ai mới là người rảnh rỗi tự mình thêm diễn? Sở Nhạc lúc nói người khác không đúng sao không xem lại mình như thế nào đi?
"Bát đệ, ngươi biết hắn à?" Quỷ tóc vàng lại gần hỏi, "Cương thi này có vẻ không hề dễ chọc."
Ha ha, vừa rồi bọn mi cũng không có nói như vậy, nếu không quỷ tóc xanh ngăn cản, bọn mi đã xông lên giết cương thi rồi.
"Nào chỉ là quen biết." Ngô Bất Lạc khẽ thở một hơi, "Ta đã chờ hắn rất lâu."
"Bát đệ, ngươi có ý gì?" Quỷ tóc xanh nghiêm mặt, "Ngươi và bọn ta mới cùng một phe."
"Thật sao?" Ngô Bất Lạc mỉm cười nhìn bọn hắn, "Mấy vị theo giúp ta diễn lâu như vậy, thật sự vất vả." Sắc mặt Vu sơn Thập quỷ dần thay đổi. Bọn hắn đương nhiên không có khả năng không phát hiện Ngô Bất Lạc không đúng, dù sao bọn hắn cũng là huynh đệ thân sinh, ở cùng nhau đã mấy trăm năm. Thế nhưng bọn hắn vẫn cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, mở miệng một tiếng Bát đệ, lúc diễn trò còn hết lần này đến lần khác trêu đùa Ngô Bất Lạc.
Thật thú vị.
Rất rõ ràng, bọn hắn có việc cần Ngô Bất Lạc.
Thực ra quay đầu nghĩ lại, có thể hiểu được ý nghĩ của Vu sơn Thập quỷ.
Những gì bọn hắn muốn rất đơn giản, bọn hắn muốn ra ngoài.
Như thực lực Vu sơn Thập quỷ bày ra, bọn hắn ở trong mộ Phán quan gần như không có đối thủ, cộng thêm sức khôi phục đặc biệt bẩm sinh của bọn hắn, muốn khôi phục thời kì toàn thịnh không khó chút nào, thế nhưng bọn hắn vẫn luôn mang theo Ngô Bất Lạc lượn quanh trong mộ, hết lần này đến lần khác đe dọa Ngô Bất Lạc, mở miệng ngậm miệng đều là "ăn Bát đệ", tất cả chỉ là để ép Ngô Bất Lạc sớm ra tay, mang theo bọn hắn cùng rời khỏi mộ Phán quan mà thôi.
Theo bọn hắn nghĩ, Ngô Bất Lạc có thể giết chết Bát đệ (cái này thực sự là một hiểu lầm to lớn), cộng thêm có thể phá hỏng quan tài vây khốn bọn hắn (vẫn chỉ là một hiểu lầm), nhất định thực lực không hề tầm thường.
Mặt khác lúc bọn hắn giao chiến với tên đạo sĩ kia, đạo sĩ kia dùng phù chú đặc biệt trốn thoát, Ngô Bất Lạc không hề có vẻ gì kinh ngạc, e rằng hắn cũng có thủ đoạn tương tự.
Ngay từ đầu, Vu sơn Thập quỷ chỉ vì không dám phỏng đoán thực lực Ngô Bất Lạc nên mới không dám động thủ.
Đương nhiên, cũng vì bọn hắn thích Ngô Bất Lạc, không muốn cứ vậy giết hắn.
Nếu Ngô Bất Lạc thật sự không có cách nào dẫn bọn hắn ra ngoài, bọn hắn thực sự sẽ ăn sạch Ngô Bất Lạc.
Bởi vì trong mộ Phán quan, muốn một người mãi mãi lưu lại bên cạnh ngươi chỉ có một cách, đó là ăn hắn, để hắn cùng ngươi hợp thành một thể.
Chỉ là Vu sơn Thập quỷ không nghĩ tới, Ngô Bất Lạc tâm tính rất tốt, dù bị bọn hắn đe dọa như thế nhưng hoàn toàn không thất thố, bọn hắn đành phải đổi biện pháp khác, ép Ngô Bất Lạc ăn quỷ, từ đó để hắn khẩn trương thi triển phương pháp rời đi, bọn hắn sẽ thừa cơ đi nhờ xe.
