Mã Quốc Phú gọi Yến Tây Minh, Lê Niệm và đám Tô Triết tới văn phòng, sau đó vội vàng đuổi những người không liên quan quay về lớp học.
Lê Niệm rất giỏi trong việc mách lẻo, cô cũng không trông cậy tên câm Yến Tây Minh này nói được lời nào hay, còn chưa đợi đám Tô Minh phản ứng, thì cô đã đánh đòn phủ đầu tố cáo hành động độc ác của bọn họ, bao gồm cả việc bọn họ thường xuyên ức hiếp Yến Tây Minh.
“Thầy ơi, là do các cậu ấy ức hiếp người trước! Thầy vừa mới kêu em quan tâm đến lớp trưởng, thì ngay sau đó đã để cậu ấy bị ức hiếp, em sợ bản thân chỉ chậm một giây thôi thì cậu ấy đã không còn, nên em không hề nghĩ nhiều mà xông thẳng tới…”
Lê Niệm nói cực kỳ sống động hơn nữa còn rất gieo vần.
Yến Tây Minh nhìn cô gái đứng trước mặt đang nói chuyện thay mình, lông mày hơi nhướng lên, trong lòng có cảm giác gì đó rất khác lạ, rõ ràng vừa rồi ở WC còn sợ tới mức run rẩy, hiện tại lại giống như được thần linh nhập vào vậy.
Bên dưới khẩu trang, khóe môi của anh bất giác cong lên.
Ngược lại với anh, sắc mặt của Tô Minh cực kỳ khó coi, hắn ta không nghĩ tới Lê Niệm lại tuyệt tình như vậy, nếu không phải cô là bạn gái của Cố Dữ, và vẫn còn đang đứng trước mặt giáo viên thì hắn ta đã xông lên đánh người từ sớm rồi!
Rõ ràng cả hai tên đàn em kia cũng không phục.
“Chúng em ức hiếp cậu ta ở chỗ nào chứ? Chúng em mới là người bị hại được chưa? Còn bị cậu ta đánh tới mức chảy máu mũi!”
Lê Niệm cãi lại ngay: “Đó là chúng tôi phòng vệ chính đáng.”
“Được rồi, thầy cũng đã hiểu được đại khái rồi, các em mau ngừng lại đi.” Mã Quốc Phú cực kỳ đau đầu, sau đó ông tìm thêm vài học sinh chứng kiến, bọn nó đều nói không khác với Lê Niệm bao nhiêu, nên lúc này ông mới bắt đầu phát hỏa với đám Tô Triết.
“Các cậu thật là vô pháp vô thiên, làm gì có dáng vẻ của học sinh chứ!”
Ông giữ đám Tô Minh lại để gọi điện cho phụ huynh, rồi thả cho Lê Niệm và Yến Tây Minh về lớp.
Khi đi ngang qua, Tô Triết không kiềm được cơn giận, âm thầm nói với Yến Tây Minh: “Mày nhớ kỹ bản mặt mày đó!”
Yến Tây Minh chẳng buồn quan tâm.
Nhưng lỗ tai thính của Mã Quốc Phú lại nghe được, trừng mắt nhìn: “Em còn dám uy hiếp bạn học? Không muốn đi học nữa sao?”
“…”
Tô Triết tức giận nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Khóe môi Lê Niệm không nhịn được cong lên, nhưng câu tiếp theo của Mã Quốc Phú khiến cô chẳng cười nổi nữa: “Đúng rồi Lê Niệm, khi em trở về thì hãy đổi chỗ ngồi, sau này em sẽ ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh.”
“Hả?” Lê Niệm há hốc miệng: “Nam nữ ngồi cùng bàn sao, không ổn lắm đâu thầy.”
“Có học sinh thích giúp đỡ bạn học khác giống như em, rất tốt cho Yến Tây Minh để hòa nhập với trường học, em cũng có thể hỏi bài em ấy, một công đôi việc, các em đều là những học sinh yêu thích việc học, thầy rất tin tưởng các em.” Mã Quốc Phú lại nhìn sang Yến Tây Minh: “Lớp trưởng, em cảm thấy sao?”
