Trước khi bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, Nguyệt nhi đã mang trà quay lại.
"Gần đây có tốt không?" Nụ cười trên mặt Quý Liên Tích dần nhạt đi: "Thái tử điện hạ có chăm sóc tốt cho muội không?"
Đây là đứa con đầu tiên của thái tử điện hạ, nếu là bé trai thì sau này sẽ là người được chọn thành người thừa kế, chắc chắn sẽ sủng hắn lên tận trời xanh, nếu thuận lợi thì Đỗ Hàn Yên nhất định sẽ nhẹ bước lên mây.
Nhưng với đó, hoàn cảnh của nàng ấy cũng trở nên càng nguy hiểm hơn, khoảnh khắc nhận ra tâm ý của mình, Quý Liên Tích đã quyết định, cho dù dốc hết của cải của mình cũng phải bảo vệ mẹ con hai người bình an.
Đối diện với người mình yêu, dù trong lòng Quý Liên Tích nổi lên nhiều gợn sóng, mặt nạ và kỹ năng diễn xuất mấy năm qua trở nên có ích vào lúc này.
Nàng không hy vọng những [email protected] muốn ích kỷ của mình kéo người trong lòng xuống vực sâu, chỉ cầu có thể canh giữ cho nàng ấy cũng đủ, cho nên nàng cũng không định làm mối quan hệ của hai người thân thiết hơn, hoặc nói là "Không thể" thân thiết hơn nữa.
Nghe vậy, Đỗ Hàn Yên trở nên cảnh giác, đây là phát ra từ quan tâm từ đáy lòng, hay là một phép thử trớ trêu khác? Quý Liên Tích không thể nắm bắt lúc này khiến nàng ấy vô cùng bất an.
Nàng ấy nhớ cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Liên Tích tỷ, nhưng giờ đây vì đứa con trong bụng, hai người phải dựng lên một bức tường cao vô hình.
Kể từ khi biết được tin, thái tử cũng không đến tìm Đỗ Hàn Yên nữa, mặc dù mỗi ngày đều có người lấy danh nghĩa hắn đưa đồ bổ đến, nhưng cũng không biểu thị là ý của hắn.
Cũng không phải có kỳ vọng gì với hắn, chỉ là ngay cả nghĩa vụ cơ bản của người làm cha cũng không có, lại làm Đỗ Hàn Yên thấy rõ con người hắn lần nữa.
"...!Không có gì tốt..." Đỗ Hàn Yên muốn biết chuyện Quý Liên Tích hơn là nói về thái tử.
Cuối cùng, bản thân cũng không chịu nổi cuộc sống không thể gặp Quý Liên Tích mỗi ngày, nhưng lấy thái độ mới vừa rồi của nàng, vì để đảm bảo an toàn, Đỗ Hàn Yên lại hỏi một câu: "Liên Tích tỷ, sau này ta có thể đến tìm tỷ không?"
Nguyệt nhi ở bên cạnh nghe có hơi muốn cười, nương nương sao có thể nói không được, chắc chắn nàng vui còn không kịp nữa.
Ngay lúc Nguyệt nhi reo hò trong lòng, lại nghe thấy câu trả lời đầy lạnh nhạt của Quý Liên Tích: "Sau này...!đừng thường xuyên đến đây."
Nguyệt nhi hoảng hốt không ngừng, Đỗ Hàn Yên cũng dừng hô hấp, nàng ấy sửng sốt một lúc, cúi đầu: "Ta biết rồi."
Quả nhiên xa cách này không phải ảo giác của nàng ấy...
Phụng nghi vừa mới vào cung, không chỉ được sủng ái còn mang thai con của thái tử.
Dẫm nát phi tử nhiều năm dưới chân, nghĩ đến cho dù là Liên Tích tỷ cũng sẽ sinh ra ái ngại đi.
"...Sau này ta sẽ không quấy rầy Liên Tích tỷ nữa..." Đỗ Hàn Yên hơi đứng lên, nàng ấy rất sợ ở lại lâu sẽ làm Quý Liên Tích thêm phiền, đứng lên tìm lý do cáo từ.
Quý Liên Tích không nói lời nào, để mặc nàng ấy rời đi.
Chờ sau khi nàng ấy đi, Nguyệt nhi khó tin hỏi Quý Liên Tích vì sao phải làm như thế.
Nàng trả lời: "Nàng có em bé, khó chắc chắn sẽ không trở thành cái đinh trong mắt những người khác."
