Điều làm Vệ Lam hết hồn chính là hôm sau khi đi học, người ngồi đằng sau cô không phải là lớp trưởng béo nữa mà đã đổi thành Đoàn Chi Dực.
Ngược lại với vẻ ngạc nhiên của Vệ Lam, Đoàn Chi Dực chỉ thờ ơ nhìn lướt qua gương mặt đang hoảng hốt của cô, lộ ra vẻ mặt tỏ ý bảo ‘ngu ngốc’ rồi tiếp tục nắm xoài ra bàn mà ngủ như thường ngày.
Mặc dù khi lên lớp không ngủ thì đọc ba quyển sách lung tung nhưng gần như ngày nào Đoàn Chi Dực cũng đi học.
Vệ Lam và mọi người đều không hiểu mỗi ngày cậu cứ lên lớp lãng phí thời gian như thế là để làm gì, nhưng nghĩ lại thì chắc là để giết thời gian trong những ngày chờ lên đại học.
Huống chi kẻ ít nói, kiệm lời, lạnh lùng, u tối như Đoàn Chi Dực, trước nay đâu có suy nghĩ như những người bình thường.
Có điều Vệ Lam biết rõ tại sao Đoàn Chi Dực lại chuyển tới phía sau mình. Cậu ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm về thành tích của cô, nên ngồi sau cô chắc là để giám sát cô thôi.
Mỗi khi nghe giảng hoặc vào giờ tự học, chỉ cần Vệ Lam hơi lơ đãng hoặc lơ mơ ngủ thì ghế dưới chân cô lại rung một cái thật mạnh, khiến Vệ Lam phải bừng tỉnh trở lại.
Đoàn Chi Dực rất biết cách đá ghế, gần như là không tạo ra một tiếng động nào nhưng lực thì đủ để làm người Vệ Lam giật mạnh một cái, lần nào cũng khiến cô giật mình, thiếu chút nữa là kêu toáng lên.
Nếu không sợ giáo viên và bạn học xung quanh, chắc cô sẽ mắng to lên thật. Nhưng chỉ cần nghĩ đến quan hệ bí mật giữa hai người thì cô đành phải tiếp tục im lặng chịu đựng.
Đương nhiên kiểu giám sát này cũng có hiệu quả của nó, ít nhất có thể khiến Vệ Lam buộc mình phải học tập nghiêm túc và nghiêm túc hơn nữa, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị cái tên khốn sau lưng dọa đến nỗi bị điên.
Đoàn Chi Dực chuyển tới gần khiến Quách Chân Chân bên cạnh Vệ Lam hình như cũng trở thành người khác. Khi tan học không kéo lấy Vệ Lam tám chuyện lung tung nữa mà trở nên ít nói như một cô nữ sinh dịu dàng.
Đương nhiên Vệ Lam biết là vì lý do gì, nhất là có mấy lần cô thấy Chân Chân lén nhìn ra phía sau cô. Cái con ngốc này, không ngờ vẫn còn động lòng với Đoàn Chi Dực. Cô rất muốn nói cho cô ấy biết Đoàn Chi Dực bắt nạt cô thế nào, khốn nạn thế nào…
Nhưng những chuyện thế này thì làm sao mà nói ra cho được? Nói ra chắc mất mặt tới mức không dám nhìn ai.
Tối ấy, Vệ Lam thật thê thảm. Mỗi lần cố câu giờ thì lại phải ngồi trước bàn trà, làm bài tập dưới sự trông chừng của Đoàn Chi Dực. Trước nay Đoàn Chi Dực trầm tĩnh ít nói, lần nói nhiều duy nhất chính là lúc giảng bài cho cô, tiện thể mắng cô một câu ‘đồ ngu’.
Rõ ràng cô được di truyền gien thông minh của ông bố bà mẹ là nhà khoa học, từ nhỏ thành tích đã rất xuất sắc, cho dù thi vào các ngành tự nhiên cũng không phải quá sức. Nhưng ở trước mặt tên đáng ghét này, không biết sao lại trở thành kẻ có IQ thấp không hơn không kém.
Lần nào Vệ Lam cũng định phản bác, nhưng nhìn thấy năng lực giải đề một cách trôi chảy của cậu thì cũng chỉ có nước không cam tâm tình nguyện nhận lấy câu ‘đồ ngu’ kia.
Dù sao thì một ngày nào đó, cô sẽ thoát khỏi nanh vuốt của kẻ xấu xa này.
Cái hay của sự ngây ngô trẻ con chính là sau khi ý thức được tuy Đoàn Chi Dực ghét mình nhưng cũng sẽ không gây ra tổn thương thật sự gì ình thì Vệ Lam dần quen với những ngày tháng sống chung thế này, thậm chí quen cả việc hai người ngủ chung giường. Hơn nữa dưới sự giám sát nghiêm khắc của Đoàn Chi Dực, thành tích của cô dần tốt trở lại.
