Không Thể Buông Em

Chương 43: 43 Là Em Khiêu Khích Tôi


"Oa, trời ơi, cô ấy cư nhiên vào top 3!" "Tiểu tỷ tỷ mà tôi xem trọng lúc trước đã bị loại, thành tích tiểu tỷ tỷ ấy rõ ràng ổn như vậy, không thể tin được!" "Có cái gì không thể tin được, thi đấu là so điểm, vòng thứ ba điểm của cô ấy quả thực áp đảo."......
Thời Vi nhìn ba cái tên đầu trên màn hình, khi nhìn mình ở vị trí thứ ba, cũng khiếp sợ giống khán giả.
Cô thật sự vào top 3.
Cô rõ ràng đã không ôm hy vọng......
MC mỉm cười chúc mừng ba người bọn họ đạt được cơ hội thực tập, đồng thời công bố số tiền thưởng, giải lớn nhất một vạn tệ, Thời Vi chớp mắt, hoài nghi mình nghe lầm.
Nhiều tiền như vậy.
Cũng đủ để cô làm rất nhiều chuyện.
Phần cuối cùng của cuộc thi dành cho ban giám khảo đánh giá mùi nước hoa của các thí sinh, vòng thứ ba nước hoa của Thời Vi không thể nghi ngờ đạt được đánh giá cao nhất từ ​​​​ban giám khảo, mọi người đều khen mùi hương nước hoa của cô, như là cảm giác khi hẹn hò được đàn ông ôm vào lòng, hơi thở hormone cùng cảm giác an toàn hòa quyện, ngửi liền cảm thấy an ổn và động lộng.
Giám khảo người Pháp bắt đầu giống các giám khảo khác, khen nước hoa của Thời Vi, khen một hồi, bình luận của bà chuyển trọng điểm lên người Thời Vi: "Tuyển thủ này không tồi, không chỉ ở vòng thứ ba, mà cả hai vòng trước, đều điều chế không tồi, tuy rằng điểm không cao, nhưng có chỗ đáng thưởng thức.

Em ấy dùng hương liệu không phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản, nhưng điều ra được mùi hương rất đặc biệt, không phải nước hoa đi theo xu hướng thị trường, mà là một loại mùi hương rất có phong cách riêng.

Từ trên người em ấy, ta có thể nhìn thấy một sự hiểu biết không bị thương mại hóa và chủ nghĩa thế tục làm ô nhiễm."
Đây là đánh giá cực cao.
Hiểu biết là thứ hư vô mờ mịt nhất, nhà điều hương đều hy vọng bản thân có được, cũng không phải là mỗi nhà điều hương đều có tư cách có được.
Những người khác hướng ánh mắt cực kỳ hâm mộ tới Thời Vi, Thời Vi bên môi ngậm ý cười, con ngươi cũng mang theo vui vẻ khi được người khác công nhận, hướng nhà điều hương Pháp mỉm cười thăm hỏi.
Thiên lý mã yêu cầu Bá Nhạc*, cô cũng vậy.
* Thiên lý mã yêu cầu Bá Nhạc: thế giới cần có đôi mắt tinh tường khám phá, người tài cần người phát hiện và đánh giá cao.
Cảm ơn cô, có thể khẳng định giá trị của em.

