Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 20

Yến Bình nói: “Tiểu Dật, nhiếp chính vương có đặc biệt thích gì không?”

Ta hai mắt sáng ngời, trong nội tâm vừa sợ vừa mừng, âm thầm nắm chặt ngón tay: chẳng lẽ nhanh như vậy là hắn biết yêu ai yêu cả đường đi rồi?

Không đúng, cha ta không phải sống nhờ...

“... Ngươi cũng biết cha ta và nhiếp chính vương từ trước đến nay chính kiến không hợp, chỉ là gần đây Đại Tề dần dần có xu thế chiếm đoạt thiên hạ, Đại Trần gió mưa phiêu diêu, cha muốn cùng nhiếp chính vương nối lại tình xưa, suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết tặng quà gì.”

Mặt của ta ỉu xìu, làm khó ta hết sức kinh hỉ trong lòng.

“Trong kinh người nào cũng biết, cha ta thích uống rượu ăn cay.” Kỳ thật nâng cốc vui vẻ nói chuyện nối lại tình xưa không phải đúng lý hợp tình nhất sao?

Yến Bình nhíu lông mày lại, cười khổ nói: “Cũng không thể nói cha ta đem ớt đưa đến phủ nhiếp chính vương a? Hoặc là xách hai cái bình rượu? Vậy cũng quá khó coi rồi! Cha ta muốn trịnh trọng, tốt nhất là vàng đá đồ ngọc...”

Ta hận không thể đưa tay vuốt lên lông mày đang nhíu lại của hắn. Bất quá cho dù ta mới có thân mật cọ sát với hắn, giờ phút này cũng không dám vượt qua quy củ, chỉ im lặng ngồi ở đó.

Hắn nhiệt tình dẫn dắt ta: “Nhiếp chính vương có thích vàng đá đồ ngọc không? Tỷ như hằng ngày thích vuốt vuốt trong thư phòng? Là hình gì? Hoặc là quý trọng? Đặt chung với ấn tướng quân?”

Ta thật khó khăn, hận không thể lập tức hồi phủ níu lấy cổ áo cha ta mà hỏi ông thích vàng đá đồ ngọc gì đó.

Cha ta vô cùng thanh liêm, tính ra, lão bộc đầy tớ trong nhà bất quá bốn năm người, ta mặc dù việc ngoài không thông, nhưng mặc quần áo rửa mặt việc vặt trong phòng mình còn phải tự mình ra tay, chỉ quét dọn là do một lão mẹ thu xếp, nghe nói là quả phụ của tướng sĩ thủ hạ bỏ mình năm đó, ta không dám nảy sinh ác độc sai sử, bằng không sẽ có gậy gộc đánh đến.

Hơn nữa cha cũng có tật xấu không thể chấp nhận được, hàng năm nhận được bổng lộc, lại theo thói quen mua lương thực về giấu ở trong hầm ngầm, năm thứ hai, những lương thực này đành phải lấy ra nấu rượu.

Đồng bá nói, cha bị đói lúc còn trẻ nên sợ.

Cái tật xấu không thể sửa như vậy, ta thực nói không nên lời, nghĩ Yến tướng quân nên tặng vài thạch gạo đến phủ, tỏ vẻ thành tâm thân thiện hữu hảo.

Cho nên nói, việc tặng quà này, thật sự vô cùng phiền não. Hợp ý mặc dù nói dễ dàng, nhưng thực hiện thật không dễ chút nào.

Về phần ấn tướng quân, mặc dù là khối vàng hàng thật giá thật, bởi vì không thể đổi gạo, cha ta luôn tiện tay nhét nó vào trong ngăn kéo thứ hai bên trái bàn ở thư phòng, ít người hỏi thăm.

Ta nhìn vào vẻ thất vọng loang ra trong mắt Yến Bình thấy được chính mình co rụt đầu.

“Ta... Ta trở về đến trong thư phòng nhìn một cái...”

Dưới bóng đêm, lông mày Yến Bình cuối cùng cũng giãn ra, ta thở phào một cái, quyết định một hồi về nhà liền tỉ mỉ lật một lần các góc thư phòng, cần phải móc ra khối ngọc nào đó.