Điều này làm Vệ Lam thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng sau, vào một buổi tối, khi Đoàn Chi Dực đang dạy phụ đạo cho Vệ Lam, câu ‘đồ ngu’ vừa thốt ra thì trong ngôi biệt thự xa hoa rộng lớn này bỗng xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.
Trước đây Vệ Lam chưa từng tìm hiểu gì về thân thế của Đoàn Chi Dực. Cả nửa ngọn đồi này chỉ có một ngôi nhà, mà trong ngôi nhà này hình như chỉ có mình Đoàn Chi Dực là chủ nhân. Nếu không phải do biệt thự này quá xa hoa lộng lẫy, xung quanh Đoàn Chi Dực có lái xe và người hầu, chắc chắn cậu ta cũng xuất thân từ nhà giàu quyền quý thì có lẽ Vệ Lam đã nghĩ cậu ta từ tảng đá chui ra, nếu không sao lại xấu xa đến thế?
Người đàn ông kia bước tới, nhìn thấy hai người đang ngồi tụm trên sô pha, thản nhiên liếc Vệ Lam một cái rồi lại nhìn vẻ mặt không vui của Đoàn Chi Dực, lên tiếng: “Tiểu Dực, con theo ba vào phòng làm việc.”
Vệ Lam ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ mặt kia. Ông ta chừng hơn 40 tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ hào hoa phong nhã, phong độ hơn người, hơn nữa còn rất uy nghiêm điềm đạm.
Trong nhất thời, Vệ Lam không biết có nên chào hỏi người này không. Có điều ông ta cũng không cho cô có cơ hội đấu tranh tư tưởng, nói xong là xoay người lên lầu ngay.
Đến khi Đoàn Chi Dực đi theo thì Vệ Lam mới giật mình hiểu ra. Đoàn Chi Dực và ông ấy hoàn toàn giống như từ một khuôn đúc ra, chỉ có điều vẻ không nói không cười của ông ấy là chững chạc điềm đạm còn Đoàn Chi Dực thì lại lạnh lùng u ám.
Thì ra là ba của Đoàn Chi Dực. Thì ra Đoàn Chi Dực cũng có ba! Vệ Lam tặc lưỡi, nghĩ thầm.
Đoàn Hồng đã không gặp con nửa năm trời. Mấy năm nay, quan hệ cha con của hai người càng ngày càng xa cách. Con trai của ông từ nhỏ đã trầm tĩnh ít nói, có bất mãn với ông thì cũng ít khi nói rõ ra, chỉ thể hiện thái độ trào phúng khinh thường, khiến người làm cha như ông cũng hết sức bất lực.
Đoàn Hồng ngồi xuống bàn làm việc trong phòng. Chắc là lịch trình dày đặc nên trên gương mặt anh tuấn tuy của ông có chút phong trần mệt mỏi.
“Tiểu Dực, cô bé đó là sao vậy?” Đoàn Hồng lên tiếng với vẻ hơi mệt mỏi.
Đoàn Chi Dực đứng sau cánh cửa được đóng chặt thì không bước vào phòng thêm nữa. Cậu lạnh lùng nhìn ba mình, giống như là đang nghe một câu chuyện cười: “Nếu ba đã lên tiếng hỏi con thì chắc cũng đã sớm biết chuyện này là thế nào rồi nhỉ, ba của con.”
Đoàn Hồng bóp trán. “Trước nay con làm việc gì cũng rất có chừng mực, làm thế này với một cô gái thì có hơi quá đáng không? Cô bé vẫn còn vị thành niên đấy.”
“Con biết.” Đoàn Chi Dực dừng một lát, lại cười lạnh: “Yên tâm đi, con không làm gì cô ấy đâu.”
Hai cha con họ im lặng một lúc lâu, Đoàn Hồng mới lên tiếng: “Tiểu Dực, nếu con thích cô bé ấy thì nên dùng những cách thức bình thường để theo đuổi, chứ không nên uy hiếp, bắt nạt người ta.”
Gương mặt khôi ngô của Đoàn Chi Dực hiện lên chút bực bội và chán ghét. “Ai thích cô ta. Con ghét cô ta, trước nay chưa từng thấy ai đáng ghét đến thế.”
Đoàn Hồng ngẩn ra, rồi bất ngờ để lộ một nụ cười mừng rỡ. Có lẽ là hiếm khi ông thấy được vẻ cục cằn và ấu trĩ nên có ở lứa tuổi của đứa con trai duy nhất này. Nhưng trong chớp mắt, ông lại thôi cười, nghiêm nghị nói: “Ba đã điều tra qua, tuy cha mẹ của cô bé ấy ở xa nhưng đều là những nhà khoa học, là tầng lớp trí thức cấp cao. Nếu chuyện này là đến tai cha mẹ cô bé ấy, có lẽ sẽ rất phiền phức.”
Đoàn Chi Dực cười khẩy, không cho là đúng: “Đó chẳng phải là trách nhiệm của ba sao? Có người ba như ba, con còn phải lo, phải sợ gì nữa?”