-
Sau khi thi đấu kết thúc, Thời Vi từ trên sân khấu đi xuống, vui vẻ mà bổ nhào vào trong lòng Mục Thần.
Mục Thần vững vàng đón được cô: "Chậm một chút."
Con ngươi Thời Vi tràn đầy vui sướng, biểu tình khó nén cao hứng, cô môi đỏ ngăn không được giương lên: "Mục Thần, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, những lời này, cô nói rất chắc chắn.
Cô sẽ trở thành một người tỏa sáng, sóng vai cùng Mục Thần, đây không phải là một giấc mơ xa vời nữa, giơ tay có thể với tới tương lai.
"Ừm," Mục Thần gật đầu, lặp lại lời cô nói: "Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Thời Vi mới vừa kết thúc thi đấu, sau khi lấy di động, di động thiếu chút nữa nổ tung, tin nhắn chúc mừng một rổ, tin nhắn Wechat của ba mẹ, các đàn anh đàn chị ở phòng thí nghiệm chúc mừng......!Sơ Niệm Dao trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói cho Thời Vi: "Đến ghế lô số 999 KTV Phương Đường! Chị em đã bao một phòng để chúc mừng cho cậu, cậu mau từ thành phố B trở về gấp, đêm nay không say không về!"
Nghe giọng nói, Thời Vi đều có thể cảm nhận được sự kích động và hưng phấn trong giọng nói của Sơ Niệm Dao.
Thời Vi trả lời ok, cô kéo danh sách tin nhắn WeChat xuống, khi cuộn xuống phía dưới, phát hiện Hứa Tinh Nghiêu cũng gửi tin nhắn cho cô: "Chúc mừng."
Thời gian gửi tin nhắn rất sớm, là người đầu tiên gửi cho cô, hẳn là lúc xác định cô xếp vị trí thứ ba.
Ở nơi nào đó cô không biết, Hứa Tinh Nghiêu vẫn yên lặng mà chú ý tới cô.
Trong lòng Thời Vi nổi lên chua xót, cô trả lời Hứa Tinh Nghiêu hai chữ "Cảm ơn", có thể là sợ quấy rầy cô ăn mừng, Hứa Tinh Nghiêu bên kia không trả lời.
Thời Vi thu dọn tâm trạng xong, cùng Mục Thần mua vé tài cao tốc về Thiên Thành, 1 tiếng sau, cô và Mục Thần tới ghế lô KTV Sơ Niệm Dao bảo.
Vào ghế lô, bên trong xuất hiện cảnh tượng yêu quái nhảy múa điên cuồng, Sơ Niệm Dao cùng Quách Cẩn Đồng một bên nhảy một bên cầm microphone cuồng loạn hát 《FANTASTIC BABY》, Sơ Niệm Dao dùng sức nhảy hai cái, nhìn thấy Thời Vi vào, giơ microphone lên lớn tiếng hướng Thời Vi hát: "La la la la la ~"
Quách Cẩn Đồng cũng vẻ mặt say mê, Bách Lộ ngồi trên sô pha, ăn bắp rang xem họ nhảy, ánh sáng ở ghế lô KTV kỳ quái, những đốm sáng sặc sỡ dừng trên mặt mỗi người, lại nhanh chóng biến thành màu khác, ảo giác khiến người ta choáng váng.
Trên bàn bày một loạt chai bia Thanh Đảo, vài chai đã mở, những chai rỗng phản chiếu ánh sáng, phát ra màu sắc rực rỡ dị thường.
Sơ Niệm Dao nhảy múa theo âm nhạc, ngoắc ngoắc tay với Thời Vi, muốn bảo cô gia nhập đại đội hoan lạc, nhưng mà, Sơ Niệm Dao nhìn thấy phía sau Thời Vi là Mục Thần theo sát tiến vào, khoảnh khắc đó, cả người cô lập tức giống bị điểm huyệt: "......"
Đã nói cuộc vui của chị em mà! Vì sao cậu dẫn theo đàn ông tới đây! Hay đàn anh Mục Thần tự theo đến?