Chỉ là, sau đêm đó trở về, ngày hôm sau còn chưa kịp đi lục thư phòng, cha ta đã được ngự lâm quân nâng lên từ trong nội cung trở về nhà.

Ngự y bốc mấy thang thuốc, thái hậu ban thưởng không dứt, mặt cha tái nhợt dựa trên giường, Đồng bá lo lắng đứng ở cửa nhà tiếp đãi người nối người tiến đến thăm bệnh.

Yến bá bá mang theo Yến Bình tới, lúc ta ở phòng bếp nấu thuốc cho cha chợt nghe An Thanh bưng trà đi vào trở về nói.

Trong lòng ta kích động khó có thể kiềm chế: Yến bá bá là muốn cùng cha nối lại tình xưa?

Chỉ cần quan hệ của Yến bá bá và cha hòa hảo, việc hôn sự liền biến thành chuyện phải làm không trước thì sau...

Bởi vậy khi ta bưng thuốc đến, bước chân so với thường ngày càng thêm nhẹ nhàng, bởi vì muốn cùng cha nói chút chuyện riêng, liên quan đến kết hôn, sợ Đồng bá nghe được chê cười ta, bởi vậy thuận tay cài then cửa lại. Sau khi hầu cha uống thuốc xong, mong đợi ghé vào bên cạnh người ông, ngóng trông ông có chuyện nói với ta.

Cha buồn cười chỉ một ngón tay lên trán ta: “Ngươi cái con khỉ này cả ngày ở bên ngoài mò mẫm chạy nhảy, thật khó có thể an tĩnh ở bên người ta trông coi như vậy. Chẳng lẽ muốn ta bệnh thêm mấy lần, ngươi mới có thể ngoan ngoãn nhìn ta?”

Ta dùng đầu đẩy đẩy bụng ông, cảm giác mềm mại không thể tin được, ông đem đầu của ta đẩy qua một bên: “Đã lớn như vậy còn chơi cái này?” Đây là trò chơi khi còn bé ta thường thường cùng cha đùa, đem đầu dùng sức đẩy đẩy bụng ông, cha luôn ha ha mừng rỡ, hôm nay rối ren, lại chưa chải tóc, cực kỳ thuận tiện chơi trò chơi này.

Ta thấy cha ta tâm tình tốt, vì vậy giống như tùy ý hỏi: “Vừa rồi chính là Yến bá bá và Yến Bình tới?”

Vui vẻ trên mặt cha còn chưa nhạt, đã cứng lại rồi. Nhưng lần này ông cũng không tức giận với ta, chỉ là chậm rãi vuốt đầu của ta thở dài: “Ngươi thằng nhóc ngu ngốc này, ta sao có thể sinh ra kẻ ngu như vậy? Vừa ngốc vừa bướng bỉnh, quả thực giống ta như đúc! Sau này, ngươi cũng đừng suy nghĩ thằng nhóc họ Yến, cũng đừng gặp, coi như... Trên đời này không có kẻ này a!”

Ta quýnh lên, kêu lên: “Cái này sao có thể được? Tối hôm qua Yến Bình còn nói, Yến bá bá muốn cùng người hòa giải, bảo con ngẫm lại tặng quà gì! Chỉ cần hai người giảng hòa rồi, con cùng với chàng... Con cùng với chàng...”

Cha ta phì phò thở dốc: “Tối hôm qua... Ngươi không có ở trong phòng ngoan ngoãn, ở cùng một chỗ với thằng nhóc họ Yến kia?”

Nếu đã nói ra, chống chế nữa cũng vô dụng, ta gật gật đầu, dưới chân đã có tính toán chuồn đi.

“Hắn đối với ngươi... Hắn có làm cái gì đối với ngươi hay không?”

Thanh âm cha ta nặng nề đè ép tới, như mang theo huyết khí.

Ta sợ tới mức run rẩy, không cẩn thận nói lời nói thật: “Chàng... Chàng hôn con... Chàng... Con về sau có thể gả cho chàng...”

