Chương 26
Edit : Khoai Lang
(_Chào mừng ngày chống kì thị LGBT 🌈🌈🌈_)
Kiều Ân hiện tại ngồi xổm tại bên giường, thoạt nhìn đáng thương hề hề, ánh mắt trong suốt ngập nước.
"Minh... Ngươi để ý, để ý ta đi..." Kiều Ân ghé mặt vào bên giường, thật cẩn thận vươn tay chạm vào Tống Minh trong bọc chăn.
"Đừng đụng ta!" Tống Minh quát, trong giọng nói kia không có một chút tình cảm nào.
Kiều Ân bị dọa thu tay lại, nước mắt lập tức muốn chảy ra, nhưng cậu cũng không dám tới quá gần Tống Minh, cậu làm bộ đáng thương đối với Tống Minh nhỏ giọng nói.
"Minh... Ta không dám... Ngươi nhìn ta đi..."
Tống Minh dựa vào gối đầu nhắm mắt lại, nghe thấy Kiều Ân nói, trở mình một cái, đưa lưng về phía cậu.
Kiều Ân nhìn lưng Tống Minh sửng sốt một chút, ánh mắt hoảng hốt, sau đó đứng lên đến bên kia giường, lần thứ hai quỳ gục xuống, ngẩng đầu nhìn trên Tống Minh đang nhắm mắt.
"Minh..... Ta thật sự không dám nữa..." Kiều Ân nức nở....
Tống Minh nhắm mắt lại cau mày, trong lòng cuối cùng có chút không đành lòng. Bất quá, hắn không giống cái người khóc không còn mặt mũi kia đâu... Kiều Ân mặt vui vẻ còn muốn khóc... Hừ!
Qua một lúc lâu.
"Minh... Ta thật sự sai, thật sự không dám..." Kiều Ân khóc thút thít.
Tống Minh bị Kiều Ân làm lải nhải đến tâm phiền ý loạn.
"Được rồi!" Tống Minh không kiên nhẫn nói một câu.
Kiều Ân lập tức câm nín.
"Nói..... nói ngươi sai chỗ nào???."
Thanh âm Tống Minh vẫn lạnh như băng, bất quá ngữ khí so với lúc trước tốt hơn một chút.
Kiều Ân nghe Tống Minh nói như vậy, lập tức nhích lại gần, thanh âm thật cẩn thận lại đáng thương, chỉ sợ nháo Tống Minh mất hứng không để ý tới cậu.
"Ta, ta không nên đè nặng ngươi trên mặt đất làʍ ŧìиɦ..."
"..."
Kiều Ân thấy Tống Minh không nói lời nào, liền nóng nảy.
"Ta, ta không nên ôm ngươi lên trên bàn cơm làʍ ŧìиɦ..."
"..." Mày Tống Minh nhăn rất cao.
"... Ta không nên ở lúc ngươi lúc ăn cơm còn ôm ngươi làʍ ŧìиɦ..."
"Ta, ta không nên ở ban công thượng ngươi..."
"Ta, ta không nên trong lúc tắm rửa cho ngươi, sau đó lại bế ngươi..."
Kiều Ân nói xong nói xong lại muốn khóc...
"Chính là... Chính là Minh ngươi thật đẹp... Ta hoàn toàn nhịn không được ô ô ô..." Kiều Ân nói xong sẽ nhỏ giọng khóc lên.
Tống Minh quả thực muốn tức chết rồi, "Câm miệng!!!!!"
Hắn mở mắt, trong ánh mắt tất cả đều là ngọn lửa phẫn nộ.
"Ngươi chính là không nên ôm ta!!! Lại còn để ta kêu ngươi là ca ca ___!!! Kiều Ân! Hiện tại nói cho ta biết! Ai là ca ca của ai?!!!!"
Đôi mắt Kiều Ân nháy lam giống như một con suối màu lam, dùng tay ma sát vành mắt hồng hồng liền tràn ra nước mắt, không tình nguyện thừa nhận, "Ngươi..."
