Không Thể Ở Bên Nhau

Chương 23: Tốt nhất

Sáng hôm sau là năm mới, mọi người đều được nghỉ ngày hôm nay, ánh sáng dịu nhẹ, thành phố rộn ràng hơn hẵn.

Người người qua lại, nắm tay nhau ăn sáng, cùng nhau tận hưởng 1 ngày đầu năm.

Gia Tuệ Mẫn ngủ quên trên ghế sofa, cô thức dậy lưng và cổ có chút mệt mỏi, hóa ra đêm qua cô đã đợi một người mà không tới. Đêm qua, cô uống rất nhiều rượu, bởi vì cô đơn. Nhìn pháo hoa nổ sáng một vùng trời, thật đẹp, nhưng trong lòng cô nổi cô đơn đã chiếm hết, Gia Tuệ Mẫn nhâm nhi gần nữa chai Vodka mới khui.

Đầu thì đau nhức, đến mức mắt còn mở không nổi, cô nằm gục trên ghế sofa, ngủ thêm một giấc say.

Tiêu Dương mới thức dậy, liền choàng nhớ đến lời hứa anh sẽ cùng cô đón năm mới, anh vội vàng thay đồ rồi phóng xe chạy khi mặt trời chưa lên. Anh chạy vội lên căn hộ, mở mật mã thì thấy giày cô, hóa ra cả đêm qua cô luôn chờ anh, hóa ra cả đêm qua là cô một mình chờ anh.

Gia Tuệ Mẫn còn mang đồ công sở, ngủ trên ghế sofa, mặc cho ánh sáng mặt trời chiếu chói cả mắt. Anh nhẹ nhàng kéo rèm. Tối qua cô uống tận nửa chai Vodka? Cô muốn giết bản thân hay sao?

Anh có chút nóng giận, dạ dày đã không được tốt tại sao còn uống nhiều rượu như thế này. Anh bế cô vào phòng, mở điều hòa và để cô nằm trên giường. Cô nắm tay anh, đôi mắt nhẹ mở.

- Anh giờ mới tới sao?

- Anh xin lỗi.

Cô không nói gì, buông tay anh và xoay người. Anh nằm cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

- Hôm qua anh khá say, anh xin lỗi.

- Đêm qua em rất cô đơn. Nhìn thành phố vui vẻ đi coi pháo hoa, chỉ có mình em ngu ngốc trong căn phòng vắng chờ đợi một người không tới.

Anh càng ôm chặt cô, bàn tay anh có chút run rẩy đau lòng.

- Anh biết, anh đã làm em buồn. Rất nhiều lần đúng không?

- Em không buồn, chỉ cảm thấy bất lực. Tiêu Dương, chỉ còn 4 tháng. Em không đủ mạnh mẽ duy trì tới 4 tháng đâu.

- Tuệ Mẫn, xin em hãy tin anh. Anh nhất định sẽ trở về bên cạnh em.

- Em nghĩ, anh yêu em, nên anh sẽ chọn cách thông minh nhất. Để không làm tổn thương cho cả hai.

Hôm đó, anh cùng cô xem phim ở nhà, chăm sóc cho cô, đêm đến rất nhanh, anh cùng cô ngồi trước cửa kính ngắm thành phố.

Cô dựa vào người anh, mệt mỏi đến mức mềm nhũn.

- Ngôi sao lớn đứng giữa bầu trời kia như anh vậy, nó rất chính chắn và tỏa ra ánh hào quang. Trong lòng em, anh luôn là một người đàn ông hoàn mỹ nhất. Anh rất đẹp trai, đi cạnh anh có rất nhiều cô gái nhìn anh, em luôn tỏ ra vinh hạnh, anh học rất giỏi, có vẻ như anh đã học luôn cả phần của em. Một con người giỏi, sẽ phát triển tốt hơn nếu sống trong một môi trường tốt.

