Không Thể Dấu Hiệu

Chương 23

Chương 23

Edit : Khoai Lang

Hai người đều nghỉ ngơi một lát, khí tức Omega tuy rằng đã tan một ít, nhưng vẫn còn rất đậm.

Hai mắt Tống Minh vô thần nhìn trần xe, Kiều Ân hôn hôn Tống Minh Kiều Ân một chút rồi nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, lái xe rất hiểu chuyện đem xe đậu dưới chung cư của Tống Minh.

Kỳ động dục của Tống Minh phỏng chừng một chốc lại tiếp tục, hơn nữa cậu còn chưa thao vào khoang sinh sản, không có dấu hiệu Tống Minh, qua mấy phút đồng hồ nữa Tống Minh sẽ còn muốn tiếp, dù sao trên xe vẫn không an toàn, cậu muốn đem Tống Minh ôm về trong nhà, tùy ý nhấm nháp thân thể mỹ vị.

Kiều Ân vứt áo sơ mi của Tống Minh xuống dưới, cởϊ áσ của chính mình mặc cho Tống Minh cũng che đi thân dưới của hai người, mở cửa xe, hai tay nâng mông Tống Minh, hai chân Tống Minh thì vô ý thức cuốn lên lưng Kiều Ân, hai người rất nhanh lên lầu.

May mắn tại thời điểm này cơ hồ không ai ở ngoài, hai người cứ như vậy hữu kinh vô hiểm về tới phòng. Kiều Ân khóa kỹ cửa, ôm Tống Minh ngồi xuống ghế sa lông, Tống Minh liền cưỡi ở cự vật Kiều Ân.

Mà trải qua phen đi lại này, phía dưới Kiều Ân đã cứng rắn.

"Ân... Ta thảo..." Tống Minh nhìn đến địa phương quen thuộc, thời gian này so với lúc ở trên không gian xe nhỏ hẹp kín gió thanh tỉnh nhiều, hắn thấp thấp rêи ɾỉ một tiếng, thanh âm phi thường khàn khàn.

"Kiều Ân, ngươi như thế nào, còn không rút ra đi..."

Kiều Ân lần thứ hai cứng rắn làm Tống Minh không thể thích, cảm giác dị vật bên trong phi thường mãnh liệt, Tống Minh nghĩ đến chính mình vừa rồi động dục bộ dáng dâʍ đãиɠ liền có điểm nan kham... Khuôn mặt liền khủng hoảng...

Lần động dục này tới quá nhanh, hắn cũng không dám tưởng tượng nếu không phải Kiều Ân chạy tới đúng lúc, có lẽ hắn sẽ bị hai người kia áp...

Mà lần này, hắn mới chính thức cảm giác được Omega động dục có bao nhiêu đáng sợ, du͙ƈ vọиɠ thậm chí đã khống chế tư tưởng cùng thân thể của hắn, cảm thấy được tin tức tố Alpha liền không thể khống chế dán lên người Alpha, tùy ý để Alpha thượng chính mình... Nghĩ như vậy, sắc mặt Tống Minh liền không tốt cho lắm.

Mẹ đích... May mắn là Kiều Ân... Không phải Lăng Tiêu hoặc người xa lạ nào đó....May mắn Kiều Ân tìm được hắn.....

Kiều Ân phát hiện Tống Minh thanh tỉnh, nghĩ đến trong chốc lát mình không thể muốn làm gì thì, trong lòng liền có chút thất vọng, bất quá cậu vẫn dừng một chút, thành thực nhỏ giọng nói.

"Bởi vì... Rút ra..." Kiều Ân hướng tay về phía bụng Tống Minh, "Nơi này sẽ chảy ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ ..."

Tống Minh nhìn ngón tay thon dài vuốt bụng của hắn, mặt càng đỏ hơn, bị người mà hắn luôn coi là em trai thượng, có bao nhiêu xấu hổ Tống Minh thẹn quá hóa giận, hung tợn nói: "Câm miệng!"

Hắn đại khái biết ý tứ Kiều Ân đối hắn, nhưng hắn không tin tình yêu, đời này cũng không muốn yêu. Hắn không nghĩ sẽ làm chậm trễ Kiều Ân, mà cảm giác Kiều Ân đối với hắn chủ yếu là ỷ lại.

Hắn tin tưởng Kiều Ân chính là chưa gặp được người mình thích, hiểu lầm đem thân tình hai người thành tình yêu.

