Lúc Thiệu Tây Bội bước ra khỏi thang máy, Dung Tiễn đã ngồi chờ ở trong khách sạn rồi.
Khách sạn nguy nga lộng lẫy, bốn phía đầy vật dụng trang trí hoa văn sang quý bắn ra ánh sáng lạnh nhuốm lên người cô lại càng khiến cô trở nên lạnh lẽo hơn, Dung Tiễn vừa thấy cô, liền từ xa xa chạy nhanh tới tới.
"Bội Bội." Một tay Dung Tiễn nắm lấy cổ tay cô, một tay kéo bờ vai cô, đau lòng nhìn một người mà ngay cả hồn cũng mất.
"Lục Lục..." Thiệu Tây Bội giật giật khóe môi, "Chúng ta đi uống rượu có được hay không?"
Tiêu An đã sớm chờ ở cửa khách sạn, đợi các cô lên xe, Dung Tiễn ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói vài câu, anh tiện thể đạp chân ga, nhanh chóng chạy khỏi khách sạn.
...
Xe dừng lại bên bờ sông, mặt Tiêu An trầm xuống cởi áo khoác tây trang bao chặt lên người Triệu Tây Bội, Dung Tiễn đến cửa hàng tiện lợi đối diện mua một túi bia, thở dài lấy một lon trong đó mở ra, đưa tới tay cô.
"Chỉ có thể uống hai lon thôi nhé." Dung Tiễn sờ sờ tóc cô, "Tửu lượng của cậu không tốt, nghe lời."
"Lục Lục cậu xem, hôm nay rốt cục tớ cũng được tự do rồi." Cô cầm lon bia trong tay uống một hơi cạn sạch, nghiêng đầu nằm lên cạnh lan can, "Từ nay về sau, tớ không cần phải nhìn sắc mặt anh ta nữa, không cần lại phải gặp anh ta nữa, cũng không cần bị anh ta chọc giận nữa."
"Một tên đàn ông khốn nạn như thế, rốt cục tớ cũng có thể rời khỏi anh ta rồi." Đáy mắt cô nhợt nhạt phủ một tầng sương nhạt, "Thật tốt, cậu nói có đúng hay không?"
"Đúng, tớ chưa từng thấy tên nào như Phó Chính vừa khốn nạn lại vừa đê tiện." Dung Tiễn cụng lon bia của mình với cô, "Trừ bỏ khuôn mặt bên ngoài kia anh ta còn có được chỗ nào có thể coi như ưu điểm sao?"
Cô chớp chớp đôi mắt, tựa hồ như cực kỳ buồn cười, nhẹ giọng ghé đến bên tai Dung Tiễn nói, "Có một cái nữa, kỹ thuật thật tốt thì có tính không?"
Dung Tiễn cười to, "Đúng là tên động vật nửa thân dưới."
"Cảm ơn cậu Lục Lục." Cô tựa vào vai Dung Tiễn, "Vốn là tớ đang cảm thấy, có lẽ là anh ta thật sự có chút nào đó để ý đến tớ, tớ còn đắc chí."
Buổi tối giao thừa cô sa vào cảnh tượng dịu dàng như cơn mơ kia, nếu không phải sáng sớm hôm sau thấy được tin nhắn anh ôm người phụ nữ khác trong khách sạn gửi đến, cô còn tưởng rằng anh bỏ đi là vì công việc bề bộn, mà không phải là đã sớm vui vẻ với người mới.
"Cậu cảm ơn tớ làm cái gì." Dung Tiễn lắc lắc đầu, "Tớ không muốn... làm cậu thất vọng, khi mới vừa biết chuyện của các cậu, tớ nên liều mạng ngăn cản, dù cho nhốt cậu lên đảo hoang không người, không cho cậu ăn uống, cũng không nên để cậu lại lãng phí nhiều năm như vậy lên một người."
"Là bản thân tớ cam nguyện, cũng không phải cậu chưa từng khuyên can tớ." Thiệu Tây Bội chống đỡ thân thể nhảy lên ngồi ở trên lan can, "Nếu như thật sự có thể đơn giản quên đi anh ta như vậy, bản thân tớ đã sớm làm rồi."
