Không Ngọt Bằng Em

Chương 56: Xung đột lẫn nhau 5

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Đời này Hoắc Hành Chu không có nhìn trước ngó sau, muốn gì làm đó, ẩu đả đánh nhau cũng toàn là vẫy vẫy nắm đấm.

Nhưng từ sau khi gặp Lạc Hành, đến cả hơi thở hắn cũng hận không thể ấm ôm trong lòng mấy vòng, không vấn đề gì mới được phả ra.

Hắn cúi đầu, nhìn dáng vẻ vì không mấy chắc chắn mà ngửa đầu hỏi mình của Lạc Hành, châm chước rồi lại hỏi cậu: “Cảm thấy gạt họ thì không tốt? Vậy bản thân cậu thì sao, không khó chịu?”

“Tớ không biết, chỉ cảm thấy, nếu chú dì biết tớ giấu giếm họ nhiều chuyện như vậy thì có lẽ sẽ không vui.” Lạc Hành vô thức bấu ngón tay, nói quanh co hai tiếng: “Cậu thì sao, cậu thấy tớ có nên nói không.”

Hoắc Hành Chu cười cười sờ đầu cậu: “Nếu cậu chuẩn bị xong thì cứ nói đi. Chưa chuẩn bị xong thì chờ một lúc nữa, họ sẽ chẳng để tâm mấy chuyện này đâu, yên tâm đi.”

Lạc Hành gật đầu.

Hai người trở lại bàn ăn, Ngũ Tố Nghiên đang bới cơm, thấy họ trở lại bèn cười tít mắt giục giã: “Mau ngồi xuống, nếm thử tay nghề của ba Hoắc nào.”

“Cảm ơn dì.” Lạc Hành vội nhận bát, hồi hộp hít một hơi, chưa kịp mở miệng đã bị Hoắc Hành Chu đè tay xuống, khẽ lắc đầu.

Lạc Hành không hiểu vì sao hắn lại ngăn mình, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng ăn cơm.

Trên bàn ăn, Ngũ Tố Nghiên vẫn luôn nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu, làm bát cậu hệt như ngọn núi nhỏ, làm sao cũng ăn không hết.

Ngũ Tố Nghiên chẳng quan tâm vẻ mặt khó coi của Hoắc Hành Chu mà kể mấy chuyện xấu hổ[1] của hắn khi còn bé, chọc Lạc Hành hé miệng cười trộm.

[1] Gốc là Khứu sự [糗事]: ý chỉ sự việc làm cho người khác xấu hổ, không biết làm sao, tránh e sợ cho không kịp.

“Chậc, cái đức hạnh này là ăn cây táo rào cây sung[2], không sợ gãy xương hả.”

[2] Nguyên văn là [胳膊肘往外拐]: dịch sát ý là ‘khuỷu tay hướng ra ngoài’. Ví với việc giúp người ngoài mà không giúp người trong nhà, nội bộ, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.”

Ngũ Tố Nghiên đảo mắt qua: “Con nói gì đó?”

Hoắc Hành Chu lập tức rụt đuôi, ho khan một tiếng: “Mẹ ăn nhiều chút đi nè.”

Ngũ Tố Nghiên gật đầu: “Con trai ngoan, à đúng rồi, còn mấy ngày nữa là hết năm, mẹ thấy thời tiết hôm nay cũng không tệ, chiều chúng ta cùng nhau ra ngoài mua đồ Tết đi.”

Hoắc Hành Chu chẳng mấy hứng thú với chuyện dạo phố, “Tự mẹ đi đi”

Ngũ Tố Nghiên múc một bát chè đặt trước mặt Lạc Hành, hừ một tiếng nói: “Con thì biết cái gì, sẵn hôm nay mua vài bộ quần áo mới cho hai đứa ăn Tết, xem thử muốn ăn gì thì cũng mua luôn, con không cần quần áo mới?”

Lạc Hành vội từ chối: “Không cần đâu dì, con có quần áo rồi ạ.”

Hoắc Hành Chu vừa nghe mua đồ cho Lạc Hành thì vội nói: “Cần cần.”

Ngũ Tố Nghiên ‘Ài’ một tiếng: “Thế cứ quyết định vậy đi, mau ăn cơm.”