Yến Tây Minh nhìn thoáng qua Lê Niệm, thản nhiên nói: “Em sao cũng được.”
Mã Quốc Phú hài lòng gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi.”
Lê Niệm: “???” Ý kiến của em đâu?
—
Tuy rằng trong lòng không thích nhưng sau khi vào tiết, Lê Niệm vẫn thành thật đổi sang ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh, đã cùng nhau trải qua nhiều việc như vậy, cô cũng không cảm thấy anh ngứa mắt như lúc đầu nữa.
“Vì sao tôi phải dọn sang đây chứ?” Lê Niệm vừa sắp xếp cặp xách vừa cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Không phải nên là cậu dọn qua sao?”
Yến Tây Minh cúi đầu nhìn sách giáo khoa, ngón tay thon dài cầm lấy bút, chuẩn bị bài cho tiết hóa tiếp theo: “Cậu hỏi thầy đi.”
“Nể mặt thầy chủ nhiệm, sau này tôi sẽ miễn cưỡng che chở cho cậu.” Sau khi Lê Niệm sắp xếp xong, lên tiếng nói lại.
“À.” Yến Tây Minh nói chuyện không hề có chút chân thành nào: “Vậy tôi cảm ơn trước.”
“…” Lê Niệm nhẫn nhịn, lấy một cái chai gì đó từ trong cặp sách ra: “Cậu mau vén tay áo bên trái lên đi.”
“?” Yến Tây Minh vẫn không cử động, lạnh nhạt ngước mắt nhìn.
“Tay áo đó!” Lê Niệm lúng túng nói: “Không phải tay cậu đã bị gậy đánh trúng sao?”
Cô cảm thấy hơi tội lỗi vì cô nên anh mới bị thương, khi đi theo tên đàn em chảy máu mũi tới phòng y tế cầm máu, cô đã mua thêm chai dầu rum về.
Yến Tây Minh hơi ngẩng người, thật sự anh đã quên mất chuyện này, tuy rằng có hơi đau nhưng anh đã quen với những vết thương này nên đối với anh nó chẳng là gì cả.
Khi anh định nói không cần thì trên khuôn mặt ngượng nghịu của cô gái xuất hiện vẻ lo lắng, anh hơi dừng lại một chút, sau đó lại ngoan ngoãn xắn ống tay áo trái lên.
“A…quả nhiên là bị bầm rồi.” Lê Niệm nhìn cánh tay của anh bị bầm một mảng lớn, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng, cảm giác áy náy của cô càng tăng cao, cầm tăm bông cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của anh: “Có đau không?”
Yến Tây Minh nhìn hàng mi rũ xuống của cô, giống như nhị hoa, tạo thành bóng vòng cung phía dưới, khi cô cúi đầu, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ hắt vào, trên khuôn mặt trắng nhỏ được tô thêm một lớp màu vàng, khiến cho ngũ quan càng thêm dịu dàng, cả người đều toát ra vẻ ấm áp.
Anh im lặng quan sát, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Đau sao?” Lê Niệm sợ tới mức cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể: “Bây giờ thì sao?”
Yến Tây Minh tiếp tục phát ra tiếng.
“Không phải chứ, vậy mà vẫn còn đau sao?” Lê Niệm buồn bực ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt hẹp dài của Yến Tây Minh hơi híp lại, tuy rằng miệng của anh đã bị khẩu trang che mất, nhưng trực giác của cô cho biết anh đang cười.
“Cậu chơi tôi?” Lê Niệm phát hiện bản thân bị lừa, tức giận tăng thêm lực, nhanh chóng bôi lên vết thương: “Đúng là tôi không nên đối xử dịu dàng với cậu!”
Yến Tây Minh để cho cô trút giận, bản thân cũng không cảm thấy giận, sau khi xong việc anh thoải mái thả tay áo xuống, còn chỉnh lại khẩu trang: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn.” Lê Niệm vặn nắp lọ dầu rum lại, vừa nhìn thấy khẩu trang của anh là cảm thấy phiền: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì cậu tháo khẩu trang xuống là được, nếu muốn hòa nhập với tập thể, việc quan trọng nhất là để cho khuôn mặt của cậu được hít thở không khí.”