Tại thời điểm hai người tình cảm mãnh liệt, Kiều Ân nhất thời kích động, để Tống Minh gọi cậu là ca ca... Kiều Ân từ bé có vài lần kêu Tống Minh là tiểu ca ca, sau liền không bao giờ nguyện ý há mồm, trong lòng cậu kỳ thật muốnTống Minh gọi mình là ca ca...
Chính là tuổi chênh lệch hơn nữa cậu có bệnh sợ vợ, vẫn luôn không thực hiện được. Rốt cuộc, khi làm Tống Minh, cậu nắm chặt tiểu huynh đệ không cho Tống Minh bắn, sau đó để Tống Minh gọi ca ca...
Tống Minh bị làm đến mức nước mắt lưng tròng, nội âm gắt gao nuốt cự vật, hắn thực thoải mái, cuối cùng vẫn là khóc lóc gọi... Bất quá, nguyên lai Tống Minh luôn vì chuyện này mà sinh khí, hại cạu cho rằng Tống Minh ghét bỏ mình ôm hắn làm nhiều quá...
"Lặp lại lần nữa, ai là ca ca?!!!" Tống Minh còn chất vấn. Thằng nhóc so với hắn nhỏ hơn 5 tuổi, không gọi hắn là ca ca coi như xong, còn uy hiếp hắn?!!!!
"Ngươi... Là ngươi..." Kiều Ân không tình nguyện trả lời.
"Ta là gì của ngươi, nói mau!" Tống Minh tiếp tục ép hỏi Kiều Ân.
Kiều Ân lúc này thoạt nhìn giống tiểu tức phụ ủy khuất, cậu biết mình mà không trả lời vấn đề, Tống Minh chắc chắn sẽ không biết để ý đến cậu, vì thế chỉ có thể thành thật trả lời.
"Ngươi là... Ca ca...của ta" _Lão bà!_
Kiều Ân ngoài miệng nhỏ giọng kêu, trong lòng lại trả lời khác, ngươi là lão bà của ta! Ngươi là Omega của ta ! Ngươi là bảo bối của ta!
Tống Minh lúc này mới vừa lòng, ngọn lửa trong ánh mắt chậm rãi biến mất, nằm trên gối đầu, nhắm mắt lại.
"Lớn tiếng !"
"Ca ca..." Lão bà!
"Lại lớn tiếng!"
"Ca ca..." Lão bà!!
"Tiếp tục!"
"Ca ca!" Lão bà!!! ^…^
Ân, Tống Minh cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị lại ngủ một giấc, đột nhiên nghĩ đến hai việc.
Hắn lại chống đỡ ngồi dậy.
"Kiều Ân, đi đem điện thoại của ta đến đây, ta muốn nhắn tin cho boss."
"Ân.." Kiều Ân nhìn Tống Minh không sinh khí, vui vẻ ra mặt đứng lên, đi một nửa lại đột nhiên chạy vội trở về, ghé vào bên giường, vù vù thở dốc, nhìn ánh mắt của cậu sáng ngời lại nóng cháy.
"Minh, ta đã xin phép cho ngươi rồi !"
"Ngươi xin phép cho ta? Ngươi làm bao giờ ?" Tống Minh biểu tình lười biếng, có chút không tin nhìn Kiều Ân.
"Ngay tại... Ngay tại..." Hai má trắng nõn của Kiều Ân dần dần đỏ lên, cậu có chút thẹn thùng nói: "Ngay tại khi lần đầu tiên ta thành kết bắn vào khoang sinh sản của ngươi... Ta liền nhắn..."
Trán Tống Minh nhảy gân xanh, có dự cảm không tốt.
"Ngươi cùng lão bản của ta nói như thế nào???...".
Kiều Ân cắn môi, hai má phấn phấn, ánh mắt nhìn Tống Minh né tránh, thoạt nhìn cực kỳ thẹn thùng.
"Ta nói... Ngươi động dục... Yêu cầu ngày nghỉ của Omega ... Lão bản của ngươi liền đồng ý."
