Không Phải Em Không Yêu

Chương 19: Dây dưa sâu sắc

Thiệu Tây Bội chưa từng điên cuồng trước mặt Phó Chính như thế này.

Tám năm, cho dù anh có làm tổn thương cô tới cỡ nào, cho dù trong thâm tâm cô hận anh tới cỡ nào, cô đều chưa từng tay đấm chân đá trong ngực anh giống như bây giờ, vừa khóc vừa đuổi anh cút đi.

Phó Chính cũng không khá hơn chút nào, bình thường là một người lạnh lùng ít nói, bây giờ mắt đỏ ngầu, cánh tay gắt gao kẹp chặt người phụ nữ vào lòng.

Cô đánh một lúc, mệt mỏi thở hồng hộc, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Chẳng qua anh chỉ cảm thấy tôi là vật sở hữu của anh mà thôi, bởi vì Tiêu An xuất hiện, lòng tự tôn của anh không thể chịu nổi việc tôi rời đi.”

Anh nhếch môi nhìn cô, không nói gì.

“Tôi nói không sai chứ?” Cô cười khổ một tiếng, lau nước mắt, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Phó Chính, tôi không quên được anh, đó là việc của tôi, không liên quan đến anh.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Phó Chính trầm mặc nhìn người phụ nữ đối diện, ánh mắt giống như đang thiêu đốt người cô, bỗng nhiên cảm giác chỗ mắt cá chân có cái gì đó đang cắn ống quần của mình, anh cúi đầu nhìn, khoai sọ lăn thành một đống, đang lười biếng trông ngóng anh.

Thiệu Tây Bội cũng nhìn thấy, ngồi xổm xuống muốn ôm khoai sọ lên, ai ngờ anh thuận thế ngồi xổm xuống, nhấc khoai sọ lên vứt qua một bên, đưa tay ôm ngang cô lên.

Bất giác đã đến bên giường, tay của anh giống như có điện, chỗ nào được khiêu khích đều có cảm giác nóng hổi, mắt cô bị sương mù che phủ, run run tay cởi quần áo của anh, ánh mắt sắc bén của anh nặng nề nhìn cô, một tay lưu loát đẩy áo ngực của cô lên cao, nắm lấy bộ ngực trắng như tuyết của cô ở trong tay nhào nặn.

Đã lâu không làm, phía dưới cô cực kỳ ẩm ướt, mấy lần anh bóp hơi mạnh, cô đỏ mặt rên khẽ một tiếng, chen chân vào đá chiếc quần của anh xuống một nửa.

Phó Chính nhìn người phụ nữ dưới thân đang không chịu nổi mà ôm chặt hông anh, hai bầu ngực trắng như tuyết bị anh xoa đến mức đỏ lên, anh cúi đầu xuống hôn lên người cô, tạo hết dấu vết này đến dấu vết khác, chỗ đó của anh dán vào bắp đùi cô vừa cứng lại nóng, cô bị anh hôn đến mức không chịu nổi, muốn tự mình cởi nốt quần trong của anh, nhưng anh không cho phép, trở mình ép cô xuống dưới thân.

Dưới ánh trăng, tấm lưng trần đẹp đẽ của cô khẽ run, ánh mắt anh càng ngày càng nóng, giơ tay xé rách quần lót của cô, từ phía sau tự mình cởi quần rồi nặng nề đi vào.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước phát ra từ chỗ giao hợp, một tay anh giữ lấy vai cô, giống như dã thú sau lưng cô vừa mút vừa cắn, một tay nắm lấy eo cô, không cần bất kỳ kỹ thuật gì mà cứ mạnh mẽ đâm vào.

Để không bị anh đâm đến mức bay về phía trước, hai tay cô nắm thật chặt chiếc gối, đỏ mặt nghe âm thanh giao hợp vang lên ngày càng to, mỗi lần anh đều đi vào rất sâu, nhưng ý xấu chính là không muốn cô lên đỉnh.