“Tình hình dịch bệnh không tốt.” Yến Tây Minh vẫn không dao động: “Đeo khẩu trang mới là có trách nhiệm với người khác.”
“Cởi xuống một chút cũng không được à?” Lê Niệm thừa nhận bản thân cô rất tò mò: “Xem như là vì tôi đã bôi thuốc cho cậu, nên cho tôi xem một lần đi, tôi hứa cho dù cậu có xấu thì tôi cũng không nói với ai cả.”
Khi cô nhấn mạnh từ “xấu” đã thành công khiến cho thái dương của Yến Tây Minh hơi giật giật, im lặng nhìn cô một lúc, nhìn cô nói: “Có thể.”
Còn chưa đợi Lê Niệm vui mừng, anh nói tiếp: “Nếu cậu làm được.”
“…”
Hai người nhìn nhau vài giây, đột nhiên Lê Niệm nâng tay lên, dùng tốc độ sét đánh vươn tới khẩu trang của anh.
Nhưng phản ứng của Yến Tây Minh còn nhanh hơn cả cô, ngay lúc cô sắp tới gần, thì tay phải đã nắm được cổ tay mảnh khảnh của cô.
Hôm nay Lê Niệm đã cảm nhận được cái gọi là chênh lệch sức lực của nam nữ, cho dù cô dùng hết sức để tránh, cô còn dùng cả tay trái đánh lén, nhưng Yến Tây Minh giống như đã đoán được từ trước vậy, anh cũng dùng tay trái ngăn lại, giống như cánh tay chưa từng bị thương vậy, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không.
“…”
Cách đó không xa, sau khi Lưu Dương Bình và Lý Như trở thành bạn cùng bàn, cả hai đều đang nhìn về phía bạn cùng bàn cũ đang làm gì, sau khi xem xong thì cả hai không hẹn cùng nhau im lặng.
“Cậu còn nói quan hệ của bọn họ rất kém à?” Lưu Dương Bình chỉ về hướng đó, giọng nói không thể tin được: “Tôi nhìn sao cũng không thấy giống như vậy, tôi ngồi chung với anh Yến lâu như vậy rồi, mà còn chưa từng thấy cậu ấy…”
Hắn vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Lý Như: “Giống như vậy.”
“Cút ngay cho bà!” Lý Như ghét bỏ phủi tay hắn xuống: “Cậu ấy làm như vậy với cậu thì mới bị bệnh đó.”
“Bọn họ có gian tình phải không?” Trên mặt Lưu Dương Bình hiện lên vẻ nhiều chuyện.
“Thôi bỏ đi, cậu cũng không phải là không biết Lê Niệm thích ai.” Lý Như thở dài nói.
“Cũng phải…”
Phía bên kia, đột nhiên Lê Niệm nghe thấy tiếng chuông của Wechat vang lên, là tiếng chuông cô đặt riêng cho Cố Dữ.
Trái tim cô nóng bừng, không còn tâm trạng đùa giỡn với Yến Tây Minh nữa, nhanh chóng lấy điện thoại.
Đập vào mắt cô là tấm ảnh, Cố Dữ chỉ gửi hai chữ cùng với dấu chấm hỏi: [Ai đây?]
Là bức ảnh chụp cô và Yến Tây Minh đứng cạnh nhau ở WC, lúc đó giáo viên vừa mới tới.
Lê Niệm ngây người, rất hiếm khi Cố Dữ chủ động tìm cô, cô còn cho rằng hắn sẽ giải thích chuyện hôm qua hoặc là hẹn nhau đi chơi gì đó, không nghĩ tới là vì việc này.
Cô có hơi bối rối: [Là bạn cùng lớp.]
Cố Dữ trả lời rất chậm, nhưng từng chữ đều là chất vấn: [Chỉ là bạn cùng lớp mà có thể khiến cho cậu bảo vệ hết mực như vậy?]
Cho dù Lê Niệm có ngốc tới mức nào thì cũng có thể cảm nhận được có gì đó không ổn.
