Một ngày đẹp trời kia, khi tôi đang nhấc thùng hàng cuối cùng lên xe tải. Một người phụ nữ đến gặp tôi.
Không ai khác chính là mẹ.
...
Tôi hẹn gặp bà ở một quán cà phê. Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Tôi biết giữa chúng tôi đã có một khoảng cách từ lâu không thể hàn gắn.
"Bà ấy đã thay đổi. .."
Bề ngoài trở nên quý phái, sang trọng, tài xế đưa rước đến mọi nơi.
"Thời gian khiến mọi người thay đổi, để rồi mất đi sau đó có thứ khác thay vào..."
Tôi tự cười.
"Chính tôi cũng thay đổi mà..."
...
Tôi bây giờ đã khác không còn là chàng trai kia, bây giờ tôi là một người thanh niên, người có thể chịu trách nhiệm với cuộc sống mình. Một công nhân khuân vác, tôi có công việc, có đồng nghiệp.
Mẹ tôi muốn tôi về sống chung với bà.
Tôi cười hỏi.
- Cho con một lý do.
Bà ấy nói.
- Hãy để mẹ bảo vệ sợi dây huyết thống này. Con là thứ dằn vặt mẹ bấy lâu nay, mẹ muốn là người chấm dứt điều này khi mẹ chết trước con...
- Vậy à! Khi nào thì con chuyển vào ở.
Khi tôi trả lời bà ấy cũng không quá ngạc nhiên. Bà nói:
- Ngày mai, chú Long sẽ đến dọn đồ và đón con.
- Vậy ngày mai gặp lại!
Tôi cầm nón lưỡi trai đội lên đầu và đi khỏi đó.
...
Tôi không còn cái tuổi bồng bột để phản ứng mạnh với những chuyện này. Bà ấy cho tôi thân xác, muốn bảo vệ thân xác này, tôi sẽ vâng lời giữ gìn nó cho đến lúc bà ấy già... rồi chết.
Tôi đã xem bà là người lạ từ lúc tôi đồng ý ở lại với ba rồi.
Lần ấy tôi lựa chọn ba, mẹ bỏ đi.
Lần này tôi chọn mẹ, ba tôi cũng đã đi xa rồi...
Ba là người đặt xiềng xích ở trái tim tôi. Khi tôi tự do. Mẹ là người nắm giữ thân thể tôi.
...
Tôi đã tròn đạo hiếu với hai người đó.
...
Thời gian trôi qua...
Tôi chuyển vào gia đình đó đã được một tuần.
Bà nói chồng mới của bà có một đứa con gái riêng, thua tôi 6 tuổi, chỉ ở trong phòng rất ít tiếp xúc với mọi người.
Chồng bà là hiệu trưởng một nhạc viện, ông ta lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, tự sáng tác các ca khúc lại hay hát.
Ông không phản đối việc mẹ đưa tôi vào sống chung và đối đãi tôi như một người khách. Ông ta giống mẹ chính là tâm hồn nghệ sĩ và yêu sự lãng mạn.
Mẹ tôi đã tìm được người thích hợp nhất với mình... không phải sao.
Tôi vẫn duy trì việc làm của mình, tôi còn một món nợ của ba để lại.
Tôi không cần mẹ giúp đỡ, đây là chuyện riêng của tôi và ba.
...
Ngày tháng trôi đi.
Tôi gặp cô bé ấy vào ngày chủ nhật, cả hai vợ chồng kia đều đi vắng hình như đi dự lễ gì đó.
Cô bé thập thò ngoài cửa phòng không chịu ra.
Tôi cũng không định quan tâm nên cầm chìa khoá đi ra ngoài.
Thấy tôi đi ra cửa cô bé kia thất thanh gọi, lẫn trong đó là tiếng nức nở.
- Anh ơi, anh ơi!
Tôi dừng lại và bứớc đến gần. Cửa phòng cô bé hé ra thêm một chút, gương mặt hiện ra sau cánh cửa, non nớt và xanh xao. Tôi hỏi:
- Có chuyện gì?
Cô bé nhìn tôi một lúc rồi trả lời. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và nước mắt.
- Em... em đau quá!
- Đau ở đâu?
- Ở... ở đây.
Tay chỉ chỉ vào bụng.