- Em còn nhớ, lần đầu tiên em thấy anh, khi đó em đã sắp trễ giờ làm, mà cảnh sát phong tỏa, bắt người dân dừng lại một bên. Ngay ngã tư, trong một chiếc BMW màu đen, em đã thấy anh. Lúc đó anh cúi mặt, em không biết anh đang làm gì nhưng nhìn anh rất đẹp trai và lạnh lùng. Lần thứ hai, em gặp anh ở khách sạn, em rất ngạc nhiên anh là Duẫn Tiêu Dương, em có thấy anh xuất hiện trên truyền hình, nhưng ở ngoài anh rất khác. Rồi anh cứ đến bên em, nói lời dịu ngọt và cư xử ôn nhu với em, rồi anh nói anh cần em. Em chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra, rồi cứ ngày qua ngày, anh dịu dàng bước vào trái tim em và khóa thật chặt.

Cô nhỏ giọng kể chuyện cho anh nghe. Anh lắng nghe từng chữ một, trên khóe mi anh đã ướt, 2 mắt anh có dòng lệ chảy xuống, rất đau lòng.

- Nhiều khi ông trời thật ngang trái, tại sao lại cho em gặp anh, nếu lúc đó Phí Ngôn không quên thẻ ở nhà thì em đã không gặp được anh, nếu lúc đó em qua đường nhanh hơn 20s thì không thể nhìn anh hảo soái trong xe hơi. Nếu em cứng đầu hơn, thì không dễ mềm lòng trước những lời ngọt của anh. Tiêu Dương, nếu em có là gì sai, thì cho em xin lỗi nhé, xin anh đừng giận em.

Anh hôn lên tóc cô, lúc này, anh không cầm được lòng mình, anh dùng tóc cô để che đi những giọt lệ và đôi mắt đỏ hoe của mình.

Cô dần dần ngủ trên vai anh, anh đưa cô vào phòng, cô cũng đã khóc, nhưng cô phát ra tiếng, cô dụi vào lòng anh mà khóc. Khi cô tâm sự những lời đó, cô đã rất đau lòng. Cô chấp nhận, sẽ rời anh. Mãi mãi rời anh.

Cô trong vòng tay anh ngủ đến sáng, mở mắt dậy là thấy anh bên cạnh, cô nhìn anh không chớp mắt rồi hôn lên trán anh. Đêm qua, cô đã sống hết bản thân, đem tình yêu dâng trọn cho anh. Đêm qua, cô đã sống cùng anh đúng nghĩa. Chỉ vì tình yêu, nên cô chấp nhận trao đi.

Thoát khỏi vòng tay anh, cô bỏ đi.

Khi anh dậy đã không thấy cô đâu nữa, chỉ nhận được tin nhắn cô phải rời đi vì phải đi làm. Anh ở lại đến chiều và cũng rời đi.

***

Công ty nhà họ Duẫn bất ngờ nhận được tin kiện cáo, nhà hàng đồ ăn Trung Hoa ở đường XYZ có thực khách bị ngộ độc thực phẩm.

Duẫn Tiêu Dương nghe tin báo, liền đi tới bệnh viện, nhà hàng Duẫn Lan xưa nay là do mẹ anh quản lý, đã nổi tiếng trong giới ẩm thực hơn cả 10 năm nay, đã mở ra rất nhiều chi nhánh trải rộng, bất ngờ nhận đơn đệ kiện, giới truyền thông đang cực kỳ quan tâm, phút chốc danh tiếng nhà hàng Duẫn Lan bay theo mấy khói, tan tành sau hơn chục năm gây dựng.

Bệnh nhân là một vị khách trung niên, đã đứng tuổi. Ông có một đứa con gái năm nay 25 tuổi tên Diệu Lâm, làm luật sư tại một văn phòng Luật, sau khi bố cô từ nhà hàng rời đi và về nhà, cảm thấy cực kỳ khó chịu, và nôn mửa kèm máu rất nhiều lần, nếu không nhập viện kịp thời đã gây nguy hiểm đến tính mạng.