Thời Vi cũng phát hiện bạn cùng phòng không được tự nhiên, cô cong môi cười, tùy tay ném túi cho Mục Thần phía sau, vặn hông di chuyển theo tiết tấu âm nhạc, cô tùy ý lắc lư, cầm chai bia trên bàn, thổi vào chai, uống một hơi cạn sạch.
Bia lấp lánh trên môi, đuôi mắt Thời Vi giương lên, liếm liếm môi, cười đến cuồng dã phóng túng: "Kệ anh ấy đi, hôm nay tớ vui vẻ! Chúng ta uống!"
Sơ Niệm Dao nghe Thời Vi nói như vậy, cũng không cố kỵ nữa, tiếp tục vừa nhảy vừa cùng Thời Vi, Quách Cẩn Đồng chạm cốc, không khí ở ghế lô sôi nổi ầm ĩ.
Hai người Mục Thần và Bách Lộ ngồi trên sô pha, nhìn ba người bọn họ cuồng hoan, Mục Thần thần sắc ôn hòa, mặc cho Thời Vi muốn làm gì thì làm, khóe mắt Bách Lộ đánh giá đàn anh Mục thần trong truyền thuyết này, phát hiện ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên người Thời Vi không rời.
Thời Vi dáng người đẹp, tùy tiện lắc lư hai cái, cũng giống yêu tinh câu người, giơ tay nhấc chân đều mang theo quyến rũ, bộ dáng cô ngửa đầu uống bia, ánh mắt mê ly đong đưa, dưới quả cầu bạc chuyển động trong ghế lô, khuôn mặt đẹp đến kinh người động phách kia của cô, Mục Thần nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy cơ thể mình giống như bị lửa đốt, hiện tại anh đặc biệt muốn đem Thời Vi ấn ở trong ngực.
Đừng nhảy nữa, tới nhảy trên người tôi đi.
Sơ Niệm Dao chọn bài hát vui vẻ một bài lại một bài, ba người nhảy không biết mệt mỏi, cười lớn uống một chai lại một chai, chai bia trên bàn đều rỗng, Mục Thần nghĩ, anh cũng không biết tửu lượng của Thời Vi tốt như vậy.
Ngày thường Thời Vi cơ hồ không uống rượu, nhưng khi uống lại uống không ngừng.
Rất nhanh, Mục Thần phát hiện anh sai rồi.
Thời Vi hát được một nửa, trong lúc vô tình quay đầu lại liếc đến anh, lúc này mới giống như nhớ ra người này, cô chạy tới, lập tức ngồi lên đùi Mục Thần, đôi tay vòng lấy cổ anh, liếc mắt đưa tình nói: "Không tới hát cùng sao?"
Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô mang theo vệt ửng hồng, lúc tỉnh táo tuyệt đối sẽ không mời Mục Thần hát, hiện tại hiển nhiên là say rồi.
Sơ Niệm Dao, Quách Cẩn Đồng còn đang hát, nhưng ánh mắt lại trộm hướng bên này đánh giá, muốn xem Thời Vi và Mục Thần đang làm gì, nếu không phải quá sợ đàn anh Mục Thần, Sơ Niệm Dao quả thực muốn chụp bộ dáng Thời Vi ngồi trên đùi anh.
Giống hồ ly tinh trêu người, đang mời Mục Thần sa đọa.
Mục Thần đương nhiên cũng có thể cảm nhận được tầm mắt đánh giá của bạn cùng phòng Thời Vi, anh ẩn nhẫn, muốn túm Thời Vi lên: "Em say rồi."
Thời Vi híp mắt cười, giảo hoạt mà mê người: "Khả năng em đã say." Động tác của cô càng thêm lớn mật, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê hầu kết của Mục Thần, tạo thành một vòng tròn xung quanh hầu kết Mục Thần: "Đều nói uống say thì nói thật, suy nghĩ hiện tại của em, cũng rất thật.

Em muốn ăn anh."
Em muốn ăn anh.

Đầu ngón tay cô mềm nhẹ mà nóng bỏng, khiến giọng nói Mục Thần đều ách, Mục Thần đè lại tay không an phận của cô, mất tiếng nói: "Đủ rồi."
Đừng lại trêu chọc anh.
Anh nhẫn nại đến cắn chặt khớp hàm, mắt đen sâu không thấy đáy, đường cong hàm dưới căng chặt mà lạnh lùng, Thời Vi quá quen thuộc với biểu tình như vậy của anh, cười duyên nói: "Anh nhẫn cái gì chứ? Ai bảo anh nhẫn đâu?"
Nói, cô thoáng cúi đầu, ái muội mà nhẹ nhàng hôn cằm Mục Thần, cô còn muốn tiếp tục hôn xuống hầu kết của anh, khớp xương ngón tay Mục Thần bởi vì nhẫn nại mà dùng sức đến trắng bệch.
Âm nhạc trong ghế lô KTV đinh tai nhức óc như cũ, nhưng cùng bầu không khí vừa rồi lại hoàn toàn bất đồng, Sơ Niệm Dao không theo kịp tiết tấu, hát lung tung hừ hừ, Quách Cẩn Đồng lắc lư ngày càng chậm, mọi người đều chú ý động tĩnh bên này, Bách Lộ cách gần nhất, cô không dám trắng trợn nhìn, dứt khoát cúi đầu chơi di động.
Mục Thần không thể nhịn được nữa, một phen kéo Thời Vi đang làm xằng làm bậy, động tác thậm chí có chút thô bạo, anh kéo cô vào trong lòng mình, ôm cô ra khỏi ghế lô.
Khoảnh khắc cửa ghế lô đóng lại, Sơ Niệm Dao còn quên ngâm nga, cô nhìn chằm chằm phụ đề MV trên màn hình, chần chờ một hồi: "Hai người bọn họ liền đi ra ngoài như vậy? Không có việc gì chứ."
Quách Cẩn Đồng bĩu môi: "Có thể có chuyện gì? Cậu cũng thấy rồi, Thời Vi chủ động."
Bách Lộ bổ sung: "Tớ nghe thấy, là Thời Vi nói, em muốn ăn anh."
"......!Thời Vi đủ trâu bò."
Ngoài ghế lô, Mục Thần một đường kéo cô đi, nhân viên KTV có thấy, cũng không ngăn cản, loại chuyện này bọn họ thấy quá nhiều.