Ngũ Tố Nghiên luôn luôn làm việc nhanh như sấm rền, trong chuyện sắm sửa đồ Tết này cũng vậy, từ chữ Phúc trong câu đối Tết; đèn lồng đỏ; giấy cắt hoa[3], đến các loại đồ trang trí, chỉ cần thấy thuận mắt thì sẽ lần lượt điểm danh.

[3] Hình cắt giấy trang trí trên song cửa sổ.

Hộp to to nhỏ nhỏ chất một đống, Hoắc Diệp Sơn toàn thân phong độ của người trí thức cũng hết lời, lắc mình biến thành người khuân vác.

Lạc Hành tay không xấu hổ, tranh thủ chia ra mấy hộp xách trong tay, Hoắc Diệp Sơn mỉm cười: “Cầm nổi không?”

“Nổi ạ.” Lạc Hành vội gật đầu, chỉ sợ ông thấy mình ham ăn biếng làm nên cần mẫn xách lên, đuổi theo bên cạnh Hoắc Hành Chu.

Ngũ Tố Nghiên đi dẫn đầu, vẫn chưa thỏa thích nên lại tạt vào trong một cửa tiệm, khom người quan sát hồi lâu mới hỏi: ” Ông chủ, cái này bán thế nào?”

“Cái này 80 một đôi.” Mặt ông chủ lộ vẻ vui mừng nhìn người phụ nữ trông rất hào phóng trước mặt này, bắt đầu giới thiệu lia lịa, thậm chí còn lấy thêm nhiều mẫu ở sau cái bàn.

“Tiên sinh.” Ngũ Tố Nghiên không quay đầu lại mà vẫy tay ở phía sau: “Qua đây nhìn cái này xem, em thấy cũng rất đẹp mắt, anh nói mình nên mua cái nào để treo trong phòng hai cục cưng đây. Có phải một đôi hơi ít không, cũng mua rồi mà… Không được không được, nhiều quá rồi…”

Hoắc Diệp Sơn ít lại nghĩ kế giúp bà, hai người bàn bạc hồi lâu.

Còn hai ngày là đến đêm 30, trong trung tâm thương mại rất đông người, người đông nghìn nghịt chẳng thể nhúc nhích.

Hoắc Hành Chu chỉ lo Lạc Hành bị đoàn người chen chúc nên vừa cầm đồ vừa che chở cho cậu, làm cậu cũng tay chân luống cuống, trán đổ mồ hôi.

Có cái ghế vừa khéo có hai vị trí trống không, Hoắc Hành Chu lập tức chạy tới ngồi xuống, vẫy tay với Lạc Hành: “Lại nghỉ ngơi chút.”

Lạc Hành cũng mệt, chẳng hiểu sao Ngũ Tố Nghiên mang giày cao gót mà còn có thể tinh thần sáng láng đi nhanh như bay, mình thì thật sự một bước cũng chẳng đi nổi.

“Mệt chưa?” Hoắc Hành Chu hỏi.

“Ừm.” Lạc Hành thành thật gật đầu, để đồ Tết ở bên chân, giơ tay đấm đấm lên bắp chân, thở một hơi thật dài, cười híp mắt nhìn bóng lưng đang lựa đồ của Ngũ Tố Nghiên: “Dì thật có tinh thần, lâu vậy mà vẫn không mệt.”

Hoắc Hành Chu đứng lên ngồi xuống trước mặt cậu, giơ cẳng chân cậu đặt lên đầu gối mình.

Lạc Hành giật mình, vội vã muốn rút về. Đây là trong trung tâm thương mại, người đến người đi, sao cậu ấy có thể! Sao có thể bóp chân giúp cậu…

“Cậu mau thả ra, ở đây rất nhiều người.” Lạc Hành cố sức rút chân về, hốt hoảng nhìn biển người trong trung tâm thương mại, thấp giọng nói: “Cậu mau lên.”

Hoắc Hành Chu nắm chặt mắt cá chân cậu, chẳng hề lay động vẫn rũ mắt như cũ.

Nhìn từ góc độ của cậu, nửa quỳ đặt chân cậu lên đầu gối, lực đạo vừa phải từng chút một bóp cẳng chân đau mỏi cho cậu.

Hắn khống chế tay rất tốt, chẳng những không đau mà trái lại rất thoải mái, như chỗ này nhiều người thế này…

Khách hàng đi ngang qua cũng đang nhìn bọn họ, từng ánh mắt kỳ quái rơi xuống, chắc chắn đang cảm thấy bọn họ thế này là không bình thường.

