Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 4: Cảm thấy phiền

Tại nhà của 4 người đang có chiến tranh xảy xa :

-Này! Cái tên kia! Đã nói là đừng mang nó về đây rồi mà!!!!

-Ai là tên kia hả?? Tôi có tên đàng hoàng cơ mà. Huỳnh Thế Anh nghe chưa!!!!

-Hứ! Gì mà Thế Anh?! Có mà Thay thế phụ tùng ý!

-Con nhỏ này, điên thật mà!Thôi,kiki ta ra vườn đi dạo nhá!

Nói rồi Thế Anh dẫn chú chó kiki từ nhà mình tới đây đi ra khuôn viên sau nhà. Chẳng thèm đếm xỉa tới Tử Linh:

-Êêê! Cái tênkhùng kia. Đã nói là cái nhà này không có chứa chấp con chó hôi hám đó cơ mà.MANG ĐI KHÔNG THÌ BẢO??

(Chị này dị ứng với chó ạ)

- Nhà này của mỗi cậu chắc!

- Ngươi......tên điên... Nhưng tôi không thích con chó hôi hám đó.

-Đâu có mướn thích nó đâu!

-Hai đứa thôi ngay đi.

-??????A!

Hai người hốt hoảng khi thấy Thành Phong đang bế nó vào nhà, Tử Linh lo lắng một cách thái quá khiến ai cũng bực mình :

-Hử???? Anh họ, Linh sao thế này , nó ngủ gật hả?

Anh muốn cốc vô đầu nhỏ quá nhưng hai tay anh đang phải bế con lợn , sợ nó té thì.....

-Bà này, linh tinh, cầm lấy hộ cái , nghe tôi nói này!

Vừa nói cậu vừa đưa chiếc dây dùng để kéo kiki đi dạo cho nhỏ cầm. *Trời,đã nói là bả dị ứng với chó mà*

Nhỏ trợn trừng mắt :

-CÁI TÊN NÀY ! MAU ĐI BỎ CON CHÓ NÀY RA NGOÀI ĐƯỜNG HAY MANG NÓ ĐI ĐÂU CŨNG ĐƯỢC. MIỄN LÀ ĐỪNG CÓ PHIỀN TÔI! KẺO TÔI MANG NÓ ĐI THỊT ĂN ĐẤY!

-BÀ GIÁM SAO?!

-Có gì mà không giám, hứ!

Anh cũng phải bực mình :

-Cãi nhau chán vào! Bực mình!

Nói rồi anh mặc kệ hai người đó mà bế nó lên phòng. Vừa tới cửa , anh nhẹ nhàng mở ra rồi bước tới giừơng , nhẹ nhàng đặt nó nằm xuống. Ai ngờ, vừa định rời đi thì tay của nó kéo anh lại.Theo đà mà ngã xuống cùng nó.Anh và nó người ở trên, người ở dưới , giống như đang làm chuyện mờ ám vậy.Mặt anh giờ đây chỉ còn cách mặt nó là 5 cm. Sắc thái của anh cũng thay đổi, nó đang dần đỏ lên,anh ấp úng:

-Gì ....gì thế này???

Đúng lúc đó nó từ người vừa ngất xỉu giờ biểu hiện cứ như đang buồn ngủ vậy:

-Ưm, woooa!! Gối ôm,gối ôm ,gối ôm đâu?

Cùng với cơn buồn ngủ đó nó tiện tay vòng hai tay mình ôm lấy anh coi như cái gối ôm của mình .Rồi không biết ngượng mồm mà nói :

-Ấm áp mềm mại quá!Ngủ ngon nha gấu bông !Woa!

Ai mà biết rằng lúc này da mặt anh đỏ tới mức nào? Cả người nóng bừng bừng.

*Nhỏ Ân chết tiệt này, mất công mình bế về tận nhà đã đủ mệt lắm rồi, giờ còn bắt mình làm gối ôm miễn phí nữa. Thật phiền phức ! Đã thế thì bỏ mặc cho nằm ngoài đường luôn , bế về chi không biết nữa.AAAA!Thành Phong ơi, sao mày ngu quá vậy!*

Không chịu nổi nữa, anh quyết định đánh thức nó dậy:

-Này, dậy ! Dậy đi!

