Sau khi cưới hai người tạm thời ở lại nhà họ Giang, một là làm bạn với Nữu Thúy Ti, hai là vì ngày cưới gấp rút nên phòng tân hôn còn chưa sửa sang xong. Tuần trăng mật của Quý Vân Khai dùng để ở bên bà xã và mẹ vợ, tinh thần của Nữu Thúy Ti rất tốt, thậm chí còn cùng Giang Đại Đạo với con gái con rể đi một chuyến du lịch ngắn trong nước.
Đắm chìm trong ánh nắng mặt trời rực rỡ của Cửu Trại Câu, Nữu Thúy Ti và Giang Đại Đạo cười ấm áp vui vẻ, Quý Vân Khai thì quan sát những cô gái Tứ Xuyên bận rộn đi qua, sau khi nhìn xong không quên quay lại trịnh trọng nói với Giang Phỉ: “Đều không đẹp bằng bà xã anh.”
Giang Phỉ lườm anh một cái, thói hư tật xấu của đàn ông không thể sửa đổi, khác ở mức độ mà thôi. Chỉ yêu thích nhìn mỹ nữ, cô vẫn có thể chấp nhận, nhưng tiến thêm một bước, cô nhất định sẽ cắt đứt cái chân nào đó của anh!
Trở về từ Cửu Trại Câu, Nữu Thúy Ti đi kiểm tra lại, bác sĩ tỏ ra ngạc nhiên với thân thể bà, kể từ hồi bác sĩ nói đến giờ đã sắp ba tháng, nếu cứ tiếp tục thế này, có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa.
Tâm trạng Giang Phỉ rất tốt, Quý Vân Khai nhân cơ hội nói với cô: “Hay anh không dùng biện pháp phòng tránh nữa? Sinh một đứa cháu ngoại cho mẹ ôm nhé?”
Giang Phỉ ngây ra, nghiêm túc cân nhắc đến vấn đề này, đến tối khi Quý Vân Khai lại đòi hỏi, cô không mở tủ lấy áo mưa nữa. Quý Vân Khai hưng phấn khó hiểu, hăng hái làm hai nhát, dẫn đến động tĩnh có hơi lớn. Hôm sau Giang Đại Đạo vỗ vai anh hàm ý nói: “Cuộc sống sau này còn dài mà!” Quý Vân Khai giả ngu, mặt Giang Phỉ thì đỏ bừng.
Hiếm khi thấy con gái thẹn thùng, Nữu Thúy Ti cười đến nỗi đau cả bụng.
Hôm nay, Giang Phỉ lái xe đến khu phố cũ mua bánh ngọt mà Nữu Thúy Ti muốn ăn, tạt qua trụ sở chính của Giang thị mới nhớ ra anh trai đi công tác đã về, cầm theo bánh ngọt đi lên ngồi một lúc, bảo anh tối về nhà ăn cơm. Không biết anh bị làm sao, từ sau khi cô kết hôn, anh lúc nào cũng không về nhà, lộ trình ở công ty bị anh xếp kín, Tiểu Phác cáo trạng lại với cô, muốn cô nói giúp chuyện tăng tiền lương với ông chủ. Giang Phỉ không rõ tại sao anh lại trở nên cuồng công việc đến thế, còn tưởng công ty có biến động gì lớn, nhưng mọi việc kinh doanh đều như thường mà!
Đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, Tiểu Phác thấy cô như thấy cứu tinh, dùng khẩu hình hỏi cô: “Tăng tiền lương?”
Giang Phỉ lắc đầu cười, chỉ chỉ văn phòng, hỏi: “Có ở bên trong không?”
Tiểu Phác quệt mồm gật đầu, Giang Phỉ gõ cửa đi vào, chỉ thấy Giang Vũ Thần đang vùi đầu trong đống tài liệu, cũng không ngẩng lên nói: “Tài liệu đặt trên bàn, cà phê đặt bên cạnh.”
Giang Phỉ bật cười: “Liều mạng như vậy?”
Giang Vũ Thần đột nhiên ngẩng lên, thấy là cô mới cười cười, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Giang Phỉ lắc lắc cái túi trong tay: “Mua chút bánh ngọt, anh có muốn ăn không?” Chẳng đợi anh trả lời, cô liền lấy ra mấy cái đặt lên bàn, hơi bất mãn nói: “Một tháng nay số lần em gặp anh không nhiều hơn năm lần, em kết hôn có ảnh hưởng lớn đến anh vậy à?”
Trong lòng Giang Vũ Thần “lộp bộp”, cười nói: “Không có, chỉ là nghĩ em đã kết hôn, nếu anh không phấn đấu sợ rằng sẽ không có người nào bằng lòng gả cho anh.”
Giang Phỉ buồn cười nói: “Anh đang đùa em sao? Nếu bây giờ anh đăng quảng cáo tìm bạn đời, người muốn gả cho anh nhất định xếp hàng từ văn phòng này đến tận ba lớp bên ngoài!”