Đáng tiếc, Vu sơn Thập quỷ tính sai.
Thứ nhất, Ngô Bất Lạc là người mặt mũi sáng sủa lại có tâm tính tốt, thành công lừa gạt bọn hắn.
Thứ hai, chuẩn khảo chứng chỉ có thể mang một người ra ngoài, nhưng Vu sơn Thập quỷ không biết.
Thứ ba, Vu sơn Thập quỷ quá tin tưởng thực lực bản thân, hoàn toàn không nghĩ tời còn có đại lão như Sở Nhạc đến tìm Ngô Bất Lạc.
Thế là, sự tình liền biến thành tình trạng hiện tại.
Trong đó có bao nhiêu gian nguy, bao nhiêu vận khí, chỉ có Vu sơn Thập quỷ và Ngô Bất Lạc mới biết.
Về phần tại sao không giết huyễn thuật sư...
Khụ khụ.
Ngô Bất Lạc thật ra định để đối phương làm kẻ chết thay, ngộ nhỡ Vu sơn Thập quỷ không nhịn nổi muốn ăn hắn, ít ra cũng có người đi thay mình đúng không?
Đương nhiên, huyễn thuật sư hoàn toàn không biết mình đến cùng sắm vai nhân vật gì.
Đôi khi, không biết mới là chuyện tốt.
Sở Nhạc đã tới, vậy thì màn diễn hoang đường này cũng nên dừng tại đây, chỉ không biết bây giờ trên sân còn lại bao nhiêu thí sinh mà thôi.
"Mộ Phán quan này đã trấn áp bọn ta hơn hai trăm năm." Quỷ tóc xanh sắc mặt dữ tợn, "Kẻ chết đầu tiên chính là Thập đệ, bọn ta quan hệ rất tốt với hắn, làm thế nào cũng không thoát được khỏi quan tài đi cứu hắn. Tiếp theo chính là Cửu đệ và Bát đệ, bọn ta đã nói cùng nhau chống đỡ, nhưng vẫn không có cách nào! Dựa vào cái gì, bọn ta khi còn sống chưa từng có ai coi bọn ta là người, vậy khi thành quỷ, ăn người thì có gì sai? Ta không phục! Cho dù tên Phán quan này chết rồi, ta vẫn như cũ không phục!"
Ma quỷ muốn tồn tại, có ân oán tình thù hay không chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là "chấp niệm" làm quỷ. Một số quỷ chấp niệm sẽ theo thời gian trôi qua mà nhạt đi, cuối cùng thần chí không rõ, dễ dàng uống canh Mạnh Bà đầu thai chuyển thế. Nhưng cũng có một số, thời gian càng lâu thực lực càng mạnh.
Vu sơn Thập quỷ không thể nghi ngờ chính là loại đặc biệt mạnh này.
Đáng sợ là, bọn hắn không chỉ lợi hại, mà còn khá đoàn kết, hơn nữa còn thông minh.
Mười con quỷ như thế, Phán quan khi còn sống không thể đánh bọn hắn hồn phi phách tán, mà lựa chọn sau khi chết tiếp tục trấn áp bọn hắn, ở một mức độ nào đó mà nói, bọn hắn cũng coi như "dương danh lập vạn".
Đáng tiếc, chủ nhân mộ này không phải ăn chay.
Cho dù bọn hắn thoát khỏi quan tài, vẫn không có cách nào từ trong mộ ra ngoài. Bọn chúng muốn ra ngoài chỉ có thể nhờ vào các thí sinh.
Tiếc là, những thí sinh này hầu như không ai là kẻ lương thiện, hơn nữa mọi thứ của bọn chúng đều bị nhóm giám khảo Âm quan giám thị. Dù chúng có may mắn thoát ra khỏi mộ Phán quan, bên ngoài cũng sẽ có một đống Âm quan đang chờ.
"Nhân gian có pháp luật của nhân gian, Âm phủ có luật lệ của Âm phủ. Nếu các ngươi có bản lĩnh, mấy lời phàn nàn của ngươi ta còn có hứng nghe một chút, nếu như chỉ là mồm mép lợi hại, vậy thì bớt nói nhiều đi." Thân ảnh Sở Nhạc như gió, lại như thiểm điện, cơ hồ đảo mắt liền tới trước mặt Ngô Bất Lạc.