Tống Minh phát hỏa lần thứ hai: "Kiều Ân !!!!! Ai cho ngươi nói ta cần nghỉ vì động dục hả !!!! Ta có kì nghỉ đông ngươi có biết hay không?! Ở công ty, ai cũng biết ta là Beta!!!"
Ngày nghỉ của Omega khi động dục tương đối đặc biệt, toàn công ty người người đều có thể nhìn đến. Xin nghỉ đông thì sẽ không, chỉ có lão bản biết. Mẹ đích! Ngốc tử Kiều Ân!!! Lúc này xong rồi, toàn công ty ai cũng biết hắn là Omega! Các tiểu thụ thầm mến hắn còn đâu..... Xong rồi, lúc này xong rồi, đều bị Kiều Ân làm cho loạn cả rồi !!!
"Minh... Như thế nào..." Kiều Ân lại bày trò rơi nước mắt nhìn Tống Minh.
Nhưng Tống Minh không nhìn đến, con ngươi màu lam rất nhanh hiện lên một đạo quang mang khác thường. Kỳ thật Kiều Ân là cố ý, cậu muốn cho cả công ty Tống Minh biết Tống Minh là Omega, đã bị cậu dấu hiệu, hắn là Omega của cậu ! Cho nên mới cùng lão bản bọn họ xin nghỉ.
Tống Minh ghé vào chăn trong kêu rên nửa ngày, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại... Sự tình đều đã xảy ra...
Tống Minh chôn mặt ở trong gối, thanh âm quả thực không thể nhỏ hơn.
"Ai..... Kiều Ân... Đi đem lọ thuốc ở ngăn nhỏ nhất trong tủ phòng khách lại đây cho ta."
"A..." Kiều Ân còn giả khóc, đi phòng khách lấy lọ thuốc.
Mổ lúc sau, Kiều Ân trở lại, cầm bình thuốc nhỏ xem xem.
"Minh, đây là cái gì nha... 72 giờ hữu hiệu... Thốc cảm sao..."
"Ân..." Tống Minh miễn cưỡng hồi đáp, lấy thuốc trong tay Kiều Ân, đổ ra một viên, đặt ở miệng, nhìn chằm chằm Kiều Ân, ý bảo cậu đem nước đến.
Kiều Ân có chút do dự, muốn nói lại thôi đem cốc nước ở tủ đầu giường đưa qua.
Tống Minh liền uống xong, đem cốc cùng lọ thuốc đều đưa lại cho Kiều Ân, để Kiều Ân cất đi.
Kiều Ân đem cốc nước đặt lại chỗ cũ, một tay cầm lọ thuốc nhỏ nhìn nhìn.
"Cái thuốc này thật kỳ quái, vì cái gì chỉ hữu hiệu trong 72 giờ... Nhưng không có viết công hiệu cùng tên... Rốt cuộc là thuốc gì a? Đối thân thể có nguy hại hay không ???..." Kiều Ân nhìn kỹ l thuốc, dạo qua một vòng cũng không thấy được gì....
Kiều Ân nghi hoặc nhìn Tống Minh, đôi mắt có chút lo lắng.
"Ân... Không cái gì, chính là thuốc tăng cường miễn dịch.."
Tống Minh cũng có chút mất tự nhiên nhìn về phía nơi khác, chỉ sợ Kiều Ân cái tò mò sẽ hỏi hắn đây là thuốc gì... Bất quá cũng chính là bởi vì bác sĩ Phương cấp chứa thuốc tránh thai vào lọ thuốc không viết xuất xứ hay công hiệu, hắn mới yên tâm để Kiều Ân đi lấy.
"Thật vậy chăng..." Kiều Ân vẻ mặt không tin, cậu không ngừng nhớ kỹ hữu hiệu trong 72 giờ, đột nhiên biến sắc.
"Minh... Này không phải là..." Kiều Ân nhìn chằm chằm bình thuốc có chút kinh hoảng, ánh mắt cổ quái, chậm rãi chuyển qua Tống Minh, chần chờ mở miệng hỏi.
"Này không phải là... Thuốc tránh thai đi..."
>> Hết chương 26