[Chúng tớ thật sự chỉ là bạn bè bình thường, là thầy giáo đã kêu tớ quan tâm cậu ấy một chút.]
Cô giải thích, cảm thấy bản thân rất tủi thân: [So với những việc cậu làm cho Chu Tử Duyệt, những việc tớ làm thì có là gì chứ?]
Sau đó Cố Dữ gửi một cái tin nhắn rất dài, giọng văn lạnh như băng, dường như Lê Niệm có thể cảm nhận vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn.
[Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ xem cậu ta là em gái, hơn nữa cậu ta cũng đã có bạn trai, cậu còn muốn nhai đi nhai lại việc này tới khi nào nữa?]
[Cậu là bạn gái của tôi, đám Tô Triết đều biết, cậu lại đứng về phe khác, còn đứng ra mách với thầy giáo, cậu để thể diện của tôi ở đâu?]
[Về sau cách xa thằng đó ra một chút.]
Một lúc sau, giống như hắn cảm thấy lời nói lúc nãy quá nặng, nên lại gửi thêm một tin nhắn khác tới: [Không phải là tôi không cho cậu tiếp xúc với người khác giới, chỉ là muốn cậu duy trì khoảng cách thích hợp.]
Lê Niệm mím đôi môi khô khốc, càng cảm thấy bất công, hiếm khi trở nên mạnh mẽ một lần: [Là do thầy sắp xếp, mặc kệ cậu có tin hay không thì tớ cũng không thẹn với lương tâm.]
[Nếu cậu kêu tớ cách xa cậu ấy, được thôi, nhưng nếu cậu cắt đứt quan hệ với Chu Tử Duyệt thì tớ sẽ lập tức cách xa cậu ấy.]
“…”
—
Sau khi Lê Niệm gửi tin nhắn đó xong, Cố Dữ cũng không trả lời cô nữa.
Như vậy có được coi là chiến tranh lạnh không?
Lê Niệm cụp mắt xuống, buồn bực nghĩ thầm.
Từ khi quen nhau tới giờ, cũng không phải là bọn họ chưa từng chiến tranh lạnh, chỉ cần cô làm một chuyện gì đó phật ý hắn, thì Cố Dữ sẽ đơn phương chiến tranh lạnh với cô, đến khi cô thừa nhận lỗi sai thì thôi.
…
Yến Tây Minh phát hiện, sau khi Lê Niệm nhận được tin nhắn của người nào đó, thì cả người đều trở nên uể oải, không vui, một câu cũng không nói, ngay cả lúc học cũng thất thần.
Anh nhìn thoáng qua cô, cũng không hỏi gì hết.
Trạng thái này vẫn kéo dài đến lúc tan học, suốt thời gian đó cả hai không nói chuyện với nhau câu nào.
Buổi chiều sau khi Tô Triết đi học về, Mã Quốc Phú đã gọi điện cho phụ huynh của hắn ta, không biết cả hai đã nói gì, Tô Triết cũng không phải chịu hình phạt gì quá lớn, chỉ cảnh cáo hắn ta và bắt viết bản kiểm điểm 1500 từ, vào thứ hai tuần sau sẽ phải đọc trước toàn trường.
Sau chuyện này, Tô Triết càng chán ghét Yến Tây Minh, lúc quay về phòng học còn trừng mắt liếc về phía anh, Yến Tây Minh không đau không ngứa, không thèm quan tâm tới.
Mà tâm trạng của Lê Niệm vẫn luôn vì Cố Dữ mà suy sụp, khi nhìn điện thoại đều vô thức xem Wechat của hắn, mong đợi hắn sẽ gửi tin nhắn tới, nhưng lần nào cũng không có, khiến cho tối hôm đó cô không ngủ ngon, ngày hôm sau còn mang theo quầng thâm mắt đi học, ngáp liên tục.
Khi Lý Như đến trường học, phát hiện tâm trạng của cô có chút không tốt, không khỏi lo lắng nói: “Sắc mặt của cậu rất kém, không sao đó chứ?”
