Giang Phỉ cho rằng, hễ là đàn ông có chút tôn nghiêm, sau khi bị quát như thế, không phải sẽ không quấn mình nữa sao? Nhưng cô rõ ràng đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Quý Vân Khai.
Thứ hai, khi cô bước vào trụ sở Giang thị, ánh mắt ai gặp cô cũng đều rất lạ, càng đến văn phòng Tổng giám đốc, ánh mắt chào đón của họ càng quỷ dị hơn. Bên ngoài phòng làm việc, Tiểu Phác thường nắm chắc thời gian pha cà phê cho cô lại đang ngồi ngây người, tất nhiên, cô ấy là thư kí của anh cô, Giang Phỉ chỉ là bà chủ tạm thời của cô ấy.
Giang Phỉ nghi ngờ mở cửa phòng, sau đó liền đứng im, trên bàn có một bó hoa Tulip màu hồng được vận chuyển từ Hà Lan. Cô bước chậm qua, tìm thấy tấm thiệp, trên đó không ghi nội dung gì mà chỉ có một chữ J viết hoa to. Cô từng thấy mẫu chữ này, nó ở trên cúc tay áo số lượng có hạn của Quý Vân Khai.
Quả là có thủ đoạn phi thường, biết cả chuyện cô thích hoa Tulip màu hồng. Đáng tiếc hôm nay không phải ngày thích hợp để tặng cô. Nếu thật muốn tặng thì hãy đưa nhiều hoa Erica ấy.
Ngôn ngữ hoa của Erica chính là: cô độc và phản bội.
Tiểu Phác đưa cà phê vào, trông thấy Giang Phỉ đứng đội diện bó hoa Tulip chìm trong suy nghĩ, dè dặt căng thẳng đưa cốc cà phê cắt ngang suy nghĩ của cô, hắng giọng nói: “Mới sáng sớm nó đã được đưa tới đây, bọn em không biết, cho nên...” Nói đùa gì vậy, ông chủ của cô ấy là người nổi danh cuồng em gái, cuồng em gái đấy! Hai năm nay bên cạnh Giang Phỉ ngay cả một con ruồi đực cũng không có, huống hồ là đàn ông! Nếu để ông chủ biết có đàn ông tặng hoa cho em gái anh ta thì đúng là trời lật luôn!
“Vứt nó đi!” Giang Phỉ đón cốc cà phê nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
Tiểu Phác thở phào nhẹ nhõm, cầm bó hoa như cầm bom đưa cho bác gái lao công, trong đầu cũng đang chiến đấu rung trời: Rốt cuộc có nên nói cho ông chủ biết không? Cô không muốn nói đâu, nhưng bao nhiêu ánh mắt đã thấy, ngộ nhỡ bị người khác tố giác trước một bước thì... Giang Vũ Thần mới là ông chủ của cô! Nghĩ vậy, cô liền về chỗ lập tức gửi cho Giang Vũ Thần một bức thư.
Chỉ cần ông chủ đừng nói với Giang Phỉ là cô mật báo là được, nhưng chuyện này dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết. Trời ơi, nhất định sẽ phải mạo phạm một người.
Giang Phỉ cũng không nhớ đến bó hoa kia như những người khác, nhanh chóng vùi đầu vào công việc, nhưng vừa mới vào trạng thái thì nhận được một cuộc điện thoại xa lạ. Sau khi bắt máy, đầu kia vang lên tiếng cười: “Thích không?”
Mãi một lúc Giang Phỉ mới nghe ra được người gọi đến bất ngờ đó là Quý Vân Khai!
Cô tức giận ngắt máy, đưa số điện thoại này vào sổ đen, sau đó tiếp tục làm việc.
Quý Vân Khai nhìn di động bật cười, đang chuẩn bị gọi lại thì trợ lý đã gọi anh vào phòng xét xử. Anh đành phải tạm thời bỏ qua cho người phụ nữ khó tính kia, chỉnh lại trang phục rồi vào phòng xét xử số 4.