Đoàn Hồng không bình luận gì về câu nói của con mình, chỉ thở dài một hơi: “Dù sao thì con cũng phải biết chừng mực” Nói xong, ông ngừng một lát rồi nói tiếp. “Nghe nói con định vào đại học T sao? Con đã quyết định thật sao? Con biết là ba vẫn luôn hy vọng con ra nước ngoài du học, hoặc là lên Bắc Kinh học cũng được. Tuy đại học T cũng không tồi nhưng dù sao cũng chỉ thuộc hàng tạm được.”
Sắc mặt Đoàn Chi Dực bỗng lạnh hơn. “Con đã quyết định rồi, đây là nơi con và mẹ sinh ra và lớn lên, con sẽ không rời xa nơi này.”
“Mẹ con, bà ấy…”
“Bây giờ mẹ rất tốt, ba đừng có đi quấy rầy bà ấy.” Không đợi Đoàn Hồng nói xong, Đoàn Chi Dực đã ngắt lời ông.
Đoàn Hồng sững người, trên mặt hiện lên chút thất bại, rồi lập tức trở nên bình thường, nói: “Lần này ba về là để thăm con, mai ba sẽ đi sớm. Con ráng tự chăm sóc mình.”
Đoàn Chi Dực sa sầm mặt, hừ một cái, xoay người mở cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì liền đụng phải Vệ Lam đang lén la lén lút. Nhưng phòng này cách âm rất tốt nên Đoàn Chi Dực chỉ liếc cô một cái với vẻ ghét bỏ rồi đi về phía phòng ngủ, không để ý đến cô.
Vệ Lam thấp thỏm nhìn theo bóng cậu, hít một hơi rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra.
Đoàn Hồng đang dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thì từ từ mở mắt ra. Thấy cô bé rụt rè ngoài cửa thì gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị bỗng trở nên ôn hòa hiếm thấy.
“Chào chú…” Vệ Lam lễ phép gọi, giọng có vẻ không được tự nhiên lắm.
“Cháu tên là Vệ Lam phải không?” Đoàn Hồng gật đầu, hỏi.
“Dạ.” Cảm nhận được ông cố tỏ ra ôn hòa và hiền lành nên Vệ Lam bắt đầu bạo gan, bước lên cung kính nói: “Chú ơi, cháu có thể xin chú giúp một chuyện không?”
Đối với một cô bé xinh xắn dễ thương thế này, đương nhiên Đoàn Hồng cũng không thể nghiêm mặt, chỉ cười thân thiện. “Cháu nói đi, cô bé.”
“Chú có thể bảo Đoàn Chi Dực buông tha cho cháu không? Trước đây cháu chọc giận cậu ta, nhưng cháu đã xin lỗi rồi, hơn nữa còn quét dọn nhà cửa lâu như vậy.” Câu còn hầu ngủ rất nhiều đêm, nói thật Vệ Lam không nói ra được.
Đoàn Hồng khẽ chau mày lại, lộ ra vẻ mặt hơi khó xử, tuy giọng vẫn có vẻ ôn hòa của một người lớn đối với một cô bé nhưng những lời ông nói lại làm Vệ Lam hết sức thất vọng: “Xin lỗi cháu, có lẽ chú không giúp được cho cháu. Chắc cháu cũng biết phần nào tính cách của Tiểu Dực rồi đấy, nó làm gì nghe chú nói chứ.” Ông ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô bé à cháu yên tâm, Tiểu Dực sẽ không làm gì cháu đâu, chú nghĩ chắc là nó muốn tìm một ai đó chơi với nó thôi. Cháu cũng thấy rồi đấy, chú đi quanh năm suốt tháng, nhà có một mình nên chắc nó buồn lắm. Chú cũng mong cháu hãy giúp chú, thật lòng ở bên cạnh nó không được?”
Không được, không được chút nào!
Vệ Lam biết nguyện vọng của mình đã tan thành mây khói. Sở dĩ Đoàn Chi Dực có thể coi trời bằng vung như vậy, rõ ràng là do có người lớn dung túng. Cô cụp vai, bất mãn bĩu môi, chào Đoàn Hồng xong thì xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Về tới phòng ngủ, Đoàn Chi Dực đã nằm trên giường, thấy Vệ Lam cúi đầu rũ rưỡi thì cười lạnh: “Thế nào? Định đi cầu cứu ba tôi sao?”
Vệ Lam liếc cậu một cái, không thèm để ý đến cậu, chui thẳng vào trong chăn.
Đoàn Chi Dực cũng hừ một cái thật to, xoay người đưa lưng về phía cô. Hai người cách nhau hơn một mét, chung một cái chăn, lòng cùng bực bội nên đều âm thầm kéo chăn về phía mình.
Đương nhiên, thắng lợi chung cuộc đã thuộc về Đoàn Chi Dực, nửa người của Vệ Lam gần như lộ ra ngoài chăn.
May mà đang mùa đông nên hệ thống sưởi đủ ấm, Vệ Lam không cảm thấy lạnh nên cũng lười chấp nhất với tên xấu xa sau lưng mình.