Thiệu Tây Bội nhịn một lúc, cuối cùng chôn đầu trong gối khóc không ra tiếng, Phó Chính cắn răng đâm mấy lần nữa rồi lui ra, trở người cô dậy, từ trên cao nhìn xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dính đầy mồ hôi ẩm ướt, mái tóc dính chặt trên gương mặt, cái mũi xinh đẹp vì khóc mà cứ sụt sịt liên hồi, trên thân đầy dấu vết mà anh vừa lưu lại, nhìn một đường xuống phía dưới, địa phương trước đó ngậm lấy anh lúc mở lúc đóng, hơi có chút sưng đỏ, chất dịch trong suốt đang từ từ chảy ra.

Phó Chính càng nhìn càng nóng, nhanh chóng cởi kính mắt vứt xuống đất, bế cô lên, tách hai chân ra kẹp lên lưng anh, thở hổn hển đâm một phát đến đáy, ra ra vào vào, nhiều lần còn hung hăng giày vò chỗ mẫn cảm của cô.

Chính anh cũng ỷ vào sự kích thích mà kiên trì tới tận bây giờ, cho đến khi cô ghé vào vai anh không phát ra được âm thanh nào nữa, anh mới vội vàng rút ra, xuất giữa hai chân cô.

Cô hấp hối tựa trên bả vai anh, nước mắt rơi lã chã, toàn bộ đều chảy vào cổ anh, anh thở dài, ôm cô vào trong ngực hôn lên thái dương cô, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”

“Anh đi đi...” Cô bị anh làm cho vừa đau vừa tê dại, trong lòng lại hận chính mình: “Bây giờ anh đã ở trên xong rồi, anh mau đi đi...”

Trong lòng Phó Chính cũng loạn, giọng nói lạnh lùng, “Em ôm anh thì anh đi như thế nào?”

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại không có sức lực, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, cuối cùng thua trận, tự mình nằm xuống lật cô đặt ở trên người, lau mồ hôi ẩm ướt cho cô: “Em đúng là vật sở hữu của anh, người nào cũng không thể đụng vào.”

“Nhưng điều này không phải là bởi vì lòng tự tôn của anh.” Anh bình tĩnh nhìn cô: “Ba tháng nay, anh không hề chạm đến một người phụ nữ nào.”

“Mấy hạng mục lớn liên tiếp thua lỗ, sở cảnh sát vô cùng náo nhiệt, anh của em hẳn là muốn cảm ơn em lắm, đều là do em ban tặng mà.”

Cô nghe anh từ từ nói, nghĩ đến một người kiêu ngạo như vậy, lại bởi vì phân tâm trong cuộc đọ sức của đàn ông mà trở nên khốn đốn, nghe thấy giọng điệu không cam lòng của anh ngược lại lại có chút dễ thương, cô kìm nén nước mắt mỉm cười.

“Làm bạn với anh.” Đợi một lúc, anh há miệng cắn cắn mũi cô, trịnh trọng nói: “Anh cũng cần em.”

Thiệu Tây Bội vĩnh viễn nhớ kỹ đêm này, người đàn ông mà trong cuộc đời từ mười sáu đến hai tư tuổi cô luôn luôn ngước nhìn lại đang rất nghiêm túc cầu xin cô -----

Đi theo suốt một đường. Nếu gặp phải sóng gió lớn hơn nữa, máu chảy ruột mềm(*), quyết không rời bỏ.

(*) Máu chảy ruột mềm: Những người thân thuộc phải nhờ cậy và giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ tổn hại cho nhau.

Dù có cầu xin ích kỷ cứng rắn như thế nào, lại vẫn liên quan đến người đàn ông này, huống hồ chính cô cũng ích kỷ, nói không chừng cái sự lưu luyến u mê không tỉnh này ngày mai sẽ đến cuối mộng cảnh, không phải sao?

“Được.” Một lúc sau, cô nhắm mắt lại, tựa vào cổ anh, duỗi tay nắm chặt lấy tay anh.

Sắc mặt Phó Chính dần dần dịu lại, cầm lấy chăn cẩn thận đắp kín lên người cô, hôn lên trán cô: “Ngủ đi.”