Giang Vũ Thần cười cười: “Người họ muốn gả là tổng giám đốc Giang Thị.”
Nụ cười của Giang Phỉ lặng lẽ biến mất, ngồi xuống trước mặt anh, nghiêm mặt nói: “Anh, em không biết anh còn để bụng chuyện gì, nhưng anh phải nhớ, em là em gái anh, bố mẹ là bố mẹ anh! Đừng nghĩ đến mấy thứ có với không đấy, em vĩnh viễn sẽ không tranh giành Giang Thị với anh, Giang thị là của anh!”
Sau khi Giang Vũ Thần nói xong câu đó liền hối hận, nụ cười trên mặt trở nên nhạt nhòa, nghe vậy đáy lòng thoáng qua chút hổ thẹn, dịu giọng: “Anh biết, có lẽ thật sự là...” Anh cười tự giễu, “Cô em gái duy nhất đột nhiên kết hôn, anh có chút không thích ứng nổi.”
Giang Phỉ cười: “Em biết mà! Chẳng qua tâm lý này phải là bố mới có chứ nhỉ? Sau này anh dù thế nào cũng phải sinh con trai đấy, nếu sinh con gái, tương lai nó có bạn trai không phải anh sẽ ăn dấm chua đến chết sao!”
Giang Vũ Thần cười mắng: “Nói hươu nói vượn.”
Đúng lúc đấy, điện thoại nội bộ vang lên, anh bắt máy, nói: “Bảo cô ấy vào đi.” Giang Phỉ thấy anh có việc, đang định đi thì Giang Vũ Thần lại bảo cô ở lại: “Một vị khách thú vị, em gặp không sao.”
Giang Phỉ tò mò về cái người “thú vị” ấy, cũng ngồi lại chờ.
Cửa vừa mở ra, bước vào là một cô gái không đến 20.
Giang Phỉ ngờ vực nhìn về phía Giang Vũ Thần, Giang Vũ Thần mỉm cười với cô gái đó: “Cô Tô, hy vọng cô vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.”
Cô Tô đang cúi đầu, ngước lên nhìn anh, nói khẽ: “Tổng giám đốc Giang.” Ánh mắt nhanh chóng nghiêng qua Giang Phỉ rồi nhanh chóng tránh đi.
Giang Vũ Thần lấy một tờ chi phiếu trong ngăn kéo đưa tới: “Một triệu, hãy cất kỹ.”
Cô Tô nhanh chóng nhận lấy, nhìn ngày tháng và số tiền ghi trên chi phiếu, thở phào nhẹ nhõm, nét mặt thả lỏng. Cô ấy ngẩng lên, nhìn thẳng Giang Vũ Thần: “Anh yên tâm, chỉ cần đầu tư vào sản phẩm của chúng tôi, giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu phổ thông sẽ nhanh chóng được đưa đến chỗ anh.”
Giang Vũ Thần mỉm cười: “Không vội, tôi tin vào danh dự của cô Tô.”
Cô Tô gật đầu, nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin đi trước.”
“Tạm biệt.” Giang Vũ Thần gật đầu, cô Tô lại nhìn sang Giang Phỉ rồi mới đi. Giang Vũ Thần bỗng cười, nói: “Em thấy cô ấy giống ai?”
“Giống ai?” Giang Phỉ khó hiểu.
Giang Vũ Thần quay sang nhìn cô: “Giống em đó!”
Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó lắc đầu: “Em không nhìn ra cô ấy giống em ở điểm nào.”
Diện mạo qua thật không có chỗ nào tương tự, có điều... Điểm giống nhau chính là tuổi trẻ kích động, vì người mình yêu mà liều lĩnh.
Giang Vũ Thần cười bí hiểm, không tiếp tục đề tài này, lại hỏi: “Em cảm thấy thị trường sản phẩm làm đẹp trong nước hiện nay thế nào?”
Giang Phỉ giễu cợt: “Trong nước thì có sản phẩm làm đẹp nào, thị trường đều bị các thương hiệu nước ngoài chiếm hết rồi!”
Giang Vũ Thần gật đầu, nói cho cô biết: “Anh chuẩn bị đầu tư một trăm triệu, tám mươi triệu sẽ vào ngành điện tín, hai mươi triệu còn lại sẽ vào ngành sản phẩm làm đẹp.”
Giang Phỉ nhíu mày: “Tỷ lệ này có phải nên ngược lại không?”
“Không đâu”, Giang Vũ Thần hất cằm về phía cửa ra vào, “Cô Tô vừa rồi đã dựa vào anh cầm đi hai triệu.”
Mi tâm Giang Phỉ hơi nhíu, hỏi: “Cô ấy làm về sản phẩm làm đẹp?”