"Lát nữa cậu cẩn thận một chút." Sở Nhạc quan tâm một câu.
"Hiểu rồi." Ngô Bất Lạc gật đầu, rút ra chủy thủ của mình, "Đợi lát nữa nếu bắt được bọn chúng, nhớ phải cho tôi đấy."
Vu sơn Thập quỷ thực lực mạnh mẽ, nếu có thể hiến tế cho cán cân bất bình, có thể có được bao nhiêu hạt châu uy lực đây?
Ngô Bất Lạc có chút chờ mong.
Về phần huyễn thuật sư vẫn đang bị Ngô Bất Lạc trói chỉ đành yên lặng giảm bớt tồn tại cảm của mình xuống.
Chuyện này hình như không liên quan đến hắn.
Thí sinh thi Âm quan lần này đến cùng xảy ra chuyện gì? Có thể có một chút không khí địch thủ hay không!
"Lát nữa lúc cộng sự của tôi đánh nhau với đám quỷ này, cậu nhớ phải dùng huyễn thuật giúp cộng sự của tôi một tay đấy." Ngô Bất Lạc rất đương nhiên yêu cầu.
"Dựa vào đâu tôi phải giúp cậu?" Huyễn thuật sư cảm thấy hơi buồn cười.
"Nếu như không có tôi, cậu bây giờ đã bị bọn chúng ăn rồi." Ngô Bất Lạc nở nụ cười hiền hòa, "Hay là, cậu cảm thấy lấy oán trả ơn mới là tác phong của Nghịch Âm Minh các cậu?"
Huyễn thuật sư cười ha ha, không trả lời.
Ngô Bất Lạc đột nhiên lại gần, sau đó đưa tay chạm hắn một cái.
"Cậu làm cái gì đấy?" Huyễn thuật sư xù lông, sắc mặt tràn đầy ghét bỏ, "Cậu cách xa tôi một chút."
Huyễn thuật sư cảm thấy khuôn mặt xấu xí dương dương tự đắc của Ngô Bất Lạc thật sự quá khó nhìn. Bộ dạng xấu như thế mà còn không biết tự mình hiểu lấy à? Hắn coi trọng một con ếch xanh còn hơn coi trọng Ngô Bất Lạc.
"Cậu cút ngay." Huyễn thuật sư mắng, "Cậu lấy nước tiểu soi lại mình đi rồi lại đến nói lời này với tôi!"
Ái chà chà chà.
Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm.
Hóa ra Nghịch Âm Minh cũng không hoàn toàn là xấu xa.
"Cậu cần phải hiểu." Thanh âm Ngô Bất Lạc lộ ra chút uy hiếp, "Cậu nếu giúp chúng tôi thì còn có thể giữ lại một cái mạng, chúng tôi sẽ mang cậu đến Địa Phủ kết án, đồng bọn của cậu nói không chừng còn có cơ hội cứu cậu. Nhưng nếu cậu không giúp cộng sự của tôi, nhỡ hắn thua, không ai trong chúng ta có thể chạy thoát, đều sẽ bị bọn chúng từng miếng từng miếng ăn tươi, rơi vãi đầy đất đều là cậu!"
Huyễn thuật sư run lên, tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Nghĩ lại dáng vẻ Vu sơn Thập quỷ ăn đồ ăn trước đó, thật sự rất có khả năng~.
"Tôi cho cậu mười giây cân nhắc." Ngô Bất Lạc rút chủy thủ ra, "Nếu cậu không ngoan, tôi lập tức cho thân thể cậu thêm mấy chục vết thương, hấp dẫn tất cả quỷ quái xung quanh đây tới, đến lúc đó, tôi có thể giảm bớt áp lực cho cộng sự của tôi như thường!"
"Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp!" Huyễn thuật sư rốt cục không chịu nổi.
Hắn rất hoài nghi, đến cùng ai mới là người của Nghịch Âm Minh?
Thằng cha này rốt cuộc là ai, sao lại bỉ ổi vô sỉ như thế hả?!
"Cậu thả tôi ra trước đi." Huyễn thuật sư đã đáp ứng hỗ trợ, đương nhiên muốn tìm cho mình chỗ tốt. Bị trói suốt như thế làm hắn cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
"Không được." Ngô Bất Lạc thẳng thừng cự tuyệt.