Hoắc Hành Chu ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt giễu cợt như cũ kia: “Ai thích nhìn thì người đó cứ nhìn đi, tớ tình nguyện họ quản được chắc.”

Lạc Hành hốt hoảng lắc đầu, căng thẳng nhìn vào tiệm ở đối diện. Hoắc Diệp Sơn đã lấy thẻ ra chuẩn bị trả tiền, họ sẽ đi qua ngay lập tức, rốt ruột nói: “Chú dì sắp qua rồi, cậu mau buông tay.”

Ngũ Tố Nghiên đang mua đồ, nghe thấy có người nghị luận thì khó hiểu quay đầu, kết quả trông thấy con trai nhà mình đang nửa quỳ trước người Lạc Hành chẳng biết đang làm gì.

“Nè Hoắc tiên sinh, anh im lặng quay đầu nhìn thử xem, con trai anh đang làm gì thế?” Ngũ Tố Nghiên đưa tay khoác lên cánh tay Hoắc Diệp Sơn, đưa mắt nhìn trộm bên bả vai ông.

Hoắc Diệp Sơn nhận lại thẻ mà ông chủ trả về, ngoái đầu nhìn lại.

“…”

Trầm mặc vài giây, Hoắc Diệp Sơn mặt mày phức tạp nói: “Bóp chân cho Lạc Hành cơ, nâng như bảo bối vậy, mất mặt.”

Ngũ Tố Nghiên cũng phiền muộn một giây: “Nam nhi dưới gối có hoàng kim[4], em thấy thái tử nhà mình đây, bây giờ dù cho dưới gối có bảng đinh, nó cũng quỳ xuống.”

“Cũng may đây là xã hội văn minh hiện đại, thật muốn cho nó làm thái tử thời cổ đại, quốc gia này cách diệt vong không xa đâu.”

“Cục cưng nhỏ mệt rồi hả?”

Ngũ Tố Nghiên đi tới, cười híp mắt vỗ vỗ đầu cậu: “Mẹ Hoắc chỉ lo mua đồ, quên mất hai đứa, chúng ta đi ăn cơm nha?”

Trước khi họ đi tới, Hoắc Hành Chu tốt xấu gì cũng buông cậu ra, phủi phủi tay đứng thẳng dậy, mặt mày bình tĩnh.

Lạc Hành khẩn trương điều chỉnh hơi thở: “Không mệt ạ, chỉ là đông người hơi chen chúc, bọn con không đi qua… Chú ơi, đồ để con cầm cho ạ.”

“Không cần, con cầm mấy cái dưới đất là được”

Lạc Hành nhấp môi dưới, khẽ gật đầu xách mấy hộp quà dưới đất lên đi theo.

Vì đồ nặng đi chậm nên bị tụt lại phía sau, nhìn bóng lưng của hai người Ngũ Tố Nghiên mà đột nhiên thở dài.

Vợ chồng đằm thắm như thế, đồ Tết sang năm đều sẽ mua một lần, còn có Hoắc Hành Chu, người một nhà cười cười nói nói.

Đến cả người ngoài như cậu đây cũng bị họ lây nhiễm, cảm thấy năm mới đang vọt vào trong lòng.

Trước đây khi cậu ăn Tết, trước giờ chưa từng ra ngoài mua đồ cùng Triệu Cửu Lan, thậm chí đến cả câu đối Tết cũng chưa từng dán, rất lạnh tanh.

“Lạc Hành!”

Thời điểm đang sắp xuống thang máy thì đột nhiên có một bóng người chui ra từ chỗ rẽ, ngạc nhiên và vui mừng gọi cậu một tiếng.

Lạc Hành dừng chân lại, “Hạ Đình Đình?”

Hạ Đình Đình đi tới, mũ nồi[5] màu trắng, tóc tai rũ xuống hai bên mặt làm tôn lên khuôn mặt vừa trắng vừa nhỏ, mặc trên người chiếc áo bành tô màu hồng, vô cùng đáng yêu.

[5] Mũ nồi (tiếng Anh: beret) là một loại mũ tròn, mềm, đỉnh mũ dẹt. Mũ thường được làm bằng len, nỉ hay một số chất liệu khác.