Giang Vũ Thần cười: “Trong tay cô ấy có bài thuốc gia truyền, có nhân công, chỉ thiếu mỗi tài chính.”
Giang Phỉ hiểu ra, nhưng vẫn không nhiều lắm: “Anh cho cô ấy tài chính, nếu cô ấy lên mặt, chẳng phải anh trừ cổ phần ra thì không chiếm được những cái khác sao?”
Giang Vũ Thần thở dài: “Vậy nên anh đang đợi, đợi cô ấy đến bước đường cùng, trừ anh ra không ai có khả năng giúp đỡ cô ấy cả.” Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô, bạn trai cô cùng với người được gọi là bạn thân của cô. Khóe miệng anh nở nụ cười nghiền ngẫm, đầu năm nay, đúng là phải phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân rồi.
Trông thấy biểu cảm này của anh, Giang Phỉ hít sâu, bỗng nhiên thấy lo thay cho cô gái trẻ vừa rồi, lại nghe Giang Vũ Thần nói: “Cô ấy tên là Tô Kim, là con gái Tô Cẩm Bằng.”
“Tô Cẩm Bằng?” Cái tên này có hơi quen tai, Giang Phỉ cố gắng nhớ lại, “Bất động sản Cẩm Thái!”
Bất động sản Cẩm Thái trong một đêm bị Giang thị sáp nhập và mua lại, từ đó về sau Giang thị khuếch trương nhanh chóng mãnh liệt...
Giang Vũ Thần chiếm đoạt công ty của người ta, đẩy bố ruột người ta vào tù, mẹ và em trai không có nhà để về... Bây giờ, lại đang âm thầm khống chế Tô Kim, chờ khi cô kiêu căng sẽ dùng hành động một lần tóm lấy!
Giang Phỉ chợt có chút không hiểu anh mình, ngày trước mặc dù biết thủ đoạn của anh, nhưng đối xử với một cô gái còn đang học đại học như thế, thật sự là hơi mất phong độ!
Đắn đo một hồi, Giang Phỉ vẫn hỏi: “Cô ấy có biết chuyện anh khiến họ nhà tan cửa nát không?”
Giang Vũ Thần kỳ lạ nhìn cô, nói: “Biết.” Ngừng một lúc, anh còn nói thêm: “Chuyện trong đó rất phức tạp, một hai câu không thể nói rõ. Tóm lại thì làm theo nhu cầu thôi.”
Giang Phỉ im lặng, hai người tạm thời không nói chuyện, mãi đến khi chuông điện thoại của Giang Phỉ vang lên.
Là Giang Đại Đạo, giọng ông dồn dập khẩn trương: “Phỉ Nhi, mau tới bệnh viện, mẹ con...”
Trong đầu Giang Phỉ nổ “ầm”, vịn vào bàn đứng dậy, cả người run rẩy. Giang Vũ Thần thấy thế vội đỡ lấy cô: “Sao thế?”
“Mẹ...” Giọng Giang Phỉ như nghẹn lại trong họng không phát ra được, trước mắt trở nên mơ hồ, Giang Vũ Thần vội kéo cô xuống lầu chạy thẳng đến bệnh viện.
Thông báo bệnh tình nguy kịch của bác sĩ ở trong tay Giang Đại Đạo, ông ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, cúi gập người, giơ tờ thông báo lên trước mặt, dường như phải làm vậy mới thấy rõ. Nhưng trong đầu ông vẫn là khoảnh khắc khi Nữu Thúy Ti té xuống - ông đang ở phòng bếp làm trứng hấp sữa với hai tầng váng sữa, nói rằng làm món này ăn với bánh ngọt Giang Phỉ mang về là ngon nhất. Nữu Thúy Ti đứng sau lưng ông, tựa vào cửa phòng bếp, hai người còn nói chuyện, đột nhiên bà không lên tiếng, ông quay lại thì bà đã đau đớn ngã xuống đất.
Giang Phỉ biết sớm muộn gì sẽ có ngày này, nhưng lần này lại quá đột ngột. Rõ ràng bác sĩ mới nói tinh thần mẹ rất tốt; rõ ràng còn có thể sống được lâu hơn; rõ ràng, buổi sáng bà còn cười nói muốn anh bánh ngọt ở khu phố cũ...
Người nhà trông giữ cả đêm trước giường bệnh, ba giờ sáng, Nữu Thúy Ti tỉnh lại, chỉ để lại lời trăng trối với ba từ: “Mẹ xin lỗi...” Còn lại là nước mắt. Bốn giờ sáng, bác sĩ tuyên bố bệnh nhân đã tử vong.
Giang Phỉ bổ nhào bên giường bệnh, khóc thất thanh, cô đã không còn hận mẹ vứt bỏ cô nữa, hôm nay cô chỉ hận, vì sao thời gian họ bên nhau sau khi trùng phùng lại ngắn ngủi như thế.