Có một số người phục vụ trẻ tuổi tò mò mà đánh giá bọn họ, sau khi thấy rõ mặt hai người, thì nhỏ giọng nói với đồng nghiệp: "Hai người vừa đi ngang qua thật đẹp!"
Trong một góc vắng vẻ, Mục Thần đẩy cô lên trên tường, thanh âm đè nén mà trầm thấp: "Say thì có thể muốn làm gì thì làm?"
Thời Vi cười khẽ, ánh mắt mê ly mơ hồ: "Say còn không thể muốn làm gì thì làm, anh thật hà khắc nha."
Mục Thần hiện tại bắt đầu hoài nghi Thời Vi căn bản không say, lời nói có trật tự như vậy, anh không có cách nào phản bác.
Anh nhìn Thời Vi trước mắt, khoảng cách gần như vậy, anh có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô, má cô phiếm hồng, nước trong mắt lấp lánh, một bộ dáng khiến người ta muốn ngắt lấy, chọc người ta muốn yêu thương.
Mục Thần dừng lại, bỗng dưng cười nhẹ một tiếng, không biết là thuyết phục bản thân hay là thuyết phục cô: "Là em càng muốn trêu chọc tôi."
Thời Vi đã có chút không tỉnh táo, cô tự nhiên ôm lấy anh, đem mặt chôn vào ngực anh, ngửi mùi hương tươi mát trên người anh, hào phóng thừa nhận: "Ừm, là em trêu chọc anh."
"Em nhớ rõ vừa rồi em đã nói gì không?" Mục Thần cúi đầu, hung hăng cắn cổ cô một nhát, muốn để cô tỉnh táo một chút.
"Đau......" Thời Vi cau mày kêu đau, ngữ khí có chút ủy khuất: "Anh nhẹ một chút được không, em say, chứ không phải mất trí nhớ, em muốn ăn anh, em suy nghĩ đã lâu rồi."
Em muốn ăn anh.

Lời này nói ra từ môi đỏ của cô, làm cả người Mục Thần chấn động, ngọn lửa trong người càng bùng cháy dữ dội.
Anh cúi đầu, dùng sức hôn cô, cướp lấy hơi thở trong miệng cô, muốn cô cũng cảm nhận ngọn lửa trong cơ thể, có bao nhiêu nóng cháy.

Thời Vi bị động mà ngửa đầu, mặc anh đòi lấy.
Hôn một hồi, bàn tay Mục Thần dọc theo sống lưng cô chậm rãi xuống phía dưới, không đợi bắt đầu động tác tiếp theo, anh cảm giác cơ thể trong lòng mềm đi.
Mục Thần theo bản năng đỡ cô, buông ra mới phát hiện, Thời Vi ngất rồi.
Có thể là thiếu oxy, cũng có thể là ngất do say rượu, dù sao cô cũng ngất rồi.
Mục Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ ngây thơ và quyến rũ của cô, nhất thời đã quên bản thân muốn làm gì.
Anh rất nhiều năm không chạm vào thuốc lá và rượu, nếu không phải lần trước Thời Vi ngẫu nhiên mua thuốc lá bị anh thấy, anh cũng sẽ không hút thuốc, nhưng hiện tại, giờ này khắc này, Mục Thần rất muốn hút thuốc.
Đốt lửa xong liền ngất, Thời Vi vẫn luôn như thế, chưa bao giờ sẽ dập tắt lửa.
Mục Thần hít sâu một hơi, sau khi trầm mặc lúc lâu, đem Thời Vi đang hôn mê bế ngang lên, đi về ghế lô phía trước, trong lòng tự nhủ ——
Nếu lúc tỉnh táo em còn nói những lời này với tôi.
Tôi nhất định như em mong muốn.
Ngày hôm sau, lúc Thời Vi tỉnh lại đã ở trong phòng ký túc xá, cô đầu đau muốn nứt ra, Sơ Niệm Dao là người đầu tiên phát hiện ra cô đã tỉnh: "Thời Vi tỉnh rồi!"
Thời Vi há mồm muốn nói chuyện, phát hiện cổ họng khô khốc vô cùng, nhất thời không thể lên tiếng.
Sơ Niệm Dao tiếp theo háo hức đi đến: "Thời Vi cậu biết không! Tối hôm qua cậu đặc biệt trâu bò, chủ động trêu trọc Mục Thần trước mặt bọn tớ, sau đó Mục Thần kéo cậu đi.

Đệt.

Hôn mê ôm về!"
Thời Vi: "......?".