Nguyệt nhi khó hiểu, này với việc hai người bất hòa có liên quan gì đâu? Nếu nói là suy nghĩ cho Đỗ nương nương, để nàng ấy ở bên cạnh mình bảo vệ không phải tốt hơn sao?
Quý Liên Tích nhìn về phía nàng ấy, khẽ nói: "Nguyệt nhi, ta hiểu được tâm ý của mình, ở bên cạnh ta mà nói là nguy hiểm cho nàng ấy..." Nói xong, không khí liền lâm vào yên tĩnh mấy phút, cho đến khi tiếng gõ cửa phá vỡ trầm mặc này.
"Nương nương, ta về rồi!" Là Tuyết nhi, nàng ấy nhanh chóng chạy vào thư phòng, không hề phát hiện không khí không đúng, báo cáo: "Nương nương, ta đã thông báo Phong nhi và Hoa nhi gần đây phải chú ý."
"Cảm ơn ngươi, Tuyết nhi."
"Còn có chuyện này..." Tuyết nhi lộ ra biểu cảm có chút khó xử.
"Sao thế?"
"Vừa mới nghe tin...!thái tử điện hạ...!lại nạp phi." Chân trước Đỗ thừa huy vừa mang thai, Vũ Văn Dương chân sau lập tức nạp phi mới vào, nói thái tử phong tình vạn chủng cũng quá khen hắn rồi, đây căn bản là lạm tình.
"Là vị lần trước nói qua sao?" Quý Liên Tích hỏi.
Tuyết nhi hơi gật đầu, nàng ấy đi theo Quý Liên Tích đã nhiều năm, rất rõ chuyện nên làm gì.
Ngay khi biết được tin, nàng ấy lập tức nghe ngóng thông tin đối phương kỹ càng: "Tên nàng là Thành Viên Viên, năm nay 15, xuất thân bình dân, đáng nhắc tới chính là thượng tá hiện dịch Thành Hùng đó chính là huynh trưởng của nàng." Tuyết nhi hoang mang: "Nương nương, người nói thái tử điện hạ không chuyên tâm chăm sóc Đỗ nương nương còn đến đó nạp phi vậy?"
Điều này đối với Quý Liên Tích cũng không còn ngạc nhiên nữa, nàng chỉ khẽ thở dài, nói: "Tuyết nhi, ngươi đi thăm dò rõ ngày Thành Viên Viên này nhập cung, lúc ấy tặng chút lễ đến."
"Ta đã biết." Tuyết nhi đang muốn đi, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, quay lại nói: "Đúng rồi...!mới vừa rồi trên đường ta gặp Đỗ nương nương chạy qua, không thấy ta gọi người, xảy ra chuyện gì sao?"
Chiêu thức sở trường nhất của Tuyết nhi chính là khai hỏa không báo trước, Nguyệt nhi hận giờ phút này không thể khâu miệng nàng ấy lại.
"Không có gì."
"Không có gì?" Tuyết nhi nghi hoặc, vừa rồi Đỗ nương nương chạy với dáng vẻ vừa vội vừa nhanh, mình gọi thế nào cũng không nghe, thật sự không có xảy ra chuyện gì à?
Nguyệt nhi vẫn nháy mắt với nàng ấy, thấy nàng ấy như vậy, Tuyết Nhi cũng ý thức được mình nói nhiều, vội vàng im miệng lại, vội vàng rời đi
#
Vì để chạy nhanh trước khi nước mắt rơi xuống, Đỗ Hàn Yên chạy một đường về Tích Hàn viện.
Vừa đến nơi liền nhốt mình vào trong phòng ngủ, ai cũng không chịu gặp.
Hai thị nữ của nàng vội muốn chết, bất luận gõ cửa thế nào nương nương bọn họ cũng không trả lời lại, cẩn thận nghe hai người còn nghe thấy tiếng nương nương khóc nức nở.
Hai người đoán rằng Đỗ nương nương biết chuyện thái tử muốn nạp phi, khổ sở đến khóc.
"Nương nương, người mở cửa đi! Đừng để chuyện này trong lòng mà!"
"Đúng vậy, thái tử điện hạ nạp phi là chuyện kinh thiên địa nghĩa, nương nương phải làm quen mới được a!"
"Nương nương đừng lo, bây giờ trong bụng người có long tự đầu tiên của thái tử điện hạ, tuyệt đối sẽ không thất sủng đâu!"