Nghe tin, vài thế lực nhân cơ hội, kêu cô viết đơn kiện lên tòa án thành phố, thực ra họ chỉ muốn nhà họ Duẫn dần dần đi xuống, đây là thời cơ tốt, để phá bỏ danh tiếng nhà hàng Duẫn Lan tiếng tăm một thời.

Duẫn Tiêu Dương mang vest đen, cùng một cảnh sát viên đến phòng bệnh.

Anh đứng đó, con người lạnh lùng cao cao tại thượng đứng chiếm cả bầu trời uy nghiêm.

- Người nhà trước khi đi đến nhà hàng Duẫn Lan có đi đâu khác và đã sử dụng thực phẩm nào khác không ạ?

- Dạ, trước khi ông nhà tôi đi nhà hàng cùng với gia đình, chưa từng đi đâu cả. Trước đó ông chỉ dùng một chút cafe.

Cảnh sát viên hỏi rất nhiều và đều ghi chép lại rất cẩn thận.

Diệu Lâm đứng ngay đó, đôi khi có lén nhìn Tiêu Dương.

- Cô là con gái của ông ấy?

Thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt cô, cô giật mình. Nhưng bình tĩnh nói.

- Vâng.

- Cô là người viết đơn kiện gửi lên tòa án thành phố?

- Vâng ạ.

- Ai là luật sư đại diện?

- Là một người bạn chung công ty với tôi.

- Được thôi, trước hết tôi đại diện nhà hàng Duẫn Lan gửi đến gia đình lời xin lỗi chân thành nhất, nếu bên tôi có sai sót, chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.

- Thứ hai, việc này tôi sẽ điều tra sáng tỏ, vì món ăn ông ấy sử dụng ngày hôm đó trong nhà hàng có 7 thực đơn đều gọi món đó, và họ không sao cả. Nếu tôi biết được chân tướng sự việc, thì mọi người hiểu mà, cô nên giải thích với họ kỹ hơn vì cô là luật sư, sẽ biết cái gì nên làm và không nên làm. Tốt nhất hãy sống yên ổn, đừng nhúng tay làm quá nhiều việc. À, Diệu Lâm, cô có thể cùng tôi ra ngoài nói chuyện một lát được không?

Câu cuối anh ghì giọng, Diệu Lâm có chút sợ hãi, cô đã chọc nhầm ổ kiến lửa rồi.

Cô sợ hãi đi theo anh.

- Tôi đã kiểm tra CCTV, hôm đó ông ấy không uống nước trong nhà hàng đưa ra, mà là một chai nước do cô mang theo.

- Đúng ạ, chai nước đó là nước chè rất bổ tôi mang theo cho ông ấy.

- Suy nghĩ đi, tôi đã điều tra rất rõ trước khi đến đây đó.

Anh nhìn cô cười nhạt rồi bỏ đi.

Cô biết cô đã đi sai rồi, cô đã chọc nhầm ổ kiến lửa rồi.

- Alo, Tiểu Thanh hả? Cậu giúp tớ rút lại đơn kiện nhé. Giúp tớ đi. Cảm ơn cậu.

Tay chân Diệu Lâm có chút run rẩy, cô dù gì cũng chỉ là một cô luật sư nhỏ bé, cô lúc đầu rất cứng rắn chuẩn bị tâm lý trước Tiêu Dương, nhưng đứng trước anh, ánh mắt hờ hững, nụ cười nhạt làm cô mềm lòng, cô không đủ sức đối đầu với anh.

Diệu Lâm gặp anh khá lâu, cách đây 2 3 năm khi đó anh đang tham gia một cuộc họp tại công ty Sơn Hải, nơi cô làm trong tổ luật sư pháp lý.