Bóng đêm cô liêu, cô thật sự kinh hoảng, "Hai ngày trước tớ còn nói với mẹ, để cho mẹ chuẩn bị chuyện tốt cả đời tớ."
Nghe đến câu đó, Tiêu An ở một bên trầm mặc hút thuốc nhìn cô, chỉ thấy cô giơ tay xoa xoa khóe mắt mình, tươi cười rất nhẹ, "Cả đời người có thể chỉ có thể yêu một lần, ngay cả khi người mình yêu là một tên khốn thì lòng cũng đã chấp nhận rồi."
"Tựa như tớ." Cô quay đầu nhìn Dung Tiễn và Tiêu An bên cạnh, nước mắt mỏng manh dưới đáy mắt từ từ chảy xuống, "Tớ yêu Phó Chính, tớ cũng chỉ có thể yêu anh ta."
Cho dù sau này cố gắng không gặp mặt, mắt điếc tai ngơ trước từng câu chữ có liên quan đến anh ta, đối với cậu mà nói, cô đã không còn khả năng lại yêu thương một ai khác nữa rồi, cả đời này chỉ cô đơn sống nhờ tám năm trong trí nhớ kia thôi.
***
Cố Linh Nhan ở trong phòng bếp nấu mì sợi, trong đầu thần tốc xoay chuyển xung quanh mấy cái đề nghị mê hoặc lòng người ở nhà trọ của Đơn Cảnh Xuyên.
"Chị Cố, dùng sức mạnh đi." Đại Ngải nghe Cố Linh Nhan trần thuật xong, chỉ hơi liên tưởng đến cảnh Đơn Cảnh Xuyên cứng ngắc khóc lóc kể lể, lắc lắc đầu, "Chị quá thuần lương, chị phải cố lên."
"Đầu năm nay loại đàn ông này quả thực là quốc bảo, xử nam ngây thơ mới 26 tuổi đấy." Ngôn Hinh vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa trốn, "Thật sự là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu chị đây..."
"Nói tóm lại, hạ dược trong cơm, rửa trực tiếp ném lên giường." Nữ vương công tổng kết một lời như thế, "Qua thôn này khó lòng tìm được điếm khác (*)."
(*): đại ý là cơ hội ngàn năm có một, khó có thể có cơ hội thứ hai.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa liền vang, cô vội vã địa chạy đi mở cửa, ngoài cửa trong tay Đơn Cảnh Xuyên xách theo hai túi đồ lớn mới mua từ siêu thị về, Cố Linh Nhan vừa thấy bên trong còn có cả cá hồi, lập tức nhảy dựng lên ôm lấy anh, vui vẻ kêu, "Món yêu thích nhất của em!!"
Một người nào đấy nháy mắt lại cứng đờ, nhìn bóng lưng cô nàng nọ tiếp nhận túi lớn trên tay anh rồi chạy vào trong nhà, nhẹ cười, thở dài một hơi.
"Hôm nay mấy giờ tới? Có phải lại trốn học rồi hay không hả?" Anh cởi áo khoác đi đến cạnh ghế sofa, "Cho em cái chìa khóa, em liền chỉ biết chạy đến đây thôi đúng không?"
Cố Linh Nhan bưng cá hồi lên gặm, vừa gặm lại vẫn chưa từng quên nhanh mồm nhanh miệng đấu khí với anh, "Trường học không hơi ấm, lạnh muốn chết, nhà anh ấm áp như thế này, đương nhiên em phải chạy tới bằng không thì sao? Đến nhà tên đàn ông khác hả?"
Anh bị cô làm cho ê mặt, đen mặt lườm cô một cái, "Rửa cái tay rồi lại ăn, trước khi ăn em hâm lại cho ấm đã, vội vã ăn lại đau bụng thì làm sao bây giờ."
"Ai nha anh phiền muốn chết!" Cô cắn xuống một miệng cá hồi, vẫn nghe của anh nói, chạy đến buồng vệ sinh đi rửa tay một cái.