“Cậu cũng đến mua đồ sao? Thật đúng lúc nhỉ.” Hạ Đình Đình nhìn xung quanh, ngờ ngợ hỏi: “Một mình cậu thôi ư?”

Lạc Hành bất giác nhìn Hoắc Hành Chu đang gọi điện thoại, gật đầu một cái.

Hạ Đình Đình và cậu là bạn học từ tiểu học đến trung học cơ sở, cũng là số ít người biết được tình huống gia đình cậu, cũng chưa từng nghị luận hay cười nhạo cậu như người khác, xem Lạc Hành là bạn bè.

Chỉ là sau này bồi dưỡng kế hoạch, cô đến Nhất Trung còn Lạc Hành đến Nhị Trung nên cứ vậy mà cắt đứt quan hệ.

“Đúng rồi, cậu biết chuyện mẹ cậu muốn từ chức ở Nhất Trung không?”

Lạc Hành ngẩn ra, khẽ lắc đầu: “Không biết, bà ấy không nói với tớ.”

Hạ Đình Đình ‘À’ một tiếng, nhìn vẻ mặt có phần tái nhợt của cậu, hồi lâu mới nói: “Thật ra tớ cũng chẳng biết có phải thật không, hôm đó thi xong tớ đi giúp thầy chủ nhiệm tặng đồ cho chủ nhiệm giáo vụ thì nghe họ tán gẫu nói chuyện cô Triệu muốn từ chức, nói cái gì mà bạo lực gia đình, tớ còn tưởng đâu cậu…”

“Tớ?” Lạc Hành cau mày nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, trong lòng nhất thời kìm nén cảm xúc, nghẹn ngào khó chịu: “Cậu nói thẳng đi, không sao đâu.”

Hạ Đình Đình ‘Ừ’ một tiếng: “Tớ nghe ý mà họ nói, hình như là cô Triệu đi tìm hiệu trưởng từ chức, nhưng vì cô ấy là giáo viên trong biên chế, không phải sửa chữa hợp đồng nên không thể nói nghỉ việc là nghỉ việc. Sau đó cô ấy mới tự mình bộc trực với hiệu trưởng, nói trước đây cô ấy từng bạo lực gia đình với cậu, không xứng là một giáo viên nên muốn từ chức.”

Lạc Hành lùi về sau mấy bước, bà ấy… tự mình nói với hiệu trưởng, bà ấy từ bạo lực gia đình mình?

Tại sao?

Hạ Đình Đình thấy bộ dạng ‘Bị đả kích lớn’ của cậu, vội vàng chìa tay muốn đỡ cậu, kết quả lòng bàn chân bị vấp nên trực tiếp nhào vào lòng cậu, hai người đồng loại đụng vào tường.

Lạc Hành theo bản năng ôm lấy cô.

Hoắc Hành Chu nói chuyện điện thoại xong, cười quay đầu tìm người, cuối cùng trông thấy Lạc Hành đang ôm một nữ sinh xinh xắn trong ngực, mặt mày đỏ bừng mỉm cười.

?

Mấy phút không gặp, tiền đồ.

Hạ Đình Đình vội đứng thẳng người: “Xin lỗi xin lỗi, tớ muốn đỡ cậu… Cậu đụng có đau không?”

“Không sao.” Lạc Hành hơi nhíu mày, trên tường có lắp gì đó, cấn vào lưng cậu có hơi đau, nhưng không nói gì mà chỉ cười: “Không sao đâu, cậu có sao không?”

Hạ Đình Đình khẽ lắc đầu đáp: “Chẳng sao, chuyện mẹ cậu… cậu cũng đừng để trong lòng, bây giờ cô ấy ó lẽ đã hối hận, dù sao cậu vẫn là con trai ruột của cô ấy…”

Lời nói bỗng ngưng lại.

Hạ Đình Đình cũng có chút không nói được, thật ra thì cô biết Triệu Cửu Lan đối xử với Lạc Hành không tốt, nói bà ta hối hận thì còn kỳ quái hơn so với trên trời đổ mưa máu.

Huống chi bà ta còn đối xử với Lạc Hành như thế, thật sự muốn tha thứ… cũng thật khó khăn.