Khi cô đi đưa hồ sơ cho anh, vô tình có làm rơi ly nước ngay bàn, anh rất tốt lấy khăn lau tay của mình đưa cô vì lúc đó chân váy của cô đã ướt. Anh dịu dàng nói hãy cẩn thận. Sau này, cô có nộp đơn phỏng vấn ở công ty xuất khẩu hải sản Lâm Duẫn của anh, nhưng vì trễ cuộc phỏng vấn, cô đã không vào làm. 1 năm trước, cô làm tại một công ty nhỏ ở thành phố, nhưng cũng chính bên anh, chèn ép họ, đến mức giám đốc công ty phải trốn nợ bỏ đi, cô làm việc suốt 3 tháng không lương, khi đi xin việc, thấy hồ sơ cô đã từng làm chỗ đó nên ít ai dám nhận, suốt nửa năm hơn, cô sống trong cảnh áp lực đủ điều.

Vì lòng yêu quý mà sinh hận, chỉ vì ngu ngốc muốn anh đến cầu xin mình, cô đã chấp nhận lời dụ dỗ của một gã nào đó, cô cũng không rõ quý danh. Chỉ là cô ngu ngốc muốn đến cạnh anh cách gần nhất, không ngờ lại bị anh phát giác, một lần nhìn mặt cũng không cần.

Nhưng Diệu Lâm ngây ngô không biết rằng, cho dù có tìm cách nào cũng không thể bước vào trái tim của anh một lần nữa, bởi vì trong trái tim anh, đang có hình bóng của một người phụ nữ, một người anh thề cả đời này sẽ không bao giờ quên.

Trên xe về, anh có chút mệt mỏi, đầu óc vã mồ hôi, tay chân run rẩy, lồng ngực bắt đầu khó thở.

- Tiêu Dương, anh có sao không?

Hẩu Bảo lái xe, thấy anh gục ngã, anh vội vàng tấp xe vô.

- Tôi.. tôi quên mang thuốc.

Anh gục ngã, liền phải cấp cứu. Mọi thông tin nhập viện của anh đều phải giữ kín, không được tiết lộ ra ngoài.

Bác sĩ bảo cơn bệnh bẩm sinh của anh ngày càng phát tán nặng, kèm theo sức khỏe yếu, không đủ sức nên dần dần kiệt quệ đi. Bác sĩ nói, anh có dấu hiệu về tim mạch, phải theo dõi bệnh tình.

Cô nghe anh nhập viện rất nặng, liền đón xe lên thành phố, vì anh, người con gái rất ít khi rời quê thế này đã phải rất nhiều lần tự mình đón xe lên thành phố kiếm anh. Cô hỏi Hầu Bảo, anh chỉ số phòng, nhưng anh bảo hiện giờ đang có người nhà Vân Du và gia đình anh đang tới thăm. Cô bảo chỉ gửi bạn mang trái cây qua thăm, chứ cô không đi được.

Trước cửa phòng bệnh, cô xách một giỏ trái cây, lặng im đứng trước cửa phòng nhìn anh qua tấm cửa kính nhỏ. Anh vẫn còn khỏe, nhưng khuôn mặt đã gầy gò và xanh xao hơn trước. Vân Du đang ngồi cạnh anh gọt trái cây, 2 gia đình đang lo lắng cho con trai gặp bệnh.

Cô không biết nên thăm anh với tư cách gì, lỡ có ai vào nhìn thấy sẽ ra sao? Nhìn anh vui vẻ là cô hạnh phúc rồi, tốt nhất là đừng nên vào thăm. Tiêu Dương lặng lẽ nhìn qua tấm cửa kính, cô giật mình rụt mình đi, không hiếu sao anh có cảm giác rất gần ai đó. Cô bỏ giỏ trái cây trước băng ghế ngay cửa phòng, rồi rời đi.

Tốt nhất không nên đa tình, tốt nhất không nên lưu luyến, tốt nhất hãy rời xa nhau.