"Đây là thành ý của cậu đấy à?" Huyễn thuật sư cười lạnh nói, "Ngay cả thả tôi ra cũng không đồng ý, tôi dựa vào cái gì tin tưởng cậu thật tâm hợp tác với tôi? Với lại, tôi bị trói như này, làm sao có thể thi triển huyễn thuật giúp các cậu?"
"Tôi nhớ truyền thừa huyễn thuật sư đều dựa vào huyết thống, căn bản không cần dùng đến hai tay thi triển pháp thuật, huyễn thuật sư ưu tú dù không mặt đối mặt với kẻ địch vẫn có thể ở cách xa ngàn dặm khiến địch nhân sa vào huyễn thuật của mình. Tôi nghĩ cậu có thể ngàn dặm xa xôi tới đây tìm mộ Phán quan, nhất định là một huyễn thuật sư ưu tú. Với cả, tay của cậu như vậy rồi, buộc hay không buộc có gì khác nhau?"
"Không thả tôi ra, tôi sẽ không giúp."
"Ôi chao, cậu có phải coi lời tôi vừa nói như gió thoảng bên tai rồi không?" Ngô Bất Lạc lấy chủy thủ rạch một vết thương trên cánh tay huyễn thuật sư, "Tôi không phải đang cầu xin cậu, mà đang ra lệnh cho cậu, cảm ơn."
Trên chủy thủ có bôi máu cương thi, đối với con người mà nói gần như là kịch độc.
Thi độc sẽ xâm nhập cốt tủy và tinh thần con người, nếu trúng độc đến cực hạn, thậm chí có thể biến thành cương thi cấp bậc thấp nhất không có một chút lí trí nào.
Không, hắn hoàn toàn không muốn như vậy!
Huyễn thuật sư rất nhanh đã đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
"Cậu có giúp tôi không?" Ngô Bất Lạc lạnh lùng nhìn hắn, "Cậu còn một phút cân nhắc."
"Tôi giúp, tôi giúp." Lần này, hắn đã triệt để ăn quả đắng.
Vì là huyễn thuật sư, cho dù ở Nghịch Âm Minh, thanh niên vẫn luôn là đối tượng quan trọng được người bảo vệ, chưa từng nếm qua đau khổ. Chỉ là không ngờ lần đầu tiên độc lập làm nhiệm vụ lại gặp kẻ biến thái như Ngô Bất Lạc!
Lần này, hắn không dám nhắc đến bất cứ yêu cầu nào nữa.
Huyễn thuật sư đồng ý gia nhập, sự tình liền đơn giản hơn nhiều.
Sở Nhạc vốn có thực lực siêu cường, chỉ là vướng ước định với Tần Quảng Vương nên không thể sử dụng ra thôi. Nhưng ngay cả như thế cũng không cách nào che giấu thứ như kinh nghiệm chiến đấu.
Cho dù áp chế thực lực xuống cùng cấp bậc với thí sinh, Sở Nhạc y như cũ có thể lưu loát né tránh công kích của đám quỷ, vô cùng thành thạo điêu luyện, chỉ là, phải mất khá nhiều thời gian mới có thể đánh bại những con quỷ này, thật sự rất rất phiền.
Trong lúc chiến đấu, dù là một sai lầm nho nhỏ cũng có thể quyết định thành bại.
Huyễn thuật một khi có phòng bị thì rất khó hữu hiệu. Nói cách khác, nếu không có phòng bị, gần như là vô địch.
Ví dụ như hiện tại.
Vu sơn Thập quỷ đang hết sức tập trung công kích Sở Nhạc, đồng thời cũng muốn có thể tìm được sơ hở của Sở Nhạc bắt Ngô Bất Lạc đến uy hiếp hắn, tiếc là Sở Nhạc cứ như biết bọn hắn định xuất thủ thế nào, đề phòng hết sức chặt chẽ.
"Mọi người đang tìm tôi sao?" Không biết lúc nào, Ngô Bất Lạc đã rời khỏi vòng bảo hộ của Sở Nhạc.
Quỷ tóc đỏ chợt cảm thấy kinh hỉ, lập tức chạy vội về phía Ngô Bất Lạc.
