Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 12: Chương 12

Bỗng cả 4 im bặt, từ từ ngó lên cái thân hình đồ sộ của ông thày dạy Tiếng Anh đã hiện hữu ở đó tự bao giờ.
- Bốn em đứng lên nhanh! Bước ra ngoài.Tôi sẽ báo cáo chuyện này với thày Hiệu trưởng. Các em đừng tưởng mình trong Hội học sinh thì được quyền khinh thường môn tiếng Anh của tôi à? blah blah………..Mà thôi, nếu các em thuyết minh được luôn thì tôi sẽ tha. Ông thày cười nham hiểm.
Sau 1 phút đứng “liếc” nhau con bé bỗng “A” lên 1 tiếng nho nhỏ. Nó tự tin bước lên bục giảng lại gần thày:
- Dạ thưa thày, thày cho em xin lại mấy hình vẽ được không ạ? Đó là hình minh hoạ cho bài thuyết minh của nhóm em ạ!
Ông thày càng tức:
- Em trêu tôi đấy à? Cái này thì làm được gì? Mà thôi tôi cũng muốn xem IQ các em đến đâu đấy! Trả cho em này!
Nó bắt đầu thuyết minh về văn hóa 1 vùng đất châu Âu: Hi Lạp. Sở dĩ nó chọn Hi Lạp vì đất nước này nổi tiếng với đỉnh Olympic cùng các vị thần, nhất là có cả nhân mã và cả nhân……..ngưu nữa nhỉ? Nói đến đâu nó đưa các bức ảnh lên minh học đến đó. Nhắc đến nhân mã thì có con ngựa lồng mặt người của Khương Duy, nhân ngưu có………bò lai Khoai Tây của anh Nam, còn thiếu nữa Khánh Nam……….nó nói bừa là………công chúa Ơ-rốp tức nữ thần đảo Crep, vợ thần Dớt, còn bò Viết Quân là hoá thân của thần Dớt khi lên đất liền đón Ơ-rốp. Trong khi 3 thằng bên dưới cố gắng lắm mới nén cười được thì con nhỏ tỉnh rụi và tỏ ra nghiêm túc hết sức. Thày cũng bị nó cuốn hút về đoạn thuyết minh văn hoá Hi Lạp. Kết thúc bài thuyết minh với giọng Anh Mĩ cực chuẩn, nó được bravo nhiệt liệt. Nhờ thế thày cũng ko làm gì được 4 đứa nó.
- Nghĩ kế sách hay quá vậy? Khương Duy khen nó.
- Em là ai nào? Nó vênh mặt.
- Khoai Tây. Ba thằng đồng thanh.

- Hừ mất công mất sức mà không được thưởng sao?
- Cô lại muốn ăn chứ gì? Viết Quân quá hiểu cái tính ham ăn của nó rồi mà.
- Vậy lát giờ nghỉ trưa nha. Khánh Nam đề nghị.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiết thể dục mệt mỏi cuối cùng cũng đã qua. Bây giờ là giờ nghỉ trưa.
Tại canteen. Khương Duy đi lấy đồ ăn cho cả bốn. Nó bò ra bàn mệt mỏi, bỗng:
- Á á á á á á á á…………..Làm cái trò gì thế này?
Cả 3 à ko cả canteen quay lại nơi phát ra cái âm thanh của sư tử cái ấy. Mặt Minh Phương đỏ bừng còn Khương Duy lắp bắp:
- Xi……xi……..xin……….xin lỗi. Tôi ko cố……..cố…….cố….ý.
Cả canteen xúm vào xem làm mặt Minh Phương đỏ bừng. Sau 1 phút cả lũ bò lăn ra cười làm Minh Phương (lúc này đã kịp định thần lại) chạy mất. Chẳng hiểu anh Duy đi kiểu gì mà hắt nguyên cốc nước vào cái quần thể dục mà Minh Phương chưa kịp thay, lại hắt đúng chỗ….nữa. Minh Phương bỏ chạy là phải. Hì hì!
Bốn đứa ngồi ăn cùng nhau và cùng…….đỏ bừng mặt. Ba đứa kia đỏ mặt vì cười nhiều con Khương Duy đỏ mặt vì ngại. Biết vậy nên bọn kia chỉ cười chứ không có nhắc lại nữa. Lúc sau, Khương Duy vừa bước vào lớp đã bị cái khăn lau bảng phi thẳng mặt, tránh ko kịp.
- Cô làm cái trò gì vậy? Khương Duy quát Minh Phương. Muốn chết à?
- Tôi muốn giết anh rồi sống chết ra sao cũng được.
Khương Duy mỉm cười liếc xuống cái váy Minh Phương đang mặc (Tất nhiên là phải thay cái quần kia ra chứ!)
Minh Phương nổi khùng, vừa bước lên 1 bước định tóm cổ Khương Duy thì tên này nhanh chân đã lao thẳng ra khỏi lớp. Hai đứa rượt nhau vòng vòng suốt 5 tầng hò hét ầm ĩ: “Đứng lại cho tôi!”- “Tôi không có ngu!”
Nó khều khều Viết Quân:
- Hai người này lạ lạ nha! Tôi cứ nghĩ anh Duy phải cáu mù lên vì cái khăn lau cơ.

- Haizz, có những chuyện mà trẻ con như cô không hiểu nổi đâu.
Khánh Nam xen ngang:
- Trẻ con sao hiểu được trái tim người lớn Viết Quân nhỉ?
- Mày lại có ý gì đấy? Viết Quân không hiểu.
- À thì……..như mày thôi.- Cái ông Nam này chúa lấp lửng.- Mày nghĩ tao không hiểu những “người lớn” như mày sao? Hì hì
- Không hiểu. Nó ngơ ngơ.
- Em không cần phải hiểu đâu.
Nó chun mũi:
- Anh Duy thích chị Phương ý gì?
Viết Quân quay sang nhìn nó:
- Sao biết?
- Hơ trẻ con như mình thế mà đoán đúng. Tại tôi thấy biểu hiện khác thường thôi.
Đang định hỏi biểu hiện gì thì Khương Duy quay lại lớp với đôi tay đầy nốt móng tay tím bầm. Mọi sự chú ý giờ dồn vào Khương Duy rồi.

- Có sao không?
- Nhìn mà không biết à? Ma nữ.
- Thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi anh ạ! Nó an ủi.
- Ừ đúng đấy ghét của nào trời trao của nấy mà. Viết Quân tiếp lời.
Khánh Nam ngậm ngùi thay cho Khương Duy:
- Thôi mày chịu dần cho quen kẻo sau này sống chung thì kh……..Chưa nói hêt câu thì Khánh Nam bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Khương Duy nên vội lảng qua chuyện khác: “Linh Như cho anh mượn tạm quyển sách nào. anh để quên ở nhà rồi.”
- Không anh mượn con Bò đây nè.
- Không cô ượn đi.
Ba đứa tỉnh bơ như chưa có chuyện gì vậy.