Không Ngọt Bằng Em

Chương 72: Không uổng chuyến này 2

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành có chút choáng váng, không nghĩ ra được sao lại có người xấu xa đến nước này. Đối với một học sinh trung học mà nói, âm mưu lớn nhất chính là thi gian lận, tranh đoạt thành tích.

Gã vì tư lợi của chính mình mà hại nhiều người như vậy.

Lạc Hành chẳng biết nên đánh giá Tiết Tiên thế nào, luôn cảm thấy từ ngữ trong đầu cậu rất túng thiếu, hoàn toàn không đủ hình dung con người có nội tâm âm u này.

“Đừng để ý đến nó, làm bài thi của cậu đi.” Hoắc Hành Chu chẳng muốn cậu nghĩ nhiều, đẩy bài tập đến trước mặt cậu, mình thì lấy điện thoại ra hỏi Lục Thanh Hòa.

Sáng sớm Lục Thanh Hòa đã xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, vừa đến trường đã thấy Tiết Tiên bị dẫn đi, hỏi cảnh sát cũng không nói nên vội vã lên lầu mở họp lớp.

Đang phát biểu nên cậu ta không thể chơi điện thoại, lia mắt xuống dưới rồi nhanh chóng đáp lại hai chữ: Không biết.

Hoắc Hành Chu cũng không tò mò sao lại là Thương Thanh Minh. Nhưng ông tự mình dẫn đội đến thì kỳ thực lại là tin tốt. Nếu cảnh sát giải quyết thông thường, vậy tám chín phần mười là sẽ chẳng giải quyết được gì.

Hắn hiểu, tội danh này của Tiết Tiên, xem như là thật rồi.

Chuông vào lớp vang lên, có vài người cũng chẳng có tâm trạng gì để lên lớp, mỗi người suy nghĩ một chuyện. Lên lớp được một nửa, Trình Lợi Dân bỗng xuất hiện trước cửa lớp, vươn tay gõ cửa.

Trình Lợi Dân khẽ gật đầu với giáo viên, nói: “Lạc Hành, Hoắc Hành Chu, hai em đến đây một chút.”

Hai người nghe lời ra ngoài, đi theo Trình Lợi Dân đến chỗ rẽ của cầu thang. Vẻ mặt ông khó coi cau mày, tầm mắt không ngừng lởn vởn trên mặt hai người, sau một lúc mới hỏi: “Hôm qua em đánh Tiết Tiên?”

Hoắc Hành Chu gật đầu: “Vâng ạ.”

Lạc Hành hoảng hốt, theo bản năng nhìn qua nét mặt của Trình Lợi Dân. Cậu vừa định mở miệng giải thích thì chợt nghe ông bỏ qua đề tài này: “Tiết Tiên bị Đội điều tra hình sự bắt đi, các em đã thấy chưa?”

Hoắc Hành Chu gật đầu.

“Các em cùng đến đó một chuyến đi, cảnh sát có chút chuyện muốn hỏi các em. Các em cứ dựa vào tình hình mà nói, không cần giấu giếm. Với cả nếu khi thẩm vấn có hỏi đến nhà trường thì các em phải suy nghĩ kĩ càng, không được khai báo linh tinh, tránh bôi đen thanh danh của nhà trường, biết chưa?” Trình Lợi Dân dặn đi dặn lại, đau đầu nghĩ. Từ khi thành lập trường Nhị Trung đến nay, trước đó trường chưa từng có tiền lệ bị Đội cảnh sát hình sự thành phố bắt người.

Hoắc Hành Chu đáp: “Rõ ạ.”



Thương Thanh Minh chở ở cổng trường, Lục Thanh Hòa cũng đi xuống cùng. Lúc ông trông thấy Lạc Hành còn thoáng sửng sốt, sau đó cùng lên xe.

Hoắc Hành Chu và Lạc Hành ngồi ở phía sau, Lục Thanh Hòa ngồi trên ghế phụ, Thương Thanh Minh thì im lặng lái xe, vẫn không nói gì. hoàn toàn trái ngược với tên trùm lưu manh nói chẳng nể lời ngày thường kia.