Đơn Cảnh Xuyên lấy thực phẩm từ trong túi ra bỏ vào bếp, nhìn thấy chỗ mì cô đang làm mà quên tắt lửa, lắc đầu xắn tay áo, đem bỏ hết chỗ mì vào thùng rác, bày thực phẩm mới mua ra chuẩn bị xuống bếp làm cơm chiều một lần nữa.
Cố Linh Nhan rửa sạch tay xong, thu thập đồ trong phòng khách một phen, rón ra rón rén đi đến phòng bếp, anh đang chuyên tâm cắt thực phẩm, dưới ánh đèn mặt nghiêng của anh nhìn qua có vẻ nhu hòa hơn bình thường, cô bám khung cửa nhìn nhìn, liền cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm.
Nhĩ lực của anh tốt, nghe thấy ở cửa có động tĩnh quay đầu lại xem cô, chỉ chỉ nước canh đã hâm nóng ở một bên, "Qua đây uống nước canh trước, hiện tại anh nấu cơm, em ra phòng khách ngồi một hồi."
Cô đi đến bên cạnh anh, nghe lời uống canh xong, lại từ sau ôm lấy vòng eo tinh tráng của anh, đầu từ khuỷu tay anh ra, "Anh nấu cơm có ăn được hay không đó?"
Đơn Cảnh Xuyên bị cô ôm thật chặt, nhìn xuống khuôn mặt trắng noãn của cô, trong lòng cũng mềm nhũn, "Ít nhất không khó ăn."
Cố Linh Nhan cười hì hì gật đầu, bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với anh, "Em có lời muốn nói với anh."
Anh không nghi ngờ điều gì, dừng đao hơi hơi cúi đầu, chỉ thấy cô cười trộm một tiếng, hung hăng hôn một cái lên môi anh, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài.
...
Vốn ngay từ đầu ăn cơm tối xong Đơn Cảnh Xuyên đều đưa cô về trường học trước rồi lại tự mình về nhà, nhưng bởi vì cô nhóc vẫn kêu trường học thật sự quá lạnh, về sau liền biến thành cô ngủ ở nhà trọ, buổi sáng tự mình về trường học, khiến anh không biết là nên về nhà ngủ hay là ngủ lại nữa.
Hai người ở trên ghế sofa xem TV, Cố Linh Nhan gối lên khuỷu tay của anh, thường thường có ý đồ bò lên người anh, anh luôn luôn kiên trì bảo trì khoảng cách hữu hảo, cô thấy nhiều lần đánh không được, buồn bực chui khỏi ngực anh ra, vừa muốn nói gì liền cảm thấy được bao tử không quá đúng lắm.
"Em đau bụng..." Cô trưng khuôn mặt đầy đau khổ, ôm bụng lăn lộn ở trên ghế sofa, "Đau chết, đau chết rồi..."
Đơn Cảnh Xuyên bị cô làm hoảng sợ, vội vàng quăng điều khiển từ xa kéo cô đến bên cạnh, mặt trầm xuống hỏi, "Rất đau sao? Muốn toilet hay không?"
"Không cần đi toilet..." Cô nâng bụng, trên trán đều đã chảy ra mồ hôi lạnh rồi, "Đau đến mức em sắp chết rồi..."
Anh thấy cô đau thành như vậy, níu chặt mi lấy quần áo của cô vội vàng giúp cô mặc, "Không sợ, hiện tại chúng ta liền đi bệnh viện."
"Không đi bệnh viện!" Cô mạnh mẽ nhảy dựng lên, vung hết quần áo, "Đánh chết cũng không đi bệnh viện!"
Đơn Cảnh Xuyên biết khẳng định là vừa vặn cô ăn nhiều cá hồi mới đau bao tử, muốn mắng cô một phen lại thấy cô đau thành như vậy vẫn không đành lòng, "Anh giúp em lấy thuốc, hình như trong nhà có."
May mắn trong hòm thuốc có đúng thuốc, anh lại giúp cô uống vào một bát nước ấm lớn, thấy cô vẫn lại đau muốn đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ ấm nhất, nào biết cô lập tức ôm lấy anh, nghiêng mặt tội nghiệp rên rỉ, "Oa tử xoa xoa."
