Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 14

Tôi sững người, trong lòng chợt lạnh.

Dù sớm đã biết Tần Tiếu Dương vẫn luôn lợi dụng tôi để đấu với Lý Thâm, nhưng chính tai nghe thấy hắn nói ra một câu như vậy, vẫn cảm thấy trên lưng phát lạnh, mơ hồ đã có chút hối hận.

Tôi có thể bỏ qua từng trận đau đớn dưới đáy lòng mình, nhưng làm cách nào cũng không thể quên được biểu tình lạnh lùng băng sương lúc nãy của Lý Thâm. Người đàn ông thoạt nhìn tưởng chừng lãnh mạc vô tình kia, lại có thể vì sự tùy hứng của tôi mà thụ thương?

Nếu hiện tại tôi rút ra, không biết liệu còn kịp không?

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lại không cách nào bỏ được Tần Tiếu Dương ôn nhu tựa thủy, chỉ đành kéo dài từng ngày từng ngày cùng hắn, tiếp tục duy trì cuộc sống chung một mái nhà bình bình lặng lặng.

Sau hôm đó, Lý Thâm không xuất hiện nữa.

Tần Tiếu Dương tuyệt không đề cập tới tên anh, mà tôi đương nhiên cũng vậy, chỉ thỉnh thoảng lại ngẩn người thất thần, thường hay hồi tưởng lại một số chuyện năm xưa.

Thời gian nhoáng cái đã lại qua nửa tháng, thời tiết dần dần chuyển lạnh, bạn đồng nghiệp trong phòng làm việc hầu hết đều lười ra ngoài ăn cơm trưa, liền quyết định gọi đồ ăn ngoài.

Hôm đó vừa đúng tới phiên tôi xuống lầu trả tiền. Vừa bước ra khỏi thang máy liền thoáng thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trong đại sảnh. Áo đen quần đen, thân hình gầy gò đơn bạc, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mũ kéo xuống rất thấp, nhìn không rõ nét mặt.

Tôi bước tới, từ rất xa đã hỏi một câu: “Đưa đồ ăn tới?”

Hắn gật gật đầu, lắc lắc chiếc túi nhựa đựng đồ ăn trên tay trái, đáp: “Bốn phần cơm thịt bằm trộn cá.”

Giọng nói kia vừa trầm vừa nhỏ, cũng không có gì đặc biệt, tôi lại bỗng chốc dừng cước bộ, như bị sét đánh. Đứng ngốc tại chỗ một lúc lâu, mới mấp máy môi dè dặt phun ra hai chữ: “Lăng Chính?”

Người nọ khẽ cười một tiếng, dịch mũ lưỡi trai hướng sang một bên, lộ ra khuôn mặt khá anh tuấn, nói: “Lý Tân Kỳ, thì ra cậu vẫn còn nhớ tôi.”

Đã bảy năm trôi qua, hắn vẻ ngoài lại vẫn như xưa, khi cười rộ lên, cặp mắt phượng hẹp dài cũng cong theo, mang vài phần tà khí.

Rõ ràng là trời lạnh như thế, lòng bàn tay tôi lại không ngừng đổ mồ hôi, hít sâu mấy hơi mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Cậu… quay về từ khi nào?”

“Khoảng ba tháng trước.” Hắn đi từng bước đến bên cạnh tôi, cười ung dung, dáng vẻ cực thân thiện, “Đáng tiếc vẫn chưa tìm được công việc, cho nên cũng ngại gặp mấy người bạn cũ các cậu.”

“Bây giờ thì sao? Sao lại đi đưa cơm?”

“Không còn cách nào, tôi chưa tốt nghiệp trung học đã bị đuổi, tay phải lại có tật, làm sao có thể tìm được công việc tốt? Đành phải ủy khuất một chút, làm chân chạy việc thôi.” Nói xong, chầm chậm nâng bàn tay phải đeo găng tay màu đen lên, mắt nhìn thẳng vào tôi, nụ cười băng lãnh.

Tôi hô hấp cứng lại, nhất thời nói không nên lời, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, toàn thân phát run.

Sau một lúc lẳng lặng nhìn nhau, Lăng Chính đột nhiên đảo mắt, ngọt ngào cười một cái, đưa túi đồ ăn đang cầm trên tay tới, nói: “Tôi đang vội, sau này có thời gian rảnh lại ôn chuyện cũ vậy.”

“A?”

“Tổng cộng là 20 đồng, cảm ơn đã chiếu cố.” Kéo mũ xuống một chút, lại khôi phục thành khẩu khí nghề nghiệp.