Đến Đội điều tra hình sự thành phố, người phụ trách lấy khẩu cung là Chu Vĩ. Cô cảnh sát lạnh lùng liếc Hoắc Hành Chu một cái, châm chọc nói: “Ồ, Hạ Tử Vi đến rồi.”

Thương Thanh Minh liếc Chu Vĩ. Cô ho khan một tiếng rồi khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Lạc Hành rồi bảo: “Theo chị đến đây.”

Lạc Hành hít sâu một hơi, được Hoắc Hành Chu đứng bên cạnh nắm tay lại, thấp giọng nói: “Đừng sợ, cứ nói dựa theo tình hình là được.”

“Tớ biết rồi.”

Chu Vĩ mở sổ ghi chép rồi đẩy sang bên cạnh. Một người đàn ông tuổi còn khá trẻ nhận lấy rồi rũ mắt bắt đầu chuẩn bị ghi chép.

“Tên gì?”

“Lạc Hành.”

Sau khi Chu Vĩ hỏi kỹ càng về tư liệu, lúc này mới bắt đầu hỏi đến tư liệu liên quan đến vụ án: “Vào ngày 28 tháng 11 năm 2019, Tiết Tiên từng tìm một người tên là Trương Tranh đến tập kích em, có chuyện này không?”

Lạc Hành gật đầu, nhìn ánh mắt sắc bén của Chu Vĩ, đúng mực kể: “Phải ạ. Lúc ấy em còn chụp ảnh dấu hằn ngón tay trên cổ để giữ làm bằng chứng. Nhưng vì tối qua em bị người ta đánh ngất nên điện thoại bị đập bể rồi.”

“Khi ấy có ai khác chứng kiến, có thể chứng minh Trương Tranh thật sự từng tập kích em không?” Chu Vĩ hỏi.

Lạc Hành lắc đầu: “Ở cổng sau trường học, chỗ đó không có ai. Xin hỏi chị, Tiết Tiên thật sự… mua chuộc người khác ư?”

Chu Vĩ bị cậu hỏi mà ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu một cái. Ánh đèn chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của cậu, có một loại cảm giác chẳng nói nên lời.

Lúc này chị mới phát hiện, đây mới là một học sinh trung học, lại nghi ngờ những tàn nhẫn đã làm ra với bạn cùng lớp.

Chu Vĩ ho khan một tiếng: “Chuyện này không liên quan đến em, em không cần lo lắng nhiều như vậy.” Nói xong lại bắt đầu hỏi những thứ khác liên quan đến vụ án, khoảng hơn nửa giờ mới để cậu ra ngoài.

Đến khi thẩm vấn xong ba học sinh khác nhau thì đã sắp hơn 1 giờ chiều. Thương Thanh Minh không rảnh đi ra cùng nên tìm một người đưa họ ra ngoài.

Mình thì vào phòng họp.

Mấy người Chu Vĩ đã chờ ở bên trong, mỗi người đề mặt mày khẩn trương nhìn chằm chằm sổ ghi chép và những tư liệu vụ án khác. Hồ sơ vụ án của Mẫn Dao năm đó đã được lật ra.

“Lão đại, khẩu cung của ba học sinh hầu như đều như nhau, ngoại trừ Lạc Hành là học sinh chuyển trường đến, cũng không biết đến vụ án năm đó, thì khẩu cung của hai người Lục Thanh Hòa và Hoắc Hành Chu căn bản nhất trí, nhưng hình như Hoắc Hành Chu biết rõ nhiều hơn một chút.” Chu Vĩ có phần khó hiểu, một học sinh như hắn làm sao biết nhiều nội tình thế này.

Thương Thanh Minh ‘Ừ’ một tiếng: “Hôm đó khi tôi dẫn nó đến hỏi thăm một vụ án thì cũng hiểu được.”

Chu Vĩ có chút nóng lòng. Đèn trong phòng hội nghị bị tắt, ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ chiếu trên khuôn mặt chị. Khi máy chiếu chuyển đổi hình ảnh, chị do dự rồi nói: “Cha và ông nội của Tiết Tiên…”

Hoắc Hành Chu ngửa đầu, nhìn thi thể của Mẫn Dao trên máy chiếu. Cô gái mà hắn từng gặp, trước đây là bạn tốt của Diệp Tiếu Tiếu, từng đến nhà ăn cơm vài lần, rất cởi mở, còn bảo nếu vẫn còn cơ hội thì muốn thi làm cảnh sát.

“Nếu nó không có một người cha tốt thì vụ án này cũng chẳng đến tay chúng ta điều tra.” Thương Thanh Minh cười lạnh một tiếng, gây áp lực cho cục cảnh sát địa phương, muốn chuyện lớn hóa nhỏ ư?

Gã ở nơi này, sẽ không có được hai chữ thoát tội.



Trên đường ba người Hoắc Hành Chu về trường học, Lục Thanh Hòa vẫn luôn ít nói nhất thế mà lại mở miệng trước.

“Trước khi Tiết Tiên bị bắt đi, nó có nhìn cháu một thoáng, trong mắt rõ ràng là vẻ khiêu khích. Hắn không hề sợ hãi, hẳn là đã nghĩ xong cách thoát tội rồi.” Lục Thanh Hòa cắm hai tay vào túi, nhìn sắc trời âm u, khe khẽ lắc đầu.

Thương Thanh Minh chưa từng để lộ chi tiết vụ án, nhưng khi ghi lại những lời khai báo của Lạc Hành, trông sắc mặt của Chu Vĩ là lạ, hơn nữa thời điểm đi ra còn vô tình nhìn thấy họ đang nhỏ giọng bàn bạc.

Tiết Tiên không sợ là đúng.

“Ông nội của Tiết Tiên… là ai?” Lạc Hành hỏi.

“Là Đội trưởng đội điều tra hình sự năm đó được thăng chức, sau lại được thăng lên tỉnh, hai năm nay phòng chừng cũng sắp nghỉ hưu rồi.” Hoắc Hành Chu nghĩ, mấy năm trước khi họ còn chưa cãi nhau, hẳn là như vậy.

Nếu như lúc ấy ông ta ở vị trí kia, chắc chắn có khả năng Tiết Tiên đã làm gì rồi. Nhưng mọi chuyện bị cưỡng chế áp xuống.

Huống chi không có bằng chứng, cũng chẳng ai báo án, ai sẽ dốc hết tâm tư để điều tra chứ?

Lạc Hành không rõ tính tình Thương Thanh Minh lắm, nhưng Hoắc Hành Chu và Lục Thanh Hòa đã lớn lên bên cạnh ông, vô cùng tính nhiệm ông nên tin chắc chuyện này sẽ giành được công đạo.

“Được rồi, về thôi.”

Lạc Hành ‘Ừ’ một tiếng, không thêm gì nữa mà cùng trở về trường học.

Kết quả vừa xuống xe thì gặp Triệu Cửu Lan ở cổng trường.

Bà ta đứng trước phòng bảo vệ, thương lượng với bảo vệ cho bà ta đi vào, nhưng bảo vệ chẳng hề lung lay, khoát tay áo: “Không được không được, bây giờ đang là giờ học, phụ huynh không được phép vào trường.”

Triệu Cửu Lan siết chặt tay, gấp đến nỗi mắt đỏ lên: “Tôi cầu xin anh, hôm qua con trai tôi mất tích trong trường, tôi chỉ vào xem thử nó đã về chưa thôi. Cầu xin anh.”

Bảo vệ cho rằng bà ta đang nói dối nên càng không đồng ý, kiên quyết nói: “Con trai chị mất tích hôm qua mà hôm nay chị mới đến tìm? Nếu chị muốn biết thì gọi điện thoại hỏi thử đi, nhưng tôi không thể cho chị vào.”

Triệu Cửu Lan đau lòng suýt không chịu được. Nếu bà ta có thể gọi điện thoại thì còn cần đến trường học tìm sao! Bà ta biết Lạc Hành không muốn gặp mình nên chỉ muốn đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn thử, xác định cậu không sao mới an tâm.

Bà ta không biết điện thoại Lạc Hành bị hư nên nghĩ cậu không chịu nghe máy, khó chịu cầu xin bảo vệ: “Không thôi thì vầy đi. Anh giúp tôi đến lớp Chín xem thử, có học sinh tên Lạc Hành hoặc là Hoắc Hành Chu ở đó hay không, cầu xin anh.”

Bảo vệ nhíu mày: “Rốt cuộc con chị tên là gì? Tôi thấy chị chính là một tên lừa đảo hơn đó, còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát!”

Triệu Cửu Lan chậm rãi ngồi xổm xuống, ngã ngồi xuống cửa tự động. Bà ta đã chẳng còn mẹ, cha cũng bệnh chờ ngày từ giã cuộc đời, từ nay về sau bà ta sẽ thật sự chỉ còn một mình.

Ngay cả bạn bè cũng xa lánh.

Triệu Cửu Lan không ngăn được dòng nước mắt đang rơi xuống, đau khổ cầu xin: “Van xin anh, tôi chỉ liếc nhìn một cái thôi. Nếu không thì anh trói tay tôi lại đi, tôi chỉ nhìn thôi, cầu xin anh.”

“Mẹ?”

Lạc Hành nhìn theo bóng lưng của người đang ở cổng trường, nhất thời sững người, theo bản năng thốt ra.

Hoắc Hành Chu khẽ nhíu mày. Lục Thanh Hòa chưa từng gặp Triệu Cửu Lan nên không rõ đau khổ mà bà ta gây ra cho Lạc Hành, hơi nghi hoặc nhìn hắn một cái.

“Cậu về trước đi, tôi và Lạc Hành về trễ chút.” Hoắc Hành Chu nói.

Lục Thanh Hòa vẫn luôn không có hứng thú với cuộc sống của người khác, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về phía cổng trường.

Bảo vệ biết Lục Thanh Hoà nên mở cửa cho cậu ta. Triệu Cửu Lan vừa thấy thì muốn xông vào, bị bảo vệ một phen giữ chặt, cả giận mắng: “Chị còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”

Lục Thanh Hòa dừng bước, nhìn người đàn bà tiều tụy không thôi, nói: “Lạc Hành ở đằng sau.”

Triệu Cửu Lan cứng đờ, bị bảo vệ lôi kéo nên lảo đảo, vừa quay đầu đã thấy Lạc Hành đứng ở phía đối diện, cách dòng xe đông như nước lũ rất xa.

“Lạc Hành.”

Lạc Hành không ngờ có thể nhìn thấy Triệu Cửu Lan ở cổng trường nên nhất thời căng thẳng lùi từng bước ra sau, cắn răng suy đoán mục đích của bà ta.

Là muốn xỉ vả cậu hèn hạ, hay là muốn bắt buộc cậu chuyển trường? Chẳng lẽ muốn cậu rời khỏi Hoắc Hành Chu?

Hoắc Hành Chu thấy cậu lùi rồi lại lùi, đau lòng nắm chặt cổ tay cậu giải thích: “Hôm qua tớ ra ngoài chính là để điều tra chuyện bà ta tự thú, chắc là bà ta hối hận thật rồi. Tối qua tớ tìm không thấy cậu, nghĩ là cậu lại lén trở về sau lưng tớ nên gọi cho bà ta. Bà ta hẳn là… đang lo cho cậu.”

Lạc Hành sững sờ, ngơ ngác nhìn vào môi của Hoắc Hành Chu, nỗ lực phán đoán thật giả từ khẩu hình của hắn.

Triệu Cửu Lan… lo cho cậu?

Lạc Hành ngơ ra hai giây, chợt nở nụ cười, vừa thê lương vừa khó coi: “Không phải vậy đâu. Có lẽ bà ấy chỉ cảm thấy… tớ vô dụng, làm bà ấy mất thể diện mà thôi.”

Hoắc Hành Chu nhớ đến lời của Thương Thanh Minh, tỉ mỉ suy nghĩ trong lòng rồi đưa tay kéo cậu vào lòng, nói: “Không phải đâu. Bé ngoan của tớ là bạn nhỏ lợi hại nhất trên thế giới, không làm ai bẽ mặt một chút nào.”

Lạc Hành hít sâu một hơi, thoát khỏi cái ôm của hắn, ngẩng đầu che đi sự chua xót, thản nhiên hỏi: “Cậu có thể về trước được không? Tớ muốn một mình nói chuyện với bà ấy.”

Hoắc Hành Chu không yên tâm nhìn cậu một thoáng, cuối cùng vẫn tôn trọng ý kiến của cậu, gật đầu nói: “Được, tớ chờ cậu ở lớp.”

Lạc Hành gật đầu.

Cậu đâu thể chuyện gì cũng trốn sau lưng Hoắc Hành Chu, để hắn giải quyết thay mình, sau đó mình thì như một người vô dụng ngồi mát ăn bát vàng.

Quá khứ này thuộc về chính cậu, phải để chính cậu đến cắt đứt, cũng chỉ có chính tay cậu mới có thể chặt đứt.

“Lạc… Lạc Hành.” Triệu Cửu Lan khàn giọng, do dự mở miệng.

Lạc Hành đã không nghe được gì nữa, giọng nói của bà ta có nghẹn ngào hay không, cậu cũng chẳng phân biệt được. Cậu chỉ có thể nhìn sắc mặt khó coi của bà ta, vừa phờ phạc lại tiều tụy, giống như bị năm tháng tách rời ngàn vạn lần.

Trong trí nhớ của cậu, Triệu Cửu Lan rất chú ý đến hình tượng. Dù là ở nhà, bà vẫn phải cẩn thận trang điểm, kĩ càng đến mức không cho phép sự nhếch nhác nào xuất hiện.

Bây giờ bà ấy như thế này, là đang làm gì vậy?

“Mẹ tìm con có việc gì không?” Lạc Hành hỏi.

Triệu Cửu Lan có chút áy náy, hai ngón tay cứ cẩn thận nắm lấy vạt áo nhăn nhúm, há miệng thở dốc, hồi lâu mới thốt ra một câu đầy đủ: “Mẹ đến… Mẹ đến thăm con. Hôm qua Hoắc Hành Chu nói con mất tích, mẹ… mẹ rất lo lắng.”

Lo lắng?

Lạc Hành cười châm biếm trong lòng. Hóa ra trong miệng của Triệu Cửu Lan cũng sẽ nói ra những từ như thế ư?

Tầm mắt Triệu Cửu Lan nhìn đi nơi khác, chẳng dám nhìn vào mắt Lạc Hành. Bà luôn cảm thấy bên trong con ngươi đen nhánh kia như chứa đựng con mãnh thú khủng khiếp nhất, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hung hăng xé nát bà ta.

“Cảm ơn, con không sao.” Lạc Hành không biết mình nên dùng cảm xúc gì để đối thoại với bà ta. Cậu đã từng vừa bức thiết vừa dè dặt thỉnh cầu niềm vui của bà ta, hy vọng bà ta vui vẻ một chút, dù không có cha nhưng cậu vẫn là bảo bối của bà ta mà, có thể bảo vệ bà ta thật tốt.

Nhưng mà Triệu Cửu Lan không cần.

Đối với vẻ lấy lòng đó, bà ta quẳng đi như đôi giày rách, thậm chí ghét cay ghét đắng. Từng âm thanh thấp hèn khi ấy như dấu ấn khắc lên đầu quả tim của cậu. Cậu muốn quên, nhưng lại quên không được.

Triệu Cửu Lan muốn vươn tay ôm lấy đứa con này, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, lùi lại mấy bước mặc niệm trong lòng, ngẩng đầu hỏi: “Lỗ tai của con… gần đây thế nào rồi?”

Đáy lòng Lạc Hành run lên, chẳng ngờ rằng bà ta sẽ hỏi chuyện này. Chút ác ý nho nhỏ trong lòng cậu lại vụt ra, mở miệng đáp: “Đã hoàn toàn không nghe được nữa… Nhưng không ảnh hưởng gì đâu, ngài không cần lo lắng.”

Môi của Triệu Cửu Lan phát run. Gió thổi làm mái tóc bà ta rối loạn, nước mắt bị quệt lung tung trên mặt, vô cùng chật vật.

“Xin lỗi… xin lỗi, mẹ không phải cố ý, lúc đó mẹ chỉ quá…”

“Mẹ không cần xin lỗi con, bởi vì dù có xin lỗi thì con cũng chẳng nghe được nữa. Con từng dùng đủ mọi cách, mong muốn mẹ nhìn con nhiều thêm một chút.” Dừng một chút, Lạc Hành ngửa đầu, giọng đau khổ cười nói: “Ngày bị khiếm thính ấy, con thậm chí thấy rất vui, bởi cuối cùng mẹ cũng liếc nhìn con một cái, còn đút con ăn một miếng bánh ngọt. Thật sự rất ngọt, cả đời này con cũng chưa từng ăn qua chiếc bánh ngọt nào ngon như thế, chỉ là…”

“Khi đó chẳng qua là mẹ muốn cho Lạc Chí Viễn xem. Nhưng mà đừng lo, ít nhất mẹ cũng chưa từng vứt bỏ con, điều này khiến con rất cảm kích.”

“Đừng nói nữa… Cầu xin con đừng nói nữa.” Triệu Cửu Lang nghe cậu thốt ra những lời vô cùng nhẹ nhưng nện vào lòng bà ta thật mạnh. Mỗi một chữ đều đẫm máu và nước mắt.

“Sau khi con chuyển đến Nhị Trung, biết mẹ chắc chắn sẽ không vui nên con đã mua một chiếc bánh ngọt. Nhân viên cửa hàng hỏi con mua cho ai, con bảo cho mẹ em, bà ấy thích nhất là bánh ngọt của tiệm này.”

Lạc Hành đang nói dở thì dừng lại.

Triệu Cửu Lan ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa, nhìn về phía Lạc Hành.

Cậu chớp mắt một cái, nói: “Cửa tiệm kia vốn phải đóng cửa, nhưng lại đặc biệt làm cho con một chiếc bánh, bên trên còn đặc biệt viết chữ ‘Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ’.”

“Có lẽ mẹ đã sớm quên mất sinh nhật của mình, cũng chẳng đế ý đến món quà con tặng mẹ mà đổ nó xuống cống thoát nước, cũng không sao.” Lạc Hành cúi đầu phả ra một hơi. Cậu chưa từng nói những lời thế này với Triệu Cửu Lan, sợ bà ta không vui. Nhưng giờ thì mọi việc sao cũng được, như thế nào cũng không còn ảnh hưởng gì.

Hiện tại cậu không muốn lấy vòng bà ta một cách vô vọng nữa.

“Mẹ là mẹ của con, đó là sự thật chẳng thể xóa nhòa. Mẹ từng sinh dưỡng con, đây cũng là sự thật. Nếu có một ngày mẹ già đi, cần con chăm sóc, con cũng không nhìn như không thấy.”

Triệu Cửu Lan không điếc. Mỗi một câu cậu nói, tuy nhẹ nhưng lại hệt như dao găm cắm sâu vào ngực bà ta, lại hung hăng xoáy một vòng.

Trước đây tại sao trước đây bà ta không chú ý đến, trong lòng cậu lại có nhiều uất ức và không cam lòng đến vậy?

Hoắc Hành Chu nói rất đúng. Nếu bà từng lưu tâm đến, dù chỉ là một giây, thật sự từng nhìn Lạc Hành một cái thì nhất định bà ta sẽ thích đứa nhỏ này.

Thế nhưng lại chưa hề.

Cả đời này bà ta chỉ lo hận một người đàn ông chưa bao giờ thuộc về mình.

“Mẹ không cầu sự tha thứ của con, mẹ… đã đã đi đầu thú. Trong khoảng thời gian này sẽ có cảnh sát đến hỏi con, con cứ việc nói, không cần kiêng dè mẹ.” Triệu Cửu Lan hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra. Những vệt nước mắt che mờ tầm mắt của bà ta, khiến Lạc Hành trong tầm mắt trở thành một vệt ánh sáng tựa hư không.

“Chuyện mẹ làm sai, mẹ sẽ trả giá đắt.”

Lạc Hành nghiêng đầu, chẳng biết là tâm tình gì thốt ra một câu: “Mẹ ngồi tù, tai của con cũng sẽ không lành lại được.”

Có một số tội nghiệt, không thể chuộc lại được nữa.

Triệu Cửu Lan lảo đảo hai bước, ngã ngồi xuống đất.

Lạc Hành bước tới, đỡ bà ta dậy, lòng bàn tay mềm mại giúp bà ta gạt đi nước mắt, âm thanh nhẹ rất nhẹ: “Mẹ, con không hận mẹ, cũng không muốn để mẹ ngồi tù. Nhưng sau này chúng ta… đừng gặp lại nữa.”

Triệu Cửu Lan đứng tại chỗ, nhìn Lạc Hành đã đi xa, cuối cùng không kìm được mà gào khóc.



Lúc Lạc Hành trở về lớp, Hoắc Hành Chu đâu cũng không đi, im lặng ngồi tại chỗ làm bài tập.

Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm đều không ở đây, bầu không khí xung quanh cậu như đang chậm lại. Trong nháy mắt đó cậu đột nhiên uất ức, rất muốn nhào vào lòng hắn mà gào khóc.

Để mười năm tủi thân này được gột rửa sạch sẽ toàn bộ.

Lạc Hành nhẹ nhàng bước đến phía sau hắn, thấy Hoắc Hành Chu vẫn chưa phát hiện thì vươn tay che mắt hắn lại: “Đoán xem tớ là ai?”

Hoắc Hành Chu ngẩn ra, cây bút trong tay quệt ra một đường ngang nhỏ vô nghĩa trên bài thi. Lạc Hành vừa định buông tay thì bị hắn đè tay trái, kề sát lên mắt, cười tươi dùng bút viết ra hai chữ nguệch ngoạc trên bài thi.

“Bé ngoan.”

Tim của Lạc Hành run lên, bị hai chữ này của hắn trêu đến nỗi trái tim nhảy lên bùm bùm bùm. Đôi mắt dưới lòng bàn tay khẽ chớp, lông mi quét qua lòng bàn tay cậu, ngưa ngứa.

Hoắc Hành Chu buông tay ra, kéo cậu ngồi vào chỗ, nhìn vào mắt cậu, hỏi: “Sao rồi?”

Lạc Hành nhìn hai chữ ‘Bé ngoan’ trên bài thi của hắn, dềnh dàng thật lâu mới nói: “Tớ nói với bà ấy… Sau này đừng gặp lại nữa. Cậu có cảm thấy tớ rất ích kỉ không?”

Hoắc Hành Chu lắc đầu: “Không đâu, đây là quyết định rất tốt. Có lẽ sau khi nhìn thấy cậu, bà ta cũng rất đau khổ.”

Lạc Hành gật đầu. Người trước mặt này nhìn thì cẩu thả, nhưng thận trọng như bụi[1], còn hiểu mình hơn trong tưởng tượng của mình.

[1] Gốc là Tâm tế như trần [心细如尘]: ý chỉ tâm tư nhẵn nhụi, hệt như cát bụi.

Có thể quen biết Hoắc Hành Chu, thì may mắn xiết bao.



Tiết Tiên bị bắt ở trường học, phán quyết hay không gì đó ở trường cấp 3 chỉ có thể duy trì nhiệt độ trong một khoảng thời gian, rất nhanh đã bị mấy cuộc thi thử sứt đầu mẻ trán ém xuống.

Tin đồn Hoắc Hành Chu và Lạc Hành yêu đương nhau đã sớm bị lãng quên ở góc xó nào rồi.

Đã đến giờ hẹn với bác sĩ mà Ngũ Tố Nghiên đã hẹn. Bà đích thân đến đón cậu và Hoắc Hành Chu tới bệnh viện kiểm tra. Lạc Hành có chút khẩn trương, lòng bàn tay hơi ướt nắm chặt nhau.

Hoắc Hành Chu khẽ vò đầu cậu, nói: “Đừng căng thẳng, tớ ở đây với cậu.”

Bác sĩ là một người ngoại quốc rất cởi mở, tiếng phổ thông nói chẳng mấy lưu loát, nói u ôi nửa ngày, kỳ lạ đến nỗi khiến sự căng thẳng của Lạc Hành giảm đi không ít.

Hoắc Hành Chu nghe chẳng hiểu mấy thuật ngữ chuyên ngành này, cũng xem không hiểu thiết bị trị số. Bác sĩ thấy hắn căng thẳng hơn cả Lạc Hành, bèn trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

“Người nhà bệnh nhân gì chứ, tố chất tâm lý quá kém!”

Hoắc Hành Chu trầm mặc vài giây, thầm nghĩ bác sĩ là cái gì chứ, tố chất còn kém hơn!

Lạc Hành cười: “Cậu ra ngoài đi, tớ không sao đâu.”

“Ừm.” Hoắc Hành Chu vỗ vỗ đầu cậu: “Tớ ở ngoài chờ cậu.” Nói xong không chút khách khí trừng mắt với bác sĩ một cái, đi ra ngoài.

Bác sĩ chẳng thèm để ý đến hắn, cười tủm tỉm quay đầu, vừa thao tác thiết bị vừa hỏi Lạc Hành một vài câu để đánh lạc cảm giác lo lắng của cậu.

Hoắc Hành Chu và Ngũ Tố Nghiên đứng ở cửa chờ tin, lúc đang nói chuyện phiếm thì điện thoại hắn bỗng vang lên, hắn lấy ra xem thử.

Triệu Cửu Lan gửi tới.

—— Cậu có thể cho tôi một tấm ảnh của Lạc Lạc không? Nếu như không tiện nói, thì cả hai chụp ảnh chung cũng được, tôi… muốn cho ông ngoại nó xem.

—— Ông cụ sắp không được rồi, nguyện vọng trước khi chết chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ của cháu ngoại một lần.

—— Tôi biết tôi rất có lỗi với Lạc Lạc, cũng không còn mặt mũi nào yêu cầu nó đến tận hiếu nữa. Nhưng xin cậu nhìn tình cảnh của ông cụ chưa từng làm sai chuyện mà cho ông xem một lần.

Ngũ Tố Nghiên thấy con trai cau mày, nghi hoặc ghé đầu đến hỏi: “Sao thế?”

Hoắc Hành Chu cho bà xem điện thoại, trong một lúc cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể trưng cầu ý kiến của mẹ.

Ngũ Tố Nghiên im lặng một lúc, lại nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, hồi lâu mới nói: “Thật ra Triệu Cửu Lan có nói một câu rất đúng. Cụ ấy chưa từng làm chuyện có lỗi với Lạc Hành, muốn gặp mặt một lần cũng đâu có gì đáng trách.”

Hoắc Hành Chu gật đầu.

“Nhưng mà.” Ngũ Tố Nghiên dời tầm mắt, liếc nhìn con trai nhà mình một cái: “Chuyện này con không nên thay Lạc Hành quyết định, con phải hỏi thằng bé. Gặp hay không gặp, gửi ảnh hay không, phải nên để bản thân thằng bé quyết định.”

Ngũ Tố Nghiên nói: “Lạc Hành chẳng phải vật phụ thuộc của ai. Ý chí và suy nghĩ của thằng bé, đều phải do bản thân quyết định.”

“Con biết rồi.”

Hoắc Hành Chu trước giờ không hề xem cậu là vật sở hữu của mình. Cậu là Lạc Hành, độc lập, là Lạc Hành độc nhất vô nhị.

Hắn cầm điện thoại lên, trả lời tin nhắn cho Triệu Cửu Lan.

Ước chừng một tiếng sau, lúc Hoắc Hành Chu cảm giác chân đã sắp tê rần thì bác sĩ cuối cùng cũng mở cửa ra, mời họ đi vào.

“Vào đây, tôi sẽ nói một chút về kết quả kiểm tra.”