“……” Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm dù có điên cũng không thể thích mình, nhưng mà cái ánh mắt thích hóng hớt đầy chờ của cô bạn cùng bàn đang nhìn cô kìa nên cô chỉ có thể nói: "Chờ đi, tan học mình đi hỏi, chắc chắn là cán sự bộ môn sai rồi!"
Trên hành lang, một loạt các nam sinh vóc dáng cao cao đĩnh đạc như cây dương đứng đó.
Đào Nhiễm dựa vào bàn nhìn người kia, mặt trời như thiên vị cậu ta, ánh nắng chiếu lên đầy vẻ nhu hòa.
Cậu ấy không ngại ngùng như cô, bình tĩnh đứng trong đám người, hai tay thọc vào túi, nhàn nhã nhìn về phía hàng phong cao lớn, không thèm để ý đến ánh nhìn của các bạn học trong lớp.
Cô nhìn một lát rồi quay đi.
Sao có thể? Cô tự nhủ, ngày hôm qua cậu ta còn dọa cô đấy. Mà cô đâu có bị ngu, thà nói Giang Diệp thích cô còn dễ tin hơn nói Ngụy Tây Trầm thích cô nhiều.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, trong ánh mắt thúc giục của Đoạn Phân Phương, Đào Nhiễm căng da đầu đi ra ngoài.
Ngụy Tây Trầm sau khi chịu phạt, quya vào phòng học, đúng lúc chạm mặt.
Cô ngửa đầu, đôi mắt to như chứa ánh sáng: "Ngụy Tây Trầm, bài tập của cậu viết tên tôi à?"
Đoạn Phân Phương ở bên kia vừa nghe được liền che mặt, giời ạ, sao mà Nhiễm Nhiễm ngốc dữ vậy nè, vấn đề này mad hỏi thẳng thừng thế!
Cậu thiếu niên rũ tầm mắt, mắt cậy đen nhánh không chút ý cười, thẳm sâu như giếng cổ.
Cô ngốc như vậy cậu cũng thật sự không ngờ đến.
Đột nhiên, cậu giương khóe môi: "Đúng vậy!"
Khi cô nàng kia còn bận ngây người, cậu nói đầy ác ý:
“Đào Nhiễm.”
“Hả?”
“Ngày hôm qua tôi từng nói, tôi thấy.”
Cho nên mới giúp cậu đó.
Rồi khi các bạn học khác tò mò nhìn qua, lỗ tai chầm chậm hồng, đến cả gương mặt cũng ửng lên.
Ngụy Tây Trầm thật sự nhịn cười không nổi: “Sao? Đừng quá mang ơn đấy nhé!”
Cảm ơn cái đầu cậu, cô thật sự sắp tức chết rồi!
Cô không thể nghẹn như vậy, mở miệng mắng: “Đồ lưu manh!”
Khóe môi cậu lại cong lên, nhẹ nhàng nhẩm từng chữ, như đã thừa nhận: “Ồ.”
~~~~
Mấy bàn cuối lớp lúc nào cung là nơi loạn nhất, đoạn đối thoại ngắn ngủn của hai người ban nãy tuy chỉ vài người nghe thấy, nhưng khi người ta thấy gương mặt đỏ ửng của Đào Nhiễm vẫn không nén nổi tò mò.
Đào Nhiễm nghe tiếng thảo luận khẽ của bạn học, trong lòng càng hận Ngụy Tây Trầm hơn.
Cậu ta chắc chắn cố ý!
Trác Lương bàn trên quay đầu lại nhìn Đào Nhiễm với ánh mắt u sầu, khiến cô nổi hết da gà, lo sợ nói: “《 Ngược gió tìm người 》 mình đưa lại cho cậu.”
Trác Lương hận sắt không thể thành thép liếc cô một cái, căm giận quay đầu làm bài tập tiếp.
Đoạn Phân Phương thấy hết thảy, liền cười trộm.
Cô lúc nãy cũng nghe thấy được lời của Đào Nhiễm cùng Ngụy Tây Trầm, nhịn không nổi mới hỏi Đào Nhiễm: “Ngụy Tây Trầm thấy cái gì?”