Chỉ là còn chưa đụng phải, huynh đệ bên cạnh hắn liền phi tới một cước, "Ta cmn đã nói bao lần rồi, không nên tin những thứ mắt ngươi nhìn thấy, đó là tam ca ngươi!"
Rõ ràng, chỉ có một hai tên trong Vu sơn Thập quỷ phụ trách động não.
Thật may mắn.
Có huyễn thuật sư gia nhập, ăn ý giữa Vu sơn Thập quỷ không còn thiên y vô phùng như vậy nữa.
Sở Nhạc có thể động tay động chân nhiều hơn.
Thời gian trôi qua, Vu sơn Thập quỷ cũng phát hiện không thể liều mạng, bắt đầu muốn rút lui.
Dù sao mấy người này chốc lát có lẽ không đi ngay, bọn chúng cũng không tin, ngoại trừ hai người kia ra, trong mộ Phán quan này không còn ai khác!
"Đi!" Quỷ tóc xanh quát to một tiếng, quyết định mang theo các huynh đệ rút lui, có điều lúc rút lui, hai mắt vẫn lưu luyến không rời nhìn Ngô Bất Lạc, hiển nhiên không muốn rời xa.
Ngô Bất Lạc chỉ cảm thấy ánh mắt Sở Nhạc nhìn mình càng thêm nồng cháy.
Là hắn cầu xin mấy kẻ đó thích hắn sao? Hoàn toàn không phải mà!
Điều này sao có thể trách hắn?
Có trời mới biết lúc bọn chúng nói thích mình liền muốn ăn mình, tâm tình của hắn cũng cực kì kém được chứ!
"Khụ khụ, Sở Nhạc, chúng ta thừa dịp bây giờ tìm tòi mộ Phán quan chút đi, tôi cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy mới đúng."
"Đương nhiên không đơn giản." Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc một cái rồi nói, "Hiện tại thí sinh còn lưu lại trong mộ Phán quan cộng lại không đến mười lăm, hầu như trong tay mỗi người đều có một pháp khí lợi hại. Còn đám tạp ngư Nghịch Âm Minh, có vẻ đều đã chết."
Huyễn thuật sư nghe thấy Sở Nhạc nói vậy, hai mắt đỏ lên, "Không thể nào!"
"Cái này có gì không thể? Cậu hẳn là lợi hại nhất trong bọn họ, chẳng phải cũng bị người bắt à?" Sở Nhạc không hề lưu tình đánh nát ảo tưởng của hắn, "Ngay cả thí sinh có đường lui bảo mệnh cũng có rất nhiều người không thể thành công chạy thoát, chết tại nơi này."
Cuộc thi Âm quan, sao có thể không chết người?
Nhất là trận thi đấu cuối cùng, tỉ lệ tử vong từ trước đến nay luôn là cao nhất trong cả cuộc thi.
Theo Sở Nhạc suy đoán, có thể lợi dụng chuẩn khảo chứng chạy trốn e rằng chỉ có khoảng một nửa. Những thí sinh trực tiếp bị loại trước đó nói không chừng còn kiếm lời.
Quỷ quái trong mộ Phán quan, tuyệt đối không phải thí sinh bình thường có thể địch nổi.
Nói cách khác, độ khó vòng thi thứ ba lại tăng lên.
Sở Nhạc yên lặng nhìn Ngô Bất Lạc, cảm thấy chuyện này Ngô Bất Lạc không thoát khỏi liên quan. Cuộc thi có mặt Ngô Bất Lạc, nếu độ khó không tăng, chỉ sợ rất có lỗi với uy danh của Nghiệt Kính Đài!
Ngô Bất Lạc thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Nếu hắn biết mộ Phán quan chính là một cái vò mẻ nhỏ như thế, căn bản sẽ không lấy ra được không!
Huyễn thuật sư nghe tin người Nghịch Âm Minh chết hết, cảm xúc vẫn luôn sa sút, ngay cả khi Sở Nhạc giải thi độc cho hắn cảm xúc cũng không gợn sóng.
Toàn bộ mộ Phán quan không còn bao nhiêu người sống sót.
Theo người và quỷ quái trong mộ địa càng ngày càng ít, khả năng mọi người tụ tập lại một chỗ càng lúc càng lớn.