Mặc kệ bọn họ khuyên bảo như thế nào, đập cửa ra sao, nương nương vẫn không đáp lại.
Không biết tình huống của nương nương ra sao, hai thị nữ cũng không dám lui ra, vẫn canh giữ ở cửa đợi Đỗ Hàn Yên ra ngoài.
Hốc mắt nàng đỏ hoe, hiển nhiên ở bên trong khóc một trận.
"Nương nương..." Từ lúc hai người hầu hạ nương nương đến nay, Xuân nhi chưa từng thấy nương nương nhà mình có dáng vẻ yếu ớt như thế.
Hạ nhi vội vàng tiến lên dìu nàng, rất sợ xảy ra bất trắc gì sẽ động tới thai nhi.
Nàng ấy đỡ Đỗ Hàn Yên lên ghế ngồi, bưng thuốc an thai được ngự phòng chuẩn bị xong.
"Nương nương...!người chần phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, bây giờ cũng không phải cho một mình người."
Đỗ Hàn Yên u oán nghĩ, nếu không phải vì đứa nhỏ này, sao Liên Tích tỷ lại đối xử với nàng như vậy, Trong cơn tức giận, nói: "Ta không uống."
Hạ nhi nghe xong nóng lòng: "Nương nương đừng như vậy! Nếu đứa bé có chuyện gì, chúng ta đền cả tính mạng cũng không đền nổi đâu!"
"Đúng đó nương nương, cho dù khổ cũng không được bỏ mặc thân thể mình".
Mặc cho hai người khích lệ khuyên bảo thế nào, Đỗ Hàn Yên nói không uống là không uống.
Ban đêm, Xuân nhi hầu hạ Đỗ Hàn Yên ngủ xong, Đỗ Hàn Yên nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, nước mắt lại chực trào.
Xuân nhi lo lắng nhìn, nhịn không được lên tiếng nói: "Nương nương, vận mệnh của nữ nhân từ xưa vốn đã như thế, huống hồ người là phi tử của thái tử điện hạ..."
Đỗ Hàn Yên cũng không ngẩn đầu, buồn bã nói: "Cũng không hẳn là vì thái tử điện hạ."
"...!Vậy vì gì?"
Đỗ Hàn Yên trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới từ từ lên tiếng: "Nếu...!ta nói ta không muốn đứa bé này nữa thì sao?"
Nghe nói vậy, Xuân nhi mở to hai mắt nhìn, không thể tin mình đã nghe được cái gì.
"Nếu bởi vì nó mà ta mất đi người quan trọng, ngươi nói xem ta nên yêu hay hận nó?"
Xuân nhi nghe nói đến mồ hôi lạnh ứa ra, lời này tuyệt đối không thể để người ngoài nghe thấy, nàng ấy nói: "Nương nương, cho dù nó còn chưa ra đời, nhưng nó cũng là thành viên của hoàng thất.
Sức nặng sinh mệnh của nó không giống với người khác..." Còn hy vọng nương nương đừng làm ra chuyện ngốc gì.
Sau khi bày tỏ với Xuân nhi thì không nói gì một lúc lâu, nhưng tin rằng lòng Đỗ hàn Yên cũng hiểu.
Nàng nở nụ cười, giọng điều đầy bất lực hết cách: "Thành viên hoàng thất...!sinh ra ở đây, ai có thể đảm bảo nó được hạnh phúc?" Nàng dùng bàn tay cố gắng cảm nhận sinh mệnh trong bụng.
"Ở đây, nếu không ai giúp ngươi giữ lý trí, sớm cũng sẽ nổi diên..." Đang nói, Đỗ Hàn Yên như hạ quyết tâm điều gì, lẩm bẩm: "...!Ta sẽ yêu thương nó...!ta chỉ có thể yêu nó."
"Nương nương..."
"Ngươi yên tâm đi, Xuân nhi, ta sẽ sinh nó ra, ta chỉ còn lại nó." Đỗ Hàn Yên trở mình, xoay lưng về phía Xuân nhi, ý bảo nàng muốn ngủ.
Xuân nhi đành phải giúp nàng tắt đèn, lui ra trước.
Đỗ Hàn Yên trong bóng đêm nhớ tới khuôn mặt Quý Liên Tích, không khỏi ướm lệ.
Nếu lòng nàng có một lỗ hổng, vậy nàng sẽ phải tìm thứ gì đó đễ lấp đầy vào..