Anh thở dài, ôm ngang cô đi vào phòng ngủ, ngồi ở trên giường bế cô vào trong ngực giúp cô xoa bụng, "Vừa rồi ăn đến cao hứng, hiện tại chỉ có em chịu thiệt đúng không? Về sau lại còn không nghe lời nữa không?"
Miệng của anh như là dỗ tiểu con nít, nghe được khiến cô lại càng muốn làm nũng, duỗi tay gắt gao ôm cổ anh, "Không cho anh đi, không được về nhà, nếu không một mình em sẽ đau đến chết rồi."
Đơn Cảnh Xuyên ôm cô nghĩ một lát, sau cùng trịnh trọng gật gật đầu, "Chờ em ngủ thiếp đi anh ra phòng cách vách, ngày mai bụng lại vẫn đau liền phải đi bệnh viện biết không."
Cố Linh Nhan nghe được anh không đi liền cao hứng, mà lần đầu ôm nhau cũng không thấy anh cứng ngắc, nhất thời cô cảm thấy cơn đau bụng này đến thật tốt, cảm thấy mỹ mãn tựa vào trong lòng anh.
Nhiệt độ mạnh yếu từ bàn tay anh đều đúng chỗ, được anh xoa xoa thật dần dần thật sự buồn ngủ, Đơn Cảnh Xuyên giúp cô thấm đi lớp mồ hôi vã ra đầm đìa, thấp giọng hỏi, "Lại vẫn rất đau sao?"
Cô lắc lắc đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, nhắm mắt lại ôm sát cổ anh nhỏ giọng than thở, "Đơn Cảnh Xuyên... Em rất yêu anh."
Một người nào đấy bị thổ lộ ngẩn ra, nhìn người trong lòng dần dần bình yên đi vào giấc ngủ, thật lâu sau từ từ cúi đầu tại hôn một cái trên trán cô.
***
Phó Thiên đứng đợi thật lâu bên cạnh cổng vòm, mới nghe được tiếng chìa khóa chuyển động trong ổ, Phó Chính buông cà- vạt đi tới, ánh mắt thanh minh, nhưng bước chân lại hơi hư thoát.
"Anh." Phó Thiên đỡ anh, nhỏ giọng địa nói, "Lúc trước ba phát hỏa, nói gần đây, nếu anh không trở về nhà liền là vì uống đến say không còn biết về nhà."
Phó Chính hít vài hơi, mùi rượu dày đặc vô cùng khàn khàn, Phó Thiên lắc lắc đầu, nâng anh đến trên giường trong phòng ngủ của anh, xoay người đến phòng bếp giúp anh rót nước và lấy thuốc tỉnh rượu.
Lúc trở về, Phó Chính đã cởi kính mắt, lẳng lặng tựa ở trên gối, ánh mắt trầm trầm, Phó Thiên đưa nước và thuốc cho anh, "Anh, dạ dày anh vẫn không tốt lắm, uống rượu nhiều càng thương tổn dạ dày."
Những lời này nghe vào trong tai Phó Chính lại cảm thấy quen thuộc dị thường, nhiều lần sáng sớm trở lại nơi đó của cô, cô sẽ giúp anh chuẩn bị tốt thuốc tỉnh rượu, thuốc dạ dày, còn dịu dàng dặn anh như thế.
Anh liền cầm ly nước uống thuốc, lát sau mới nhàn nhạt nói, "Cũng là cậu hiểu chuyện."
Phó Thiên nhìn anh, nhớ lại bên ngoài đều đang truyền gần đây quả thật trạng thái công tác của anh chỉ có thể dùng tàn bạo để hình dung, Phó Lăng nghe xong đã nhiều lần muốn kêu anh về nhà mắng, nhưng lại vẫn chưa tìm được người khác thay thế.
"Anh..." Anh muốn nói lại thôi, "Anh sớm nghỉ ngơi một chút."
Phó Chính vỗ vỗ bờ vai của anh, xoa mi tâm nhắm mắt dưỡng thần, Phó Phiên nhìn đường nét sắc sảo trên miệng anh mình, khẽ thở dài.