“À.” Tôi ngây người một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, thấp giọng ứng một tiếng, hốt hốt hoảng hoảng lấy tiền ra, lại biểu tình đờ đẫn mà nhìn hắn rời đi.

Khi gần tới cửa, Lăng Chính bỗng dừng cước bộ, quay đầu lại liếc nhìn tôi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Lý Tân Kỳ, sẽ còn gặp lại.”

Nói xong, vẫy vẫy tay, khóe miệng khẽ nhếch, răng trắng rờn rợn.

Tôi cả kinh, bất giác lùi về phía sau mấy bước, trên trán ẩn ẩn phát đau.

Người kia nếu đã trở về, vì sao không trực tiếp tìm tôi trả thù mà lại mang vẻ mặt ôn hòa như vậy đi nói chuyện phiếm với tôi? Hắn thật sự bỏ qua được những ân oán tình cừu trong quá khứ kia, hay là… đang âm thầm trù tính một kế hoạch trả thù hoàn mỹ?

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy bất an, căn bản chẳng còn tâm tư tiếp tục làm việc, chỉ qua loa kiếm một lời nói dối làm cớ, liền vội vàng chạy tới quán bar của Chu Lẫm.

Lúc đó quán bar còn chưa mở, Chu Lẫm đang bận rộn quét dọn vệ sinh, vừa nhìn thấy tôi, liền dang rộng hai tay nhào tới, theo thói quen mà tặng một cái ôm.

Tôi sốt ruột đẩy hắn ra, tùy tiện ngồi lên ghế sô pha, nói: “Rượu.”

“Sao vậy?” Hắn cười tít mắt lấy ra hai cái ly, động tác thuần thục mà rót rượu, hỏi, “Tâm tình không tốt?”

“Tôi vừa mới gặp hắn.”

“Ai?”

“Lăng Chính.”

“Ò.” Chu Lẫm khẽ ứng một tiếng, mặt không đổi sắc, cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó chớp chớp mắt, cười nói, “Tên kia cuối cùng cũng ra tù rồi sao? Bảy năm không gặp, hắn chắc hẳn thay đổi rất nhiều?”

“Khuôn mặt trông như nửa con thuyền vẫn giống trước đây, có điều, hắn hiện tại lại đang làm nhân viên đưa đồ ăn.”

“Ha ha.” Nghe vậy, Chu Lẫm đấm đấm lên mặt bàn, lập tức cười như điên, “Công việc này chẳng hợp với hắn chút nào, đáng tiếc cho một vẻ ngoài đẹp đẽ rồi. Về sau nếu có cơ hội gặp lại, nhớ đề nghị hắn đổi nghề sang làm MB.”

“Chu Lẫm!” Tôi hung hăng đá hắn một cước, khóe miệng giật giật, “Đã là lúc nào rồi, sao cậu còn có tâm tình để đùa giỡn? Lăng Chính lần này trở về, nhất định là tới tìm chúng ta để trả thù.”

“Cậu khẳng định?” Hắn nhún nhún vai, cười, “Nói không chừng hắn đã cải tà quy chính, định làm người một lần nữa.”

“Không thể nào!”

“Sao? Chỉ cho giấc mơ của mình cậu thành sự thật, ôm mỹ nhân trong lòng, còn thì không cho người ta cải tà quy chính? Cậu cho là cơm tù ăn ngon lắm hay sao?”

“Người khác có thể có khả năng, nhưng tên Lăng Chính này từ trước tới nay vẫn luôn là có thù tất báo, hắn… tuyệt đối sẽ không buông tha cho chúng ta.” Nhớ tới ánh mắt của hắn lúc gần đi, tôi liền nổi lên một tầng gai ốc.

“Cho dù như vậy, cậu cũng không cần phải căng thẳng quá mức.” Chu Lẫm vỗ vỗ lưng tôi, lại đổ đầy rượu vào chén, vẻ mặt bình thản ung dung, ngữ khí cũng bình bình ổn ổn, nhẹ nhàng nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Lăng Chính nếu thực sự tìm tới chúng ta, cùng lắm thì tôi bồi hắn một bàn tay là được rồi.”

Tôi ngẩn người, giương mắt lên nhìn hắn chằm chằm, kinh ngạc không thôi. Một lúc lâu sau, mới chầm chậm đưa tay tới, xoa nhẹ lên vết sẹo thật dài trên thái dương hắn, nói đứt quãng: “Hồi đó, người chặt đứt hai ngón tay của hắn… là tôi.”

“Vậy thì sao?” Chu Lẫm cười hì hì, rũ mắt xuống, chầm chậm xoay cổ tay, giọng nói khàn đi, “Dù thế nào, của tôi cũng là của cậu.”