"Kiều Ân, chuyện lần này, ngươi tốt nhất là quên đi, coi như giữa hai chúng ta không phát sinh chuyện gì cả..."

Biểu tình Kiều Ân lập tức từ ngọt ngào trở nên kinh ngạc, cậu trừng lớn cặp mắt màu lam, trong mắt tràn đầy tan nát cõi lòng cùng không thể tin, thậm chí chậm rãi có bọt nước lóe ra.

"Minh... Chúng ta đều ở cùng một chỗ, nhất là nơi này..."

Kiều Ân trực tiếp kéo chiếc áo vây quanh ở hai người lên, chỉ nơi hai người kết hợp chặt chẽ.

Lời nói của Kiều Ân thực làm cho lòng người phiền toái, nhưng động tác của cậu đủ để Tống Minh tạc mao, Tống Minh dứt khoát dùng hai chân vô lực đá cậu, tức đến đỏ mặt khó thở gầm nhẹ nói: "Không cần sờ nơi đó!" 

Nhưng sô pha đàn hồi rất tốt, Kiều Ân ngồi ở sô pha lại có chút điên mà hướng lên trên đỉnh một chút.

Bị vật thô cứng đụng trúng tử huyệt, thắt lưng Tống Minh lập tức mềm nhũn, huyệt khẩu vừa mới cao trào căn bản không chịu nổi bất luận khiêu khích gì, hắn khổ sở thở gấp, nằm úp sấp trên bả vai Kiều Ân, giống như đang ôm cậu.

Thẳng đến kia cảm giác khó nhịn kia qua đi, Tống Minh mới khàn khàn giọng nói với Kiều Ân: "Kiều Ân, ngươi mau đưa nó ra, không cần đâm vào thêm......"

Kiều Ân rất bất mãn quệt mồm, trước đó Tống Minh còn gọi cậu tiểu Kiều Ân đi vào, hiện tại dùng xong rồi lại kêu cậu bỏ đi?

Kiều Ân thực mất hứng, cho nên không nói lời nào cũng không có làm theo, chính là ánh mắt ướŧ áŧ nhìn nơi khác, khuôn mặt thành thục lại lộ ra tính trẻ con.

"Ngươi!" Tống Minh nhìn bộ dạng Kiều Ân, giống như cái không khí cầu nháy mắt xẹp xuống. Được rồi, Kiều Ân bất động, bản thân hắn tự đứng lên rút ra cũng ổn mà ! Mà trên thân cũng dính dính rất khó chịu, hắn run rẩy hai chân đặt xuống sàn, ý đồ từ trên người Kiều Ân đứng lên.

Kiều Ân tuy rằng rất muốn để Tống Minh cứ như vậy lẳng lặng bao vây lấy cậu không cần rút ra, nhưng thấy vẻ mặt Tống Minh thống khổ lại nhịn được không nói gì.

Tống Minh bị làm đến hai chân một chút khí lực cũng không có, hơn nữa kỳ động dục còn chưa qua, hắn cảm giác rõ nhiệt độ đang tăng trở lại. Hắn cũng không thể để Kiều Ân tiếp tục hiểu lầm, vì thế tiếp tục kiên trì đứng lên.

Chính là không biết vì cái gì, Tống Minh đứt quãng run run rẩy rẩy đứng giữa khoảng không. Cự vật Kiều Ân như trước vẫn rất lớn còn nằm trong mông hắn, mà trong quá trình, Tống Minh cứ rút ra một chút, đều sẽ phát ra tiếng nước rất nhỏ, huyệt động cũng sẽ không để ý ý chí của chính mình tự giảo chặt, giống như không nghĩ rời đi đại nhục bổng.

Phía sau Omega như thế nào này lại dâʍ đãиɠ như vậy, chảy nước thật nhiều.... 

Tống Minh trước là Beta, đã ôm qua rất nhiều Omega đều không có huyệt sau tao như này, điều này làm hắn mất thể diện cực kỳ!

Bất quá hắn đều đẩy cho thể chất của Omega, cùng bản thân một chút quan hệ cũng không có, nhất định là bởi vì biến thành Omega mới có thể như vậy! Nhất định là vậy !

Tống Minh không đỏ mặt hơn được nữa, hắn cũng ý thức được, tính khí Kiều Ân, thực tm to... Nếu thao đến nơi kỳ quái kia, tuyệt đối sẽ đem khoang sinh sản của hắn đâm xuyên đi...