Ăn xong cơm văn phòng rồi nghỉ ngơi một lúc, Tiểu Phác liền vội vàng nói với Giang Phỉ: “Ban nãy có người bên Trung Hành gọi đến, họ báo rằng mai là đến kỳ thanh toán, nhưng vốn lưu động của chúng ta đã bị Giang Tổng điều động khẩn cấp sang dự án ở Pháp. Em đã gọi điện cho Giang Tổng, Giang Tổng và trợ lý Phương đều tắt điện thoại, không biết có phải đang trên máy bay không.”
Giang Phỉ nhíu mày: “Lộ trình của anh ấy em không biết sao? Có phải em cũng không rõ hôm nay anh ấy về?”
“Điều này... em... có lẽ là lộ trình tạm thời thay đổi.” Có trời mới biết liệu có phải do bức thư sáng nay làm hại hay không, dù sao theo như cô ấy biết thì phải hai ba ngày nữa Giang Tổng mới về.
Giang Phỉ suy tư chốc lát rồi nói: “Hẹn với giám đốc Vương của Trung Hành, tối nay ăn cơm ở Nobfree.”
“Vâng, Giang tiểu thư.” Tiểu Phác nhẹ nhàng thở ra, lập tức dựa theo mệnh lệnh của cô thực hiện.
Quý Vân Khai nhìn luật sư Tề đang lén lút lau mồ hôi bên dưới khẽ cười. Hiếm khi nào được thấy vị luật sư nổi tiếng có tài biện luận này căng thẳng như thế, không vì điều gì khác, chỉ vì tất cả quyền sinh sát đều quyết định trong tay anh. Còn đương sự của luật sư Tề là người đã từng mạo phạm đến “bạn gái” của Quý Vân Khai.
Luật sư Tề liên tiếp phạm sai lầm, sắc mặt đương sự ngày càng trắng. Cuối cùng, Quý Vân Khai gõ cây búa gỗ xuống: Bác bỏ kháng án, giữ nguyên phán quyết sơ thẩm. Nói cách khác, luật sư Tề liên tiếp thất bại hai trận, còn đương sự của luật sư Tề sẽ phải ngồi tù bảy năm.
Sau khi kết thúc phiên tòa, Quý Vân Khai trở về văn phòng thay quần áo, không biết thế nào liền muốn nhắn tin tốt này cho Giang Phỉ. Nhưng anh gọi liên tục hai lần đều gặp phải nhắc nhở “Tạm thời không liên lạc được“. Nhịn được một lúc, cuối cùng anh gọi cho trợ lý tổng giám đốc của Hoa Độ: “Tình hình Giang Thị gần đây thế nào?”
Trợ lý tổng giám đốc nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục: “Lúc trước Giang Vũ Thần đổ một số vốn lưu động đáng kể vào một trang trại rượu nho ở Pháp, mà khoản vay của Giang thị ngày mai là đến hạn, giám đốc đại diện cô Giang Phỉ hình như hẹn người bên Trung Hành ăn tối.”
Quý Vân Khai nhìn đồng hồ ở cổ tay, nói: “Đặt một phòng ở Nobfree cho tôi, tối nay tôi muốn mời đồng nghiệp liên hoan.”
Trợ lý tổng giám đốc sững sờ, tiếp đó liền hiểu, đáp ứng sẽ nhanh chóng sắp xếp.
Rượu qua ba tuần, nhân viên nhà nước thường ngày nghiêm trang cũng bắt đầu bớt kiềm chế.
“Hôm nay Quý quan sao lại mời chúng tôi đi ăn thế này? Có chuyện vui gì sao, hay là gặp được một vụ án lớn?” Người này nói xong liền hỏi đồng nghiệp bên cạnh, “Lần trước người yêu cậu giới thiệu đối tượng cho Quý quan, có thành không thế?” Đồng nghiệp này xấu hổ nhìn Quý Vân Khai, ấp úng.
Quý Vân Khai cười nói: “Không có chuyện gì thì không thể mời mọi người đi ăn được sao? Mọi người đã cùng làm việc với nhau, ăn liên hoan một bữa thì có gì ngạc nhiên.” Anh vừa nói vậy, mọi người đều biết lần xem mắt đó không thành công.