Đến trình độ hiện giờ không cần tiếp tục đào thải thí sinh nữa, chỉ cần những người này đều sống sót rời khỏi mộ Phán quan, thành tích lần này cơ bản là ổn.
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc mang theo huyễn thuật sư, sớm đến tụ hợp cùng các thí sinh khác.
Người đâu tiên gặp phải chính là Mộc Sơ Nhất.
Hắn cũng là người đầu tiên bị hút vào mộ Phán quan, nhưng nơi hắn rơi xuống đối với hắn mà nói tương đối tốt, một đường đi tới rất thuận lợi.
Người thứ hai gặp là A La, sau đó là Trương Dịch.
Phiền phức hai người đó gặp phải không tính là khó, nhưng cũng không đơn giản.
Về phần Tạ Bán Loan, khi nhóm Ngô Bất Lạc nhìn thấy hắn, hắn đang khổ chiến, đối thủ của hắn quả thực không yếu hơn Vu sơn Thập quỷ bao nhiêu.
Khóe miệng Ngô Bất Lạc giật giật.
Có ngu ngốc đến mấy hắn cũng có thể phát hiện quy luật trong đó.
Chỉ là mộ Phán quan này rốt cuộc phán đoán thế nào, chẳng lẽ Ngô Bất Lạc hắn lại cùng cấp bậc với tên biến thái Tạ Bán Loan này sao?
Không thể nào, hắn là người tốt, còn là thị dân ưu tú được cục cảnh sát tặng cờ thưởng đấy nhá!
Lúc gặp Lộ Đông, đối phương cảnh giác nhìn Ngô Bất Lạc không quá nguyện ý đi cùng bọn họ.
Ngô Bất Lạc cái con người này lúc trước tạo cho người ta bóng ma tâm lí thực sự quá lớn.
Nhưng bây giờ trong mộ Phán quan đã không còn bao nhiêu thí sinh, Lộ Đông cho dù không muốn cũng phải muốn.
Lúc trước tổng cộng có mười người chín mươi điểm trở lên.
Bây giờ chỉ còn lại Mộc Sơ Nhất, Trương Dịch, Tạ Bán Loan, A La, Lộ Đông, Lưu Bác Văn, Tào Phàm bảy người mà thôi, ba người khác vì chạy trốn đều đã từ bỏ cuộc thi lần này.
Bảy người này, cộng thêm Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, cùng với mấy thí sinh phi nhân loại số hơi may một tí còn sống sót, còn lại toàn bộ đều bị loại.
Chỉ là tình hình như vậy đã coi như không tệ.
Mọi chuyện trong mộ Phán quan thực sự quỷ dị, kẻ nào vận khí không tốt liền dễ dàng mất đi tính mạng. Đại lão chín mươi điểm còn bị loại ba người, những thí sinh còn lại đương nhiên càng không cần phải nói.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn so với Nghịch Âm Minh. Nghịch Âm Minh lần này chỉ còn lại một huyễn thuật sư.
"Mặc dù không biết làm thế nào ra khỏi nơi này, nhưng mà thời gian thi không phải một năm sao? Thời hạn một năm đến, chúng ta chắc chắn có thể ra được." Tào Phàm đương nhiên nói.
"Nói thì nói thế, nhưng ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, chỗ này có cái gì ăn được? Làm cách nào sống qua một năm?" Lộ Đông phản bác.
"Đã có thể đi vào thì nhất định có thể đi ra. Lúc trước chúng ta vào được là vì một cái bình, tôi nghĩ tìm được vật tương tự như vậy chắc là có thể đi ra."
Dù là thế giới trong bình, chắc không đến mức một con đường sống cũng không cho. Bọn họ vốn không thuộc về nơi này, cũng không cần phải trấn áp, các giám khảo không có khả năng bỏ mặc bọn họ chết đói ở đây.
Bởi vì lần đấu thêm giờ, Ngô Bất Lạc tùy thân mang theo không ít đồ ăn, hầu như đều đặt ở chỗ Sở Nhạc, có điều những thức ăn này ăn một hai tháng còn được, ăn một năm là không thể nào.
Mọi người tập hợp một chỗ, như vậy sẽ có thêm nhiều ý tưởng hơn.