Cha ta trợn trừng mắt, trán nổi gân xanh, chỉ vào người ta thở phì phì, ta bị dọa sợ run, tiến cũng không được lui cũng không xong, chỉ nghe ông quát lớn: “Ngươi thằng nhóc hỗn xược, không đánh một gậy có phải là sẽ không tỉnh?” Cũng không biết từ chỗ nào cầm lên một cây gậy, giơ lên cao cao, ta đang lạnh run ôm đầu, chuẩn bị sẵn sàng chịu đánh, lại nghe được “Phốc” một tiếng, một mùi máu tươi đập vào mặt, chảy từ trên đầu, trên mặt liền bị phun ra rất nhiều máu, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, cây gậy nặng nề rơi xuống, đập vào gạch xanh trên mặt đất, chòm râu, vạt áo của cha đều là máu...

Sắc mặt cha xám lại, ta sợ tới mức hồn phi phách tán, can đảm nát vụn, nhào tới liên tục xin tha thứ: “Cha, cha, người đừng tức giận, con không lấy Yến Bình, đời này cũng không gả chàng, từ nay về sau con cùng chàng là người dưng... Người dưng cả đời...”

Cha cố hết sức nhắm lại hai mắt, lại giơ tay lên, sờ lên đầu ta, khó được từ ái: “Con ngoan, sao ngươi không hiểu được... Yến Dục bụng dạ khó lường, trăm phương ngàn kế muốn thiên hạ Đại Trần. Cho dù... Ngươi là thân gái, chẳng qua cả đời bị nhốt ở hậu cung, cha mạnh cả đời, sao có thể cho phép... con gái mình cả đời chết già trong hậu cung, trông mong con của hắn ngẫu nhiên sủng hạnh? Cha cho ngươi học văn học võ... Chẳng lẽ vì nịnh nọt một gã nam nhân[51]?”

Ta lắc đầu, rưng rưng trả lời: “Cha muốn con gái đứng thẳng ở loạn thế, không sợ hãi không khom lưng, không bị khinh rẻ, bất khuất dưới người...”

Ông mỉm cười gật đầu, chỉ lấy tay lau vết máu trên mặt ta: “Con ngoan, cuối cùng hiểu được khổ tâm của cha...” Lời còn chưa dứt, người liền hướng sau ngã đi.

Ta vươn tay giữ lại, chỉ cảm thấy thân hình cha nặng nề, chồm tới, cả kinh kêu lên: “Cha, cha...”

... Cha đã nhắm hai mắt lại, hơi thở đã dứt...

Ta vươn tay lau vết máu trên cằm cha, càng lau càng nhiều, trước mắt sương mù mờ mịt, từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ lên mặt cha ta, trên mặt, trên râu... vết máu mãi lau không hết...

Bên ngoài có người dùng sức đập cửa, ta ôm chặt thân mình cha ta, cảm giác nhiệt độ cơ thể của ông từng chút từng chút mất đi, trong lòng thê lương bất lực nói không nên lời, người cha này tuy luôn không mang vẻ mặt hiền hòa với ta, côn bổng đánh lên người ta, nhưng giờ ta giống như là mất đi cả bầu trời của mình, mạnh mẽ sụp đổ, ép ta tới mức ngay cả hô hấp cũng đau đến vô lực...

Ầm ầm một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, then cửa đứt gãy, văng tới, nghe tiếng gió sau lưng, ta hờ hững mà ngồi, trên lưng bị nện một cái nặng nề, ngay sau đó nghe được tiếng kinh hô của Đồng bá: “Tiểu lang... Lão gia...”

Có người gỡ tay ta, kéo cha từ trong lòng ta, ta ôm chặt, chết cũng không chịu buông tay... Đây là chỗ dựa duy nhất trên thế gi­an của ta... Ta có thể nào... Như thế nào chọc ông tức thành như vậy?

Đồng bá dùng sức lắc ta: “Tiểu lang, lão gia đã qua đời... Để cho Đồng bá thay lão gia thu thập một chút? Cũng không thể để lão gia toàn thân máu nhập liệm a?”