“Vậy năm nay cậu có ăn Tết với cô ấy không?” Hạ Đình Đình hơi dừng lại, nói: “Không thì cậu đến nhà tớ đi, dù gì mẹ tớ cũng từng gặp cậu, cậu còn giúp tớ học bổ túc, bà ấy cũng muốn đền đáp cậu.”

Hạ Đình Đình đỏ mặt, ấp úng nắm chặt ngón tay, nhẹ nhàng hỏi: “Có được không?”

“Đương nhiên không được.” Hoắc Hành Chu đi tới, khoác một tay lên vai Lạc Hành, ngước mắt lạnh lùng nhìn Hạ Đình Đình.

Cô giật mình, “Cậu là… ai vậy?”

“Tôi là…” Hoắc Hành Chu vừa mới mở miệng đã bị Lạc Hành cản lại, vội nói: “Tôi là bạn học mới ở Nhị Trung.”

Có người đang gọi Hạ Đình Đình, cô quay đầu lại, sau đó nói: “À, cậu có bạn học rồi vậy tớ đi trước nhé, cậu suy nghĩ đi.”

“Ừ, tạm biệt.” Lạc Hành thở phào nhẹ nhõm.

Cổ tay lập tức bị nắm lấy, một hơi lại hỏi: “Sao, sao vậy?”

“Về nhà sẽ trừng trị cậu.”

Lạc Hành nghiêng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Đình Đình, không ngừng nhớ lại lời cô vừa nói, nghĩ rằng tại sao Triệu Cửu Lan lại thẳng thắn mấy chuyện này với người khác, còn từ chức.

Bà ta lại muốn… làm gì đây?



Về đến nhà.

Trừ Ngũ Tố Nhiên vẫn còn tràn đầy tinh thần ra thì những người khác đều sắp mệt lả. Hoắc Diệp Sơn có một hợp đồng cần bàn nên lên lầu trước.

“Hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, mẹ đến nhà chú Lục của con tặng chút đồ.” Ngũ Tố Nghiên không thay giày mà ngồi xổm xuống sửa sang lại đồ Tết, lựa ra mấy thứ rồi xách lên.

Hoắc Hành Chu còn nhớ chuyện Lạc Hành ôm gái trong lòng, hừ lạnh một tiếng: “Theo tớ đi lên.”

Lạc Hành lo sợ bất an theo hắn lên lầu, cẳng thẳng chắp hai tay sau lưng, cẩn thận hỏi: “Có phải cậu… giận không?”

Hoắc Hành Chu đóng cửa lại, kéo cậu đặt lên cửa, lạnh buốt hỏi: “Nữ sinh vừa nãy là ai? Ôm thoải mái không?”

Lạc Hành rất sợ hắn hiểu lầm quan hệ của mình và Hạ Đình Đình, thành thật nói với hắn: “Chỉ là bạn học, tớ… không có ôm cô ấy, cô ấy muốn đỡ tớ nên vô tình nhào tới, thật mà.”

“Ôm cô ta thoải mái không?” Hoắc Hành Chu bóp cằm cậu, hừ lạnh: “Tớ thấy cậu còn chìa tay, nói cười vui vẻ với cô ta, chỉ là bạn học?”

Lạc Hành lúc này mới nghe ra được hắn đang ghen, vội vàng giải thích: “Tớ thật sự không phải cố ý, không… không biết là không thoải mái, cũng chẳng nghĩ cô ấy sẽ rời đi.”

Hoắc Hành Chu vừa nghe cậu nói năng lộn xộn thì càng tô càng đen, bực bội là chẳng có chỗ đánh: “Té ra nếu không phải cô ta vội rời đi, thì cậu còn muốn nghiêm túc lĩnh hội?”

“Không đúng không đúng!” Lạc Hành khẩn trương lắc đầu: “Tớ đâu có ý đó.”

“Vậy ý cậu là gì!” Hoắc Hành Chu hơi khom người bế ngang cậu lên, nhấc chân đi đến mép giường, đặt cậu trên đùi. Một tay siết chặt eo cậu, một tay khác thì bóp cằm cậu, ép buộc cậu nhìn mình.

“Tớ…”

“Không thành thật khai báo, sẽ đánh gãy chân cậu.” Hoắc Hành Chu làm bộ tàn bạo mà bóp chặt cằm cậu, ngữ khí trở nên lạnh lùng: “Nói mau.”