Tất cả bọn họ hầu như đều đã tìm khắp mộ Phán quan một lần, nếu có chỗ nào cảm thấy kì lạ, hoàn toàn có thể nói ra, mọi người lại cùng đi tìm.
"Sơ Nhất, cậu là người đầu tiên tiến vào trong mộ, cậu có phát hiện cái gì không đúng không?" A La hỏi.
"Mặc dù tôi không biết trong mộ địa này có chỗ nào kì lạ, nhưng trước kia tôi nghe Thôi Phán quan thúc thúc nói qua, Phán quan sẽ không dễ dàng chết." Mộc Sơ Nhất không định giấu giếm điều gì, nói hết thông tin mình biết ra, "Phán quan bỏ mình, pháp lực của hắn sẽ bám hết lên pháp khí hắn sử dụng khi trước, để những pháp khí này tiếp tục trấn áp quỷ quái hắn muốn trấn áp."
"Trường sinh bất lão không có nghĩa là không chết, dù là Phán quan cũng sẽ có lúc hết tuổi thọ." Tào Phàm thở dài.
"Không phải là vì hết tuổi thọ, mà thuần túy là vì bọn họ không muốn sống nữa." Mộc Sơ Nhất chớp chớp mắt nói, "Ba ba tôi nói, Âm quan ở Địa Phủ, nhất là những người có tuổi thọ tăng đến cực kì cao, còn chưa sống tới 1/3 tuổi thọ của mình đã yêu cầu từ chức đầu thai chuyển thế. Chẳng qua vì sau này khoa học kĩ thuật phát triển, chuyện mọi người có thể làm, thú vui nhiều hơn nên tỉ lệ đầu thai mới giảm xuống thôi!"
Nghĩ tới Âm quan trước đây, mỗi ngày ngoại trừ công việc chính là công việc, thực sự không xong chỉ có thể tự mình đánh đàn hát một bài hát vẽ một bức tranh, thời gian trôi qua cực kì buồn tẻ. Điều thú vị duy nhất chính là bắt mấy tên Nghịch Âm Minh có ý đồ gây rối.
Hiện tại có máy tính, có trò chơi, manga tiểu thuyết phim truyền hình vô số, giết thời gian cũng thoải mải hơn.
Đây chính là chân tướng chức vị Âm quan mấy năm nay càng ngày càng ít ư?
Đáng hận, bọn họ tình nguyện không biết!
"Chỉ cần chúng ta tập hợp tất cả pháp khí vị Phán quan này sử dụng khi còn sống, có lẽ có thể mở ra thông đạo." A La chuẩn xác nói ra trọng điểm.
"Có thể thử xem." Mộc Sơ Nhất gật gật đầu, "Dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì, không bằng đi tìm đi, thường thì sẽ có chín cái."
Vừa dứt lời, Tạ Bán Loan liền ném ra một thanh trường kiếm, "Cái này là pháp khí trấn áp Dạ Xoa trước đó, không cần tìm."
Lưu Bác Văn cũng ngượng ngùng lấy ra một mặt gương đồng, "Đây là thứ tôi lấy được."
A La lấy ra một cây đàn.
Tào Phàm nhìn bọn họ một lát, đành phải lấy ra cái bình mình vất vả cướp được.
Lộ Đông cởi thắt lưng của mình ném ra.
Ngay cả Trương Dịch cũng chà chà một hạt châu.
Ngô Bất Lạc than thở lấy ngọn đèn kia ra.
Sở Nhạc sắc mặt thúi hoắc ném qua một cái vòng tay.
"Người...Các người thế mà đều cầm?" Mộc Sơ Nhất có chút lung lay sắp đổ, "Chẳng trách lần thi này khó như vậy!"
Chín pháp khí, bọn họ cầm tới tám cái? Mộ Phán quan gần như bị vơ vét không còn gì, đương nhiên yêu ma quỷ quái gì cũng chạy hết ra ngoài!
Những thí sinh bị đào thải kia thật không oan!
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Sơ Nhất: Chỉ có tôi không cầm *nước mắt rưng rưng*
Chúng thí sinh: Bọn tôi cũng thấy lạ cậu thế mà không cầm??? Không lấy pháp khí thì cậu đến thi thố làm gì?