Ta mờ mịt cúi đầu, nhìn xem cha ta nhắm chặt hai mắt trong ngực, ông cho tới bây giờ phẫn nộ với ta, bên ngoài đểu thập phần nho nhã, về nhà sao thô bạo như vậy?

Ta run run vuốt mặt của cha, trầm thấp cười: “Cha, người không quát con sao? Nếu người không chịu tỉnh lại, con lập tức đến tìm Yến Bình, nói cho chàng biết con là thân nữ nhi, con muốn gả cho chàng... Người có dậy không... Người có dậy không?”

Cha ta chắc cũng không tin tưởng ta sẽ ngỗ nghịch bất tuân như thế, cũng không nhúc nhích. Ta đột nhiên giao ông cho Đồng bá, “Cha, con đi tìm Yến Bình...” Xoay người đâm đầu vào màn mưa...

Mưa to mưa tầm tã, bên tai nghe được tiếng kêu sợ hãi của Đồng bá và An Thanh: “Tiểu lang...” Trong nháy mắt tất cả đã bị màn mưa cách trở...

Lúc ta đến cửa lớn Yến phủ, hai ngọn đèn lưu ly tám cạnh ở cửa đang tản ra vầng sáng nhàn nhạt, giống như là ở thế giới bên kia, đã vô cùng xa xôi với ta chỗ này. Nhưng ta cho tới bây giờ cố ý mù quáng, từ khi còn nhỏ, liền vươn tay ra, phải sống chết nắm chặt tay hắn... Lại luôn bị hắn giật ra...

Trong nội tâm mơ hồ nghĩ, ta lại chẳng hề cố kỵ nắm chặt tay của hắn, khiến cha tức giận đến mức cầm gậy lớn đuổi theo đánh ta, hiện tại lại tiến lên đoạn tuyệt quan hệ với hắn, từ nay cả đời không qua lại với nhau...

Là do ông trời sớm đã không dấu vết gì bày xong ván này, ta đang đứng tại mưa to chần chừ, xa xa đi tới một đôi nam nữ, cùng che một cái ô, dù cho cách xa như vậy, ta vẫn nhìn rõ ràng mặt mày nam tử tuấn tú dưới ô... Một tay của hắn đang khoác eo nhỏ của nữ tử bên người, tuy mưa lớn không giảm, nhưng hai người họ vẫn bước đi nhanh nhẹn, mặc dù chân quần hai người đều bị mưa làm ướt, nhưng phần tình tứ ngọt ngào này chưa từng bị ảnh hưởng...

Hai người kia đi tới gần ta, ta nghe đến Tần Ngọc Tranh nũng nịu gọi: “Yến lang...” Ta lập tức hận bản thân không thể chết đi ở đây... Chưa bao giờ từng tới chỗ này, chưa bao giờ từng quen người này...

Cái ô ở trước mặt ta ngừng lại, nam tử mặt mày tuấn tú dưới ô, bộ dạng giống như trước đây, chính là trong mắt nhìn ta lại xa xôi lạ lẫm... Lúc trước cha ta từng vừa cười vừa bỡn nói với ta: “Trong tranh đấu chính trị, lúc cần thiết, mỹ nam kế cũng là kế, tiểu tử ngươi đừng lơ là...”

Trong lòng ta có gì đó nát vụn, lả tả rơi xuống, thế cho nên chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười đông cứng: “Thật khéo... Ta vô tình đi qua...”

Ta đi qua sao?

Nhìn quanh, không chỗ có thể đi...

Tần Ngọc Tranh lạnh lùng hừ một tiếng, giành trước quát lên: “An tiểu lang, ngươi cũng quá vô lại! Đại Trần người nào cũng biết, Yến lang cũng không phải là đồng tính, ngươi yêu hắn như điên, hủy thanh danh của hắn, mới vui vẻ sao? Ngươi cho rằng người người đều da dày không mặt mũi như ngươi...”

Ta mờ mịt đi đến nhìn môi anh đào mấp máy của nàng, hình môi xinh đẹp, mang theo sắc thái mê người khó tả, nhưng lời lời lại ác độc vô cùng.

