Không Thể Quay Lại

Chương 15

Đinh Tiểu Mẫn đi dạo một hồi thấy mỏi chân, liền ngồi phịch xuống đất nhìn cảnh biển, mắc kệ bộ đầm trắng bị dính cát.


Gió biển tát vào mặt khiến cho lòng cô dịu đi, khách sạn này thật ra được thiết kế trên một hòn đảo, vì ba cô biết cô rất thích biển, nên đã trọn địa điểm ở Thái Lan cho cô.


Ngồi một hồi cô bỗng thấy buồn ngủ, vì giờ là biểu chiều cũng không náo nhiệt như buổi sáng, hai mắt cô lim dim, rồi nằm ra đất nhắm mắt ngủ.


"Nè! Dậy đi, em không thấy bẩn à?"


Vũ Thần ngồi xuống loay người cô dậy, hắn ra ngoài quay về, liền không thấy cô, nên đi kiếm, ai ngờ cô lại nằm ra đất ngủ như vậy?


Đinh Tiểu Mẫn vẫn không dậy, Vũ Thần bực bội bóp mũi cô "Đinh Tiểu Mẫn, em là heo à? Ngủ gì say thế?"


Đinh Tiểu Mẫn bỗng dưng cảm thấy không thở được, nên đành mở mắt, đập vào mắt cô là khung cảnh buổi tối dịu êm với gương mặt đẹp đang nhăn nhó của Vũ Thần.


Cô gạt tay hắn ra, trừng mắt "Không ai ép buộc anh ra đây, nên đừng có dùng bộ mặt đó" Rồi đứng dậy phủi đi cát trên người.


Vũ Thần nhíu mày nhìn Đinh Tiểu Mẫn.


Từ khi hôm cô bị hắn tra tấn, thì hình như cô đã thay đổi rất nhiều, không còn im lặng cam chịu, hay dùng bộ mặt đáng thương cầu xin hắn, hay khóc lóc hết nước mắt.


Mà chỉ cần hắn nói gì, cô cũng đều đáp trả.


Bỗng nhiên có một cậu bé lon ton chạy đến, nhìn hai người, rồi cất giọng trong trẻo bằng tiếng Thái "Xin chào hai anh chị, có muốn đến lễ hội của làng bọn em không?"


Đinh Tiểu Mẫn nhìn cậu bé mới đến mĩm cười, cũng đáp trả bằng tiếng Thái "Chị thì không có vấn đề gì, nhưng còn người đằng sau, thì chị không biết"


Dù sao cô cũng là nhị tiểu thư của Đinh thị, một tập đoàn có chỗ đứng của Trung Quốc, nên biết nhiều thứ tiếng là chuyện bình thường, trong đó đương nhiên có tiếng Thái.


Vũ Thần nghe cô nói thế, nhíu mày, kéo cô lại gần "Người ta mời thì em đi sao?"


Đinh Tiểu Mẫn cười cười "Anh cũng biết tiếng Thái à?"


Vũ Thần liếc cô "Tôi là chủ tịch của một công ty lớn"


Cô biết chứ, nhưng chỉ muốn trêu hắn thôi, Rồi đi lại nắm tay cậu bé, dịu dàng hỏi "Làng em ở chỗ nào?"


Cậu bé chỉ thẳng đằng trước, giờ cô mới để ý, ở xa xa có một cánh rừng, trên không trung chỗ cánh rừng còn có khối bay đầy trời.


Đinh Tiểu Mẫn nhìn một lúc lâu, rồi quay sang cười với cậu bé nói "Đi thôi"


"Đinh Tiểu Mẫn, quay về cho tôi" Vũ Thần tức giận kêu cô.


Cô gái này, ở nơi đất khách quê người, lại tự tiện đi theo người lạ như vậy, thật không sợ sao?


Đinh Tiểu Mẫn vẫn bước đi, không quay đầu nói "Anh lấy thân phận gì quản em? Anh rể hay chồng?"