Một buổi sáng lạnh giá, phía sau chiếc xe jeep màu đen của Phó Chính là một chiếc xe màu bạc khác, Tiêu An ngồi ở vị trí lái, nhìn trong phòng Thiệu Tây Bội không có chút ánh sáng nào, trong mắt tối sầm lại, một đêm mà dài như một năm.

***

Chưa đến mấy ngày nữa sở cảnh sát sẽ phải làm báo cáo hàng năm, cả đám Đơn Cảnh Xuyên mỗi ngày đều bận rộn trong phòng họp từ sáng sớm đến tối muộn, chỉnh sửa tài liệu, làm bản kế hoạch tuyên truyền giảng giải... Đến mức ăn cơm cũng là giải quyết trong phòng họp.

Ngôn Kỳ có hai quầng thâm thật to, quỳ ở giữa Đơn Cảnh Xuyên và Tiêu An, khuôn mặt đau khổ, lấy đầu đập đất: “Anh Nồi, anh An... Hai người các cậu là người sắt, để mình nghỉ ngơi đi! Mình sắp lao lực quá mà chết rồi!”

Hai người đàn ông này, một người vừa mới có bạn gái, có nhiều động lực nên không hề mệt mỏi, một người khác thì gặp phải kẻ thù của người con gái mình thích, không muốn sống nên giày vò thân thể của mình, anh cũng không thể sánh bằng được, không thể sánh được sao?!

Mấy sĩ quan cao cấp đứng bên cạnh đều bật cười, tỏ vẻ khinh thường, Ngôn Kỳ đứng lên, nổi trận lôi đình hét: “Tôi nhổ vào mấy người độc thân các cậu! Không phải các cậu cũng chỉ là trợ thủ đắc lực thôi sao!”

“Ồn ào quá.” Đơn Cảnh Xuyên chen chân vào đẩy cậu ta một cái, trầm giọng nói, “Báo cáo tháng ba tháng tư bảo cậu phụ trách đâu?”

Ngôn Kỳ giật mình, chân chó chạy tới bàn làm việc cầm một cái gì đó, lúc trở về trên mặt lộ vẻ không khác gì chân sai vặt: “Anh Nồi ~~~”

Cả phòng đều bị anh làm cho lông tơ dựng đứng, Đơn Cảnh Xuyên nhịn một chút mới không ném cái bút trên tay về phía anh, Ngôn Kỳ giống một tú bà trong thanh lâu, chỉ chỉ cửa: “Cô dâu nhỏ tới~”

Lần này, một đám đàn ông đều hướng về phía cửa để nhìn cô bạn gái đầu tiên của phó cục trưởng mặt đen, Đơn Cảnh Xuyên để bút xuống, trầm mặt lườm bọn họ, vứt Ngôn Kỳ qua một bên, nhanh chân đi ra ngoài đóng cửa lại.

Cố Linh Nhan nhỏ bé đang đứng trước phòng họp nhìn đông ngó tây, nhìn thấy anh tới thì mắt sáng lên, đã vài ngày Đơn Cảnh Xuyên không gặp cô, lúc này thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô thì liền động lòng, đưa cô vào phòng làm việc: “Sao em lại tới đây?”

“Từ trường học tới đây quá xa, nhỡ em xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.” Anh vẫn chưa quên chuyện lần trước đám du côn mai phục cô để tìm anh tính sổ, rót chén trà nóng nhét vào tay cô, sờ sờ tóc cô: “Có lạnh không?”

“Anh cứ thích dạy em.” Cô lắc đầu một cái, miệng húp một ngụm trà nóng, thỏa mãn để cái chén xuống: “Cũng nhiều ngày không gặp mặt rồi, chẳng lẽ anh không nhớ em sao? Gọi điện thoại cho anh anh cũng không nghe!”

Đơn Cảnh Xuyên ngẩn ra, nghiêng mặt sang bên cạnh, hồi lâu mới từ từ mở miệng: “Không phải, mấy ngày nay phải làm hội nghị tổng kết, điện thoại di động cũng để trong phòng làm việc, chưa có xem.”