-Hử????

-Aaaaaaaaaaaaaaa!

Nó vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt phóng đại của anh , làm hết hồn. Tại phản xạ tự nhiên mà nó đã theo mà mà đạp anh bay xuống đất:

-Biến thái!!!!!Aaaaa! Mẹ ơi biến thái!!!!

Anh bị nó cho 1 vố đau đớn, thân thể vàng ngọc của anh^^

Nó vẫn còn hoảng, miệng ấp úng:

-Biến ......biến th..ái...

Anh đứng dậy bước tới giừơng nó:

-Nín!Ai biến thái hả?!

-Phong biến thái !

-Còn nói được sao? Là ai đã kéo tôi ngã xuống, suýt nữa thì....Haizzz! Bỏ đi! Đúng là làm ơn mắc oán!

Anh mặt đỏ phừng phừng đi ra ngoài. Nó thì ngẩn ngơ ngồi nhìn anh ra khỏi phòng mình.

-Ai mà kéo cậu xuống chứ? Mà....SAO MÌNH LẠI Ở ĐÂY? Còn nhớ là mình thấy hoa mắt rồi ngất vào lòng ai đó.Mà phải nói ấm áp lắm nhal! Còn giờ thì Phong ở phòng mình, còn nói làm ơn mắc oán? A! Cậu ấy là người đỡ mình sao?

Vừa nghĩ nó vừa cười thầm,Phong đưa nó về nhà!^^

Sáng hôm sau:

Nó từ trên phòng mình bước xuống với bộ đồng phục của trường, nhìn mãi cũng chẳng thấy Phong đâu . Nó bước tới bàn ăn chỗ 2 ngọn núi lửa sắp phun trào lù lù 1 đống hỏi:

-Này, hai người có thấy Phong đâu không?

-!!!!!!!*Không trả lời*

-Này!

-Không biết!!!*Đồng thanh tập1*

-Sao mà không biết ? Hai người ở dưới......

-Không quan tâm!*Đồng thanh tập 2*

-Ể,sao hôm nay hai người hiểu nhau thế !?

Nghe được câu này của nó, cả hai đều ngước mắt trợn tròn lên lườm nó.Hiểu ra được ít nhiều , nó liền kiếm cớ giải vây:

-Ahihi! Thôi, thôi mìnhđi học trước đây!

Vừa dứt nó vừa xách cặp chạy thẳng tới trường nhưng trong đầu vẫn thắc mắc tại sao không thấy Phong, có khi Phong đi học trước cũng nên. Thật trùng hợp , khi nó nhớ Phong cậu ấy liền xuất hiện,nhưng không chỉ mỗi cậu ấy mà còn một cô gái nữa đang vừa đi vừa cười với cậu ấy. Nó mở to mắt khi hình..hình như đó là Hạ Lan Hồ?Sao cô ta lại đi chung với Phong. Đầu nó bỗng hiện lên câu nói của tên đáng ghét hôm qua":Hạ lan Hồ muốn mày tránh xa người yêu của nó ra!" .

Không lẽ, đúng như vậy?Ánh mắt nó có chút buồn, không muốn Phong biết . Nó bắt taxi và đi thẳng tới trường. Vừa ngồi vào chỗ chẳng bao lâu thì Phong cũng đến, anh nói bóng nói gió khi bước tới chỗ nó:

-Tưởng hôm nay mình là người đến sớm mà đã có người còn sớm hơn mình.

-Hì.

-Cười gì?

-Chẳng phải nói mình sao?

-Coi như thông minh!

Nó đã chán ghét cái cách mỉa mai khi Phong nói chuyện với nó lắm rồi.

-Vậy theo cậu từ trước tới nay mình ngu ngốc sao ?

-Chính xác là vậy!

*Tách ...tách*

-Phải,hic..hic..ngu khi yêu cái tên đáng ghét như cậu. Hic..hic..

-Đừng lấy nước mắt ra tỏ sự yếu đuối với tôi. Nói thật sự, chẳng qua cậu là bạn em tôi thôi hiểu không?

-Có lẽ mình rất phiền, xin lỗi!

-----••- huhuhu,ai thương tui không, thương thì cho cái nhận xét đi---••-•--------