“Haiz.” Lê Niệm thở dài, kể những chuyện đã xảy ra giữa cô với Cố Dữ: “Cậu cũng cảm thấy tớ làm sai sao?”
“Đương nhiên là không!” Lý Như tức giận nói: “Hắn cũng quá tệ đó, không cho phép cậu tiếp xúc với người khác phái nhưng lại cứ tán tỉnh em gái tốt của mình? Đúng là tên có tiêu chuẩn kép!”
“Lê Niệm, chuyện này cậu không thể nhượng bộ được.” Lý Như nghiêm túc nói: “Nhất định phải để hắn hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề này!”
“Ừ.” Lê Niệm hơi gật đầu, vẻ mặt cũng chẳng vui vẻ hơn.
Đúng lúc này, Lưu Dương Bình đang ngồi phía sau hoang mang chạy tới, không kiềm được kích động nói: “Các cậu có xem diễn đàn của trường chưa?”
Lê Niệm: “Không xem.”
Lý Như: “Không có hứng.”
“Có người đăng ảnh chụp của Yến Tây Minh!” Lưu Dương Bình kích động tới mức nói chuyện không rõ ràng: “Chính là khuôn mặt không đeo khẩu trang đó!”
Lê Niệm và Lý Như nhìn nhau, ăn ý cùng nhau lấy điện thoại ra.
“Nhanh nhanh, mau gửi link qua đây!”
“Vậy chậm lắm, cứ gửi thẳng hình qua là được!”
“À…” Lưu Dương Bình gửi ảnh qua cho các cô, hơi do dự nói: “Các cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng để bị dọa.”
“Là vì đẹp trai tới mức khiến thần linh cũng phải giật mình sao?” Lê Niệm trêu chọc mở Wechat lên: “Tớ đã thấy rất nhiều trai đẹp rồi, sẽ không bị…”
Khi bức ảnh hiện lên giọng nói của cô cũng dừng lại ngay.
Đây là ảnh của căn cước.
Trong ảnh, vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm nhìn vào máy ảnh, những chỗ được khẩu trang che chắn, tất cả đều…nổi đầy mụn.
Da của anh rất trắng, cho nên mụn cũng đỏ và nổi bật hơn, hơn nữa xung quanh mũi còn có đốm tàn nhan, cùng với mụn bọc làm bạn chí cốt với nhau.
Hơn nữa miệng anh, còn là răng hô…
Lê Niệm nhìn những cái răng vàng nhô ra của Yến Tây Minh, cảm thấy có hơi nghi ngờ cuộc sống này.
Cả khuôn mặt từ trên xuống dưới, chỉ có đôi mắt là đẹp nhất.
Lê Niệm thừa nhận cô bị dọa rồi, hơn nữa còn rất choáng váng.
Nói thật khuôn mặt này đặt trên bất kỳ nam sinh nào khác, cô đều không có cảm giác gì nhiều, nhưng chỉ cần nghĩ khuôn mặt này là của Yến Tây Minh, thì cô lại cảm thấy cực kỳ không đúng.
Sau khi Lý Như nhìn thấy bức ảnh, cũng im lặng một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng nói: “Khó trách cho dù trời nóng tới mức nào thì cậu ấy cũng muốn đeo khẩu trang…”
Cô ấy ngừng lại một chút, khó khăn nói: “Hiện tại tớ có thể hiểu tại sao rồi.”
Lê Niệm chậm rãi nói: “Chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, có diện mạo cũng không làm được gì đâu.”
Lý Như: “Có bản lĩnh thì cậu nhìn vào bức ảnh rồi hẵng nói chuyện.”
Lê Niệm: “Tớ xóa rồi.”
Rất nhanh bức ảnh này đã lan truyền trong lớp, mọi người đều bàn tán rất nhiều, đặc biệt là các bạn học nữ, ai cũng không tin nổi, trái tim bọn họ đều tan nát.
Hiếm khi Yến Tây Minh đi học muộn, sau khi bước vào cửa lớp thì phát hiện tất cả bạn học đều đồng loạt nhìn về phía anh, trong ánh mắt của bọn họ hiện lên vẻ kỳ lạ khó nói.