- Vậy ăn gì bậy bạ rồi!
Cô bé nhìn tôi khó hiểu. Tôi lặp lại.
- Ăn gì bậy bạ rồi uống thuốc hay đi vệ sinh đi.
Tôi hờ hững trả lời.
- Em... em nghe không được, anh... anh nói lại được không?
- Uống thuốc vào là hết!
Lần này giọng gấp gáp.
- Em không nghe được, anh... viết giấy đi... đi.
Tôi bực bội, không muốn quan tâm nữa liền xoay người.
Cô bé kia bắt được tay tôi nên khi bứơc đi liền kéo cả cô bé ra ngoài.
- Anh... anh đừng đi... em đau lắm... mẹ em nói đau là phải nói ra không được giấu, giấu sẽ bị bệnh nặng...
- Nhưng tôi không phải là bác sĩ, tôi không biết.
- Đau... đau quá...
Cô bé khuỵ xuống. Có một chút lo lắng tôi ngồi xuống kiểm tra, nhìn thấy một vệt đỏ trên sàn.
"Không phải là cái đó chứ..."
- Cô đang bị đó.
Lại khuôn mặt ngơ ngác đó.
- Cô bị điếc à?
Lần này thì trả lời rất nhanh.
- Dạ... em không nghe được...
Tôi ngỡ ngàng.
"Thì ra là bị khiếm thính."
Lúc sau tôi liền tìm môt tờ giấy viết ra đưa cho cô bé coi.
"Cô có nguyệt sự"
- Nguyệt sự là gì? - Cô bé hỏi.
"Cô không biết? "
Lắc đầu.
"Cô biết dậy thì là gì không?"
Vẫn là lắc đầu.
Thở dài...
Dù tôi là con trai nhưng những chuyện này tôi đều đã có kinh nghiệm. Cô bé này có lẽ là mới có lần đầu tiên, không có mẹ nói cho biết chuyện này...
Sắp xếp cho cô bé an tâm đợi trong nhà, tôi bước ra ngoài mua những đồ cần thiết.
Nhân viên bán hàng nhìn tôi cười hỏi ai có phước là bạn gái tôi vậy.
"Bạn gái sao... tôi giống một người mẹ thì đúng hơn."
...
Sau ngày hôm đó cô bé trở nên rất thân thiết với tôi, bắt đầu đi ra khỏi phòng. Mỗi khi tôi làm về đều xuất hiện và chào tôi.
Cô bé trò chuyện nhiều hơn, luôn tìm đề tài để nói với tôi. Cô bé nói mình
Cô bé luôn nhớ lời mẹ trước dặn, đau thì nói ra, bị thương thì dán băng cá nhân... thử nói cho cô bé hiểu thì cô bé nói không thể nhớ hết, tôi cũng chịu thua rồi.
Mẹ tôi muốn tôi học một trường đại học để kiếm được một công việc tốt hơn... tôi vâng lời đồng ý.
Nhưng cái khó là yêu cầu muốn vào trường đại học cần có bằng cấp ba, mẹ liền nhờ chồng bà đăng ký vào lớp 12 của một trường lớn để dễ dàng hơn.
Ngày tôi đi học cô bé cũng đòi đi học theo, ba cô ấy cũng đồng ý đăng ký một lớp đặc biệt về năng khiếu.
Bây giờ tôi mới biết cô ấy vẽ rất đẹp, phối màu độc đáo. Tranh của cô ấy vẽ có nhiều thể loại từ chân dung, phong cảnh cho đến trừu tượng. Lâu lâu còn nhờ tôi làm người mẫu, lúc tôi muốn xem thì cô bé lại giấu đi.
Hằng ngày chúng tôi đến trường và đi học về cùng nhau, giao tiếp càng ngày càng thuận lợi...
Chúng tôi cứ duy trì như thế cho đến khi gặp một biến cố giúp tôi nhận ra mình có tình cảm với em...
Ngày đó em muốn ăn vặt ở trong chợ, năn nỉ tôi dắt đi.
"Từ bao giờ mà tôi đã thân thiết với em như vậy, yêu cầu nào của em tôi cũng đồng ý..."
Khi nhận ra điều này tôi liền đẩy em ra, bắt em phải giữ khoảng cách với mình.