Cũng may có người hoà giải: “Sao lại không có chuyện vui chứ? Tề Mậu (chỉ luật sư Tề) không phải vừa mới tan thành tro bụi trong tay Quý quan đó à!” Mọi người nhao nhao lên tiếng Tề Mậu mấy năm nay càng ngày càng liều, chỉ cần có nhiều tiền hơn, mặc kệ là vụ án nào cũng chấp nhận. Hơn thế còn am hiểu việc trì hoãn, mà cũng đúng, vụ án càng kéo dài thì ông ta càng kiếm được nhiều mà!
Trợ lý của Quý Vân Khai vừa ra ngoài, bây giờ quay lại thấp giọng nói mấy câu vào tai anh, Quý Vân Khai gật đầu, thừa dịp mọi người không chú ý liền ra ngoài.
Anh đứng ngoài cửa một lát, giám đốc Vương của Trung Hành đi từ đằng xa tới, Quý Vân Khai tiến lên một bước, cười nói: “Đây không phải là giám đốc Vương sao? Cũng ăn cơm ở đây à? Chủ tịch Hạ ngân hàng các anh đâu?”
Giang Phỉ nhìn ly rượu cười gượng, quả thật nắm quyền trong tay mới dễ làm việc! Một giám đốc khách hàng phòng tín dụng cũng khó đối phó như thế, để nhờ ông ta châm chước, trì hoãn kỳ hạn một tuần, nói hết lời cũng chỉ xin được ba ngày. Cô vốn định dùng quan hệ “chú cháu” với thị trưởng Triệu Vũ để tạo áp lực, nhưng vì chút chuyện thế này mà kéo chú Triệu xuống nước, thật không thỏa đáng.
Nhưng giám đốc Vương như chỉ có quyền hạn lớn đến vậy, nói ba ngày là ba ngày, sống chết không chịu kéo dài thêm! Nếu muốn kéo dài thì phải có được sự phê chuẩn của chủ tịch ngân hàng. Giang Phỉ nhớ lại lần trước gặp chủ tịch Hạ, nhớ đến tình cảnh ông ta cứ nắm tay cô không chịu buông liền buồn nôn.
Ba ngày thì ba ngày! Nói không chừng tối nay anh trai về có thể mang đến tin tức tốt!
Cửa phòng vừa mở ra, giám đốc Vương mặt tươi cười bước vào, vỗ vỗ vai Giang Phỉ: “Chà chà Tiểu Giang, cô biết Quý quan mà sao không nói một tiếng? Sớm biết có giao tình này thì tôi dù thế nào cũng phải bật đèn xanh cho cô! Một tuần thì một tuần, nếu còn chưa đủ, vậy thêm một tuần nữa nhé!”
Giang Phỉ nhìn giám đốc Vương thay đổi thái độ rất lớn, có chút bất ngờ, hỏi lại: “Quý quan?”
“Đúng vậy!” Giám đốc Vương chỉ ra cửa, “Người ta còn đang chờ ngoài đó! Nói là chọc giận cô nên không dám đi vào, để tôi vào giúp hòa giải. Có cặp vợ chồng nào mà không cãi cọ cơ chứ? Đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa mà! Anh ấy đã nhận lỗi rồi, cô hãy đại nhân không nhớ tiểu nhân, tha cho anh ấy đi!”
Giang Phỉ càng nghe càng như lọt vào trong sương mù, giám đốc Vương liền cầm áo khoác chuẩn bị đi, dường như định tạo thời cơ cho “vợ chồng trẻ“. Trước khi đi lại khuyên: “Còn trẻ đã là thẩm phán, tiền đồ không thể hạn lượng được đâu! Tiểu Giang à, phải nắm chắc cơ hội đấy!” Nói xong, ông ta ra khỏi phòng, gật đầu với Quý Vân Khai đứng ngoài rồi cười bỏ đi.
Quý Vân Khai dựa vào cửa, nhìn Giang Phỉ, cười mà như không cười nói: “Tôi thật sự làm cô chán ghét à?”
Giang Phỉ không phản bác được, lần đầu tiên gặp nhau anh đã giải vây cho cô, cô giúp anh tìm lại ví tiền coi như trả lại phần nhân tình đó. Còn nhân tình lần này, cô nên trả thế nào?
Cô quyết định giở trò vô lại một lần: Nhân tình này, không trả nữa!
Nhưng từ khi gặp gỡ Quý Vân Khai, sự việc luôn không đi theo hướng phát triển mà cô mong đợi.