Cố Linh Nhan hít một hơi thật sâu, thật lòng cô cảm thấy mình mới là đàn ông, mỗi lần nhìn anh nói chuyện là ngứa ngáy khó chịu, lúc người hơi dựa sát vào anh, Đơn Cảnh Xuyên không tránh thì cũng né, hiển nhiên là bộ dạng một cô vợ nhỏ!

Anh và cô chung sống mấy ngày nay, thấy con ngươi cô đảo liên tục cũng biết là cô nếu không phải là đang muốn mở miệng mắng anh thì chính là đang tức giận, anh vội vàng mở lời: “Hai ngày nay em ở trường như thế nào? Có gây gổ với người khác không?”

Tính khí của tiểu nha đầu này nóng nảy như vậy, anh vẫn lo rằng không chừng đến một ngày nào đó chính cô sẽ bị bắt vào trong cục.

“Rất tốt, không khiến đại cục trưởng phải nhớ thương.” Cô liếc mắt, đưa lưng về phía anh: “Có thời gian gây gổ với người khác thì em cũng sẽ không ngồi xe hai giờ đồng hồ để chạy tới thăm cái khúc gỗ như anh.”

Đơn Cảnh Xuyên gật đầu một cái, không nghĩ ra nên nói cái gì, tựa lưng vào ghế sofa trầm mặc, thật ra thì vốn trong lòng Cố Linh Nhan còn một bụng muốn nói với anh, thấy anh nói chưa được ba câu lại im lặng, quả thực là muốn cầm chén nước nóng hắt vào người anh.

“Em không còn việc ở đây nữa, em đi đây.” Cô cứng rắn nói một câu, đầu gỗ Đơn Cảnh Xuyên lắng nghe, rồi gật đầu nói được, anh đưa em tới trạm xe, cô tức giận đến mức vung tay áo, xoay người bổ nhào lên người anh, hai chân gác lên hai bên bắp đùi anh: “Đơn Cảnh Xuyên, con mẹ nó nếu không thì anh đi tìm đàn ông mà yêu đi!”

Sau khi nghe xong anh nhíu mày một cái, vừa định nói cô hồ đồ, cúi đầu liền thấy hai cánh tay nhỏ bé của tiểu nha đầu đang chống trước ngực anh, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp đang ở trước mắt, đôi môi anh đào trơn mịn khẽ hé, da đầu anh căng lên, còn chưa kịp dời tầm mắt đi, mặt của cô lại phóng to trước mắt.

Chỉ cảm thấy môi cô mềm nhũn áp vào, rất nghiêm túc từ từ ngậm lấy môi anh hôn, đầu lưỡi nho nhỏ dụ dỗ anh mở miệng ra, bên tai anh là tiếng ong ong, giống như mười mấy cỗ xe tăng nghiền qua đầu mà không thể động đậy, Cố Linh Nhan đầy sắc tâm, một chút cũng không nổi giận, gắng sức cạy cái miệng của anh ra.

Dù sao Đơn Cảnh Xuyên cũng là đàn ông, coi như là tay mơ đi chăng nữa thì luôn có lúc ở thế chủ động, trên người cô gái có mùi đặc biệt giống như mùi sữa tắm trẻ em, hơi thở kia thực sự quá ngọt ngào, anh chỉ có cảm giác tay mình không chịu sự khống chế, từ từ xoa hông của cô.

Sắc tâm của Cố Linh Nhan mới thỏa mãn một nửa, chưa vui mừng được hai giây thì “Rầm” một tiếng, Đơn Cảnh Xuyên run lên buông người ở trên ra thì liền nhìn thấy Ngôn Kỳ đang nằm trên mặt đất, ngoài cửa còn có tiếng bước chân hoảng hốt chạy.

"Nồi, không phải là mình muốn xem trộm cậu và chị dâu nhỏ đâu! Là bọn họ ép mình!” Ngôn Kỳ vội vội vàng vàng, chợt vỗ xuống bắp đùi của mình: “Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, lúc nãy mẹ cậu gọi điện, nói cha cậu ở nhà bỗng nhiên bị ngất!”