Em vâng lời.
Sau đó chuyện không hay xảy ra, bọn cho vay biết tôi ở đây đã đột nhập vào trường.
Họ khống chế em trước vì sợ tôi sẽ đánh lại.
Tôi đứng yên cho họ đánh, một tên đã đạp mạnh vào chân khiến nó bị nứt xương.
Không dừng ở đó, bọn chúng còn muốn cưỡng bức em.
Tôi rất tức giận... không thể làm gì...
"Tôi thật vô dụng mà..."
...
Sau đó chúng tôi được cứu, là hai cô gái cùng trường...
Tôi khó chịu khi nói chuyện với hai người ấy.
Tôi thấy thật thất vọng về mình, tôi đã để liên luỵ đến em.
Khi họ hỏi về em, nhận ra khiếm khuyết của em tôi đã rất bực bội.
Tôi không muốn em bị người ta khinh thường vì khiếm khuyết cơ thể, tôi nói em im lặng và đi về.
Em sợ tôi giận, vẫn giữ lời hứa cách xa tôi một đoạn...
...
Tôi phải băng bó chân trong một tháng. Trong thời gian đó tôi nhận ra rất nhiều điều, quan trọng nhất là...
"Tôi yêu em mất rồi..."
Tình cảm đến lúc nào tôi không hay, thời gian bên em tôi rất thoải mái, em đơn giản... đơn giản đến đáng yêu. Tôi hiểu em còn rõ hơn bản thân mình.
Tôi biết em cũng thích tôi, nhưng có lẽ đó là tình yêu với một người anh trai.
"Em vẫn chưa hiểu tình yêu là gì đâu..."
...
Đối diện với tình cảm này tôi chọn chạy trốn.
Tôi mượn mẹ một số tiền để trả hết nợ.
Sau đó là đi du học.
Quyết định đột ngột này cũng không làm em bối rối, em nói:
- Qua bên đó nhớ gọi điện có hình cho em nhé!
"Là gọi điện thoại qua video..."
- Anh biết rồi... anh sẽ chờ em lớn lên vậy!
Tạm biệt em.
...
-----------------------
Nhật ký của Nhi.
Nhật ký thân yêu, hôm nay mình đã được gặp anh ấy... anh ấy sẽ ở nhà của mình... mình ngắm anh ấy hằng ngày mà anh ấy không biết, anh ấy thật ngốc...
...
Không hiểu sao hôm nay mình bị đau bụng, nhà không có ai, mình chỉ gọi anh ấy... lúc đầu không hiểu nhưng lúc sau anh ấy giúp mình, nhớ lúc anh cầm cái quần lót dán dán...
Ôi ngại quá...
...
Hôm nay mình kể cho anh ấy chuyện ngày xưa mình bị bệnh, chết... mà quên kể ngày xưa mình đã gặp anh khi về quê chơi rồi, tụi nhỏ kia xấu lắm lấy đá chọi mình, anh ấy là anh hùng của mình đó.
Không hiểu sao anh ấy không nhớ mình nhỉ, mình bị bệnh nóng nóng cái đầu mà còn không quên anh mà... anh ấy bị ngốc nữa sao?
...
Mình giấu bức tranh vẽ anh ấy dưới gầm giường anh ấy sẽ không biết đâu... haha..
Tối mình lôi nó ra ngắm sẽ mơ giấc mơ đẹp...
...
Hôm nay mình đi học lại, lớp trước kia toàn chê mình bị điếc... nhưng mình đọc được khẩu hình môi đó... tớ biết mấy cậu nói gì nha...
Đi học chung với anh thật vui, không ai chê mình cả...
...
Anh ấy bị người ta đánh vào chân, băng một cục thật to, mình còn vẽ ngôi sao lên đó khi anh ấy ngủ, lấp lánh nha...
À, chị hôm nay cứu mình rất giỏi... phải vẽ tặng chị một bức!
...
Anh ấy đi du học rồi, hơi buồn vì không gặp anh được nữa... tí nữa phải gọi điện thôi.
Qua bên đó chắc anh rất vui... tivi luôn nói du học sẽ mở ra con đường tương lai mới còn gì.
...
Nhật ký ơi mình buồn quá, khi nào anh ấy về đây... nhớ quá!