Mắt đẹp của thiếu niên bên người nàng ngẩng lên, mới cách nửa đêm một ngày, mặt mày như vẽ liền lạ lẫm như vậy. Một tay của hắn ôm chặt eo nhỏ của Tần Ngọc Tranh, hiển nhiên là muốn khoanh tay đứng nhìn...

“... Ngươi thật sự là được chân truyền da dày không mặt mũi của cha ngươi...”

Đồng tử ta mãnh liệt co lại, một luồng nộ khí trong lòng mãnh liệt dâng lên, không chút suy nghĩ, hung hăng vung tay, chỉ nghe hét thảm một tiếng, trên mặt Tần Ngọc Tranh đã thêm năm dấu tay sưng lên. Nàng khóc lớn quay đầu tìm kiếm viện binh: “Yến lang, thằng nhãi này dám đánh thiếp... Chàng phải giúp thiếp giáo huấn hắn...”

Nam tử đứng dưới ô yên lặng đem cái ô cho thiếu nữ, bước lên hai bước, mặt mày lập tức bị mưa tẩm ướt, hiện ra một loại lịch sự tao nhã như màu thủy mặc. Hắn tiến lên hai bước, môi mỏng khẽ mở, trầm thấp nhổ ra mấy chữ, lại như những mũi dao nhọn hoắt đâm sâu vào lòng ta, đau đớn đến cực hạn, khiến ta ngây ngốc.

Hắn nói: “An Dật, cha ngươi hôm nay đã không thể xuống giường, cho dù cầm Hổ phù cũng không thể ra phủ xử lý công việc. Ngươi từ nay cũng không cần tới tìm ta, mọi người là đồng liêu, chừa chút mặt mũi cho nhau đi?”

Ta cố hết sức muốn nuốt trôi mấy chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt, hình ảnh ngọt ngào trên thuyền ở hồ Đông chỉ là một giấc mộng hư ảo, mưa rất to tưới xuống trước mắt, sự thật lạnh lùng, không chỗ có thể trốn.

Hắn thấy ta vẫn không nhúc nhích, mặt mày cau lại, nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong ánh mắt ôn nhuận dần dần tràn ra chút ít vui vẻ: “Ngươi ăn vạ nơi này không đi, có phải là còn muốn một cái tát kia?” Nói phất tay, nặng nề một chưởng đánh tại trước ngực ta...

Trong cổ ta có một dòng máu tanh, đột nhiên phun tới, thoáng cái liền nhiễm đỏ áo ngoài của hắn.

Trên mặt hắn hiện vẻ ngạc nhiên, không biết là kinh ngạc thấy ta chậm chạp hay là do ta chưa từng né tránh. Bao nhiêu năm đã trôi qua, thiếu niên cao ngất kiêu ngạo trước mặt, từng là đứa bé gầy yếu, khi còn bé thường thường bị ta đuổi theo cái mông hô: “Vợ...”

Trước kia cũng không biết là ta nhập ma hay là trúng cổ, hận không thể moi tim hai tay dâng cho hắn. Hôm nay đoạn nghiệt duyên này cuối cùng cũng đến lúc kết thúc. Ta miễn cưỡng cười, mưa to giội xuống đỉnh đầu, mưa như là nước mắt, giờ phút này cũng nhìn không ra đâu là chật vật, đâu là thất thố.

“Vợ...”

Thủy chung đều cảm thấy xưng hô này tốt... Thời gi­an giống như lập tức trở lại khi còn thơ dại, thời điểm hắn vô lực phản kháng, bị ta cưỡng kéo đi... Cắn môi ủy khuất sắp rơi ra nước mắt, rồi lại không dám rơi xuống, chỉ cần ta giơ lên nắm tay ở trước mặt hắn lắc lắc, hắn liền ngoan ngoãn nghe lời.

Tần Ngọc Tranh miễn cưỡng tiến lên đây, tức giận kêu lên: “An tiểu lang, trong miệng ngươi hô cái gì?”

Ta mỉm cười, lần này thật sự không tiếp tục lo lắng, phẩy tay, trong ánh mắt như đang nghĩ suy của hắn, quay đầu rời khỏi Yến phủ...