“……” Đào Nhiễm cắn răng, “Không có gì.”
“À mà hôm qua cậu có gặp được Giang Diệp không?”
“Không có.” Đào Nhiễm lắc đầu, “Sau này cậu đừng nói như vậy, sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.”
Đoạn Phân Phương thở dài: “Ngốc.”
Việc này nói như thế nào thì vẫn là Đào Nhiễm mệt.
Đào Nhiễm xem truyện tranh không vào, bỗng Lam Tấn từ phía sau vỗ vỗ bả vai cô: “Hi, Đào Nhiễm.”
Đào Nhiễm quay đầu nhìn, dù gì thì giá trị nhan sắc của cô vẫn thuộc top, đôi mắt ngập nước, bị cô nhìn chằm chằm Lam Tấn thật chịu hông nổi đâu.
Giọng nói cũng vô thức nhỏ nhẹ: "Quen biết tên kia à?”
Hắn chỉ Ngụy Tây Trầm.
Đào Nhiễm một giây thay đổi thành biểu tìn đứng đắn, kéo thất ngôn tử: “Sao có thể?”
Lam Tấn quái dị mà liếc nhìn cô một cái, cũng không định kéo dài đề tào này, hỏi cô: “Anh mình hỏi cậu cuối tuần có muốn đi chơi cùng không?”
Lại nói tiếp cô lâu lắm rồi không cùng bọn họ chơi, lập tức gật gật đầu: “Đi nha, sao, cậu cũng sẽ đi chứ?”
Lam Tấn lộ ra một mặt cười: “Đương nhiên, lúc đó mấy em gái từ ngôi trường bên kia cũng tới nhiều lắm nha!”
Đào Nhiễm bị những lời nói này gợi lên tâm tư, cuối tuần học sinh tụ tập không khéo lại bị nói là đi "Hẹn hò nhóm".
Đời sống gia đình của Đào Nhiễm vẫn trong tình trạng ổn định, bài tập nhờ Ngụy Tây Trầm mà cô đã thuận lợi qua được cửa của “Diệt Tuyệt sư thái”, không bị dính lại.
Đi học đọc truyện tranh, tan học nói chuyện phiếm, rất nhanh liền đến thứ sáu.
Thứ sáu với nhiều người rất có ý nghĩa hủy diệt.
Sáng sớm không khí trong phòng học không khí như ngưng đọng, vì hôm nay là ngày kiểm tra đầu năm học.
Như một lễ rửa tội cho ngày hè vừa qua, thật không thể vui cho nổi.
Cũng may lúc kiểm tra không đổi chỗ, vẫn giữ nguyên vị trí cũ, giám thị là chủ nhiệm lớp. Ngày thường tuy ông là một giáo viên ôn hòa, nhưng lúc gác thật sự rất nghiêm. Ông là một thầy giáo tốt, nên nhiệm vụ giám thị ông làm rất cẩn trọng.
Nếu là giáo viên khác đa phần sẽ ngốc lăng nhìn phía cửa sổ, nhưng với Trần Chí hãy nhìn cặp mắt sau mắt kính kia mà xem, giống như laser vậy, quan sát kỹ càng từng góc phòng, càng giống như suốt vài giờ thi đến chớp mắt một cái cũng không.
Cũng xem như là một trong số ít giáo viên cuồng nhiệt trong sự nghiệp giáo dục.
Bài thi thứ nhất được truyền từ trước về sau. Đào Nhiễm nhận được hai bài thi cuối cùng, giữ lại một, còn bài kia.... Cô cố ý làm chuyện khác rồi lâu thật lâu mới chậm rãi đưa cho Ngụy Tây Trầm.
Cậu thiếu niên mở nắp bút, cười như không nhìn cô. Lưng cậu tựa vào ghế, trong tay cô vẫn cầm bài thi. Ngụy Tây Trầm nhướng mày, một chút cũng không thấy vội, đối diện cô cách một cái bàn.