Cứ như vậy ngẫm lại, Tống Minh liền rùng mình một cái, sau đó đã cảm thấy trong bụng vừa chua xót vừa trướng, phía sau cũng phóng đãng trào ra một cỗ nhiệt dịch, không ngừng co rút lại, kẹp chặt cự vật Kiều Ân.

Kiều Ân cũng đỏ mặt thở dốc, đem đầu tựa vào vai Tống Minh, môi phun ra nhiệt khí phả vào vành tai Tống Minh cùng tuyến thể.

Kiều Ân hô hấp càng ngày càng dồn dập, khí tức nóng bỏng nhiều lần phả vào tuyến thể mẫn cảm, làm da đầu Tống Minh run lên từng đợt, cảm giác toàn thân đều nhạy cảm.

Kiều Ân lúc này còn không kìm lòng nổi bắt tay Tống Minh vòng ra sau lưng, nắn nắn vuốt vuốt hai khỏa mông căng tròn ướŧ áŧ, ngón tay càng tới gần cúc huyệt, càng có thể cảm giác được chất lỏng ngượng ngùng dính dính.

Ngẫm lại này đó, tất cả chỗ dâʍ ɖịƈɦ này đều là bị cậu thao chảy ra, cậu liền khắc chế lực tay mạnh mẽ bóp một chút.

Tống Minh cảm thấy ngón tay Kiều Ân giống như mang theo điện lưu, bị nhu một bên mông, hắn đỏ mặt "hừ hừ"  hai tiếng, mẫn cảm run lên, thắt lưng cùng chân nháy mắt mềm nhũn, mông ngồi lên tính khí Kiều Ân.

Không, phải là đỉnh tại cự vật Kiều Ân.

"A!"

Nước mắt Tống Minh lập tức chảy ra, tư thế này làm tính khí thô cứng của Kiều Ân hoàn toàn đi vào, đâm đến rất sâu, hắn thậm chí cảm giác được một trận ghê tởm, cảm giác dạ dày bị xuyên thủng rồi

Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy tóc tơ đều phải dựng thẳng, đầu óc hơi chút thanh tỉnh đều bị làm cho thành sáp hồ.

"Ân!" Kiều Ân kêu đầy thoải mãn.

Tống Minh căn bản không nghĩ tới bởi vì động tác của hắn mà lập tức đem cự vật toàn bộ nuốt vào, trở mình một cái kɦoáı ƈảʍ lập tức từ nơi kết hợp truyền tới xương sống, hướng thẳng lên não bộ, trái tim đều đập một cách kịch liệt.

Kiều Ân cắn lên bả vai Tống Minh, ôm mông Tống Minh càng tới gần thân thể của chính mình, hạ thân đã bắt đầu cao thấp lên xuống.

"A... Ha... Kiều Ân... Ngươi cái tiểu tử thối... Mau ...dừng....lại...cho ta... Mau...!"

Mau dừng lại, ngươi vó nghe không !!!?? Trong đầu Tống Minh vẫn luôn tuần hoàn những lời này, nhưng bị thao điên cuồng một câu đều nói không xong.

Kiều Ân cắn lung tung lên cổ Tống Minh, cậu khẳng định biết Tống Minh muốn cậu mau dừng lại, nhưng Kiều Ân ý xấu đầy mặt làm bộ như thuần lương ở bên tai Tống Minh thổi khí.

"Minh, như thế nào, không đủ nhanh sao? Hảo, ta nhanh thêm một chút..."

Nói xong, hạ thân Kiều Ân chạy nhnh công suất hướng về phía trước đỉnh lộng, một tay vuốt ve cánh mông xúc cảm vô cùng tốt, một tay theo làn eo bóng loáng sờ soạng đi lên.

Cảm giác áo sơ mi còn dính trên người Tống Minh, cậu cau mày, hạ thân một bên đâm mạnh, một bên vươn tay muốn đem chiếc áo vướng víu kia cởi xuống, một tay cởi không xong, chỉ có thể dùng hai tay cùng tới.

Không nghĩ tới tay cậu dính đầy mồ hôi căn bản không cởi được, Kiều Ân dùng sức, trực tiếp đem áo sơ mi cấp xé thành hai mảnh...

>> Hết chương 23