Lạc Hành bị vẻ lạnh lùng bất ngờ của hắn dọa sợ, túng quẫn lắc đầu: “Tớ thật sự không có cố ý, tớ không có ôm cô ấy, cũng chẳng có… chẳng có ý muốn lĩnh hội.”

“Tớ hỏi cậu, ôm cô ta thoải mái không?”

Lạc Hành nhanh chóng lắc đầu.

“Lần sau còn dám ôm người khác không?”

Lần nữa lắc đầu.

“Còn tớ, chỉ là là bạn học mới của cậu?”

Lạc Hành nhìn sắc mặt hắn, cảm giác được hắn vẫn còn rất tức giận, dè dặt nắm ngón tay hắn, mềm giọng: “Cậu đừng giận tớ, sau này tớ không dám nữa.”

Hoắc Hành Chu cảm giác được âm thanh vừa mềm vừa dính của cậu thì trái tim cũng không kiềm được mà ngứa ngáy, muốn nhìn xem cậu dỗ mình thế nào, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cậu.

Lạc Hành cắn môi, đầu ngón tay run rẩy rụt trở lại, bắt đầu nhớ lại bản thân dường như cũng vừa khéo đưa tay ôm lấy Hạ Đình Đình, nhưng cậu chỉ sợ cô té ngã, không có ý gì khác cả.

Nếu như…

Cậu ngước mắt, lặng lẽ nhìn chiếc cằm lạnh lùng của Hoắc Hành Chu, rũ mặt nghĩ, nếu như hắn cũng ôm cô gái khác, bất kể có mượn bao nhiêu cớ thì chắc chắn cậu cũng sẽ ghen.

Chẳng trách Hoắc Hành Chu, làm sai chính là cậu.

Cậu ấy đối tốt với mình như thế, dẫn mình về nhà ăn Tết, ngay cả trong trung tâm thương mại còn chẳng chút để ý mà đấm bóp cẳng chân cho cho mình.

Cậu cần phải chú ý thêm nữa, rõ ràng trông Hoắc Hành Chu tốt như vậy, ưu tú như vậy.

Ngoại trừ Diệp Tiếu Tiếu có thể đi bên cạnh hắn ra, thì không có bất kỳ nữ sinh nào xuất hiện.

Mình lại chẳng thể làm được.

Lạc Hành nhắm mắt lại, như đã hạ quyết tâm mà dựa vào hõm cổ của Hoắc Hành Chu, ‘ừ’ một tiếng thật trầm, trong đầu cố gắng nhớ lại kịch truyền thanh lần trước hắn cho mình nghe, cọ bên cổ hắn, nhẹ nhàng thở dốc.

Tiếng hơi thở khó khăn truyền vào tai, Hoắc Hành Chu nháy mắt cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lạc Hành đang chôn trong hõm cổ mình, trầm thấp thở dốc.

“Lạc Hành, cậu làm gì đó!” Hoắc Hành Chu khàn giọng, lúc nói chuyện suýt nữa đã cắn phải lưỡi mình, nghe có phần mập mờ không rõ.

Lạc Hành thoáng cái mở mắt, đỏ mặt chớp mắt chẳng dám nhìn hắn, lắp ba lắp bắp nói: “Tớ… xin lỗi, cậu đừng, đừng có giận.”

Hoắc Hành Chu vốn chỉ ghen mà thôi, nhưng một tiếng này đã trực tiếp làm tim hắn mềm nhũn, hận không thể hung hăng đè cậu xuống giường, làm cho cậu khóc.

Hoắc Hành Chu cầm tay cậu, nâng cằm cậu để cậu nhìn mình, thấy cậu cứ luôn né tránh, miệng thì thở mặt thì nóng hổi, cực kỳ đáng yêu.

“Bé ngoan, kêu thêm mấy tiếng nữa tớ nghe đi, có được không?” Ngón tay Hoắc Hành Chu ấn lên môi cậu, nhẹ giọng dụ dỗ: “Có được không?”

Vừa rồi Lạc Hành cũng chỉ là không còn cách nào, chỉ lo hắn tức giận, mình thì lại chẳng biết dỗ thế nào mới nóng lòng nhớ tới thứ mà hắn luôn muốn nghe này, lúc này mới học hai tiếng.

Bây giờ có nếm lại, có nói gì cũng chẳng làm được.

“Bé ngoan.”

Lạc Hành cắn