Đào Nhiễm nhớ tới lúc cậu ta mắng cô ngốc trong lòng bừng lên lửa giận, đem bài thi đập bẹp lên bàn. Cảm thấy bản thân không thể rơi vào thế yếu vậy được nên còn khuyến mãi thêm nụ cười đầy tính khiêu khích.
Ánh mắt thể hiện ---- làm đê, để bà đây xem cậu có bao nhiêu lợi hại.
Ngụy Tây Trầm trong mắt tràn đầy ý cười, cảm thấy cô.....
Ừ, thật ngu xuẩn.
Chuyện cấu cũng chẳng làm được còn thích cậy mạnh.
"Đào Nhiễm đưa bài cho bạn rồi quay lên đi!" Thầy chủ nhiệm lạnh lùng nói.
Đào Nhiễm y lời đưa qua, trong lòng thầm vui sướng vì khiến cậu chậm vài phút. Cpo thì chả cần quan tâm vài phút ấy.
Viết viết tên, và sau đó cô bắt đầu dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm nó.
Bài kiểm tra nhập học biến thái ở chỗ chỉ kiểm bốn môn gồm: Toán ý Hóa và thêm môn Tiếng Anh.
Mà thế mạnh của Đào Nhiễm lại nằm ở môn Ngữ Văn, tối đa 150 cô ít nhất có thể đạt 100.
Còn lại mất môn khác, cô chỉ dừng lại ở mấy chữ, có quen biết.
Thời gian kiểm một môn kéo dài hai giờ, cô ngồi đến bứt rứt, mà phía sau, cố tình lại có âm thanh bút viết lên giấy soàn soạt không ngừng.
Cô biết đề đại số của Ngụy Tây Trầm. Còn đặc biệt muốn quay lại xem có phải hắn đang viết viết vẽ vẽ gì đó.
Nhưng ánh mắt của Trần Chí trên bục giảng lại quá sắc bén, như có như không nhìn chằm chằm cô, cô thật sự không dám.
Đào Nhiễm làm bài rất có tính toán. Đầu tiên lựa câu, sau đó dựa vào cảm giác mà chọn ABCD theo ý thích, tiếng Anh dựa vào dài ngắn, ba câu dài chọn câu ngắn, ba câu ngắn chọn câu dài.
Còn mấy đề khác cứ viết loạn công thức, ít nhiều cũng có điểm. Điểm cao hay thấp thì dựa vào may mắn.
Trình độ học tập của cô và gương mặt xinh xắn hoàn mỹ hình thành hai mặt đối lập.
Thật vất vả kiểm xong môn tiếng Anh cuối cùng, khắp lớp học là âm thanh cảm thán.
"Mịa, cái đề quỷ gì á, nhập học thôi mà khó như vậy rồi, sáu bài lớn tao làm được có hai."
"Đề nào cũng khó, hai câu cuối tao tính mãi có ra đáp án quái đâu."
“Nếu mà nói điểm tốt thì chắc ai cũng không làm được."
Trác Lương rụt rè quay đầu lại: "Đào Nhiễm, cậu làm bài được không?"
Đào Nhiễm đần mặt nhìn lại. Không ngại dối lòng nói: "Mìn thấy đề vẫn được chán, rất có tầm, may mắn sau khi nghỉ về mình có ôn."
Sau đó cô lại lấy cuốn truyện tranh nằm dài trên bàn xem.
Cuối phòng học, Ngụy Tây Trầm rũ mắt cười, nhưng trên mặt lại vương thêm ba phần lương bạc.
Vượt qua kỳ kiểm tra đầy gian nan, điều mọi người chờ đợi chính là cuối tuần.
Chiều thứ bảy, nơi bọn Đào Nhiễm tụ họp là quán bar tên Capture.
Quán này nếu nói là quán bar, chi bằng nói nó là quán karaoke thì đúng hơn.
Bên trong trang hoàng đẹp đẽ, mở những bài nhạc nhẹ rất phong cách, chi phí vào đây hơi chát. Lần này, Lam Hải Dương là người mời khách.
Lam gia cũng gọi là có chút tài sản nên Lam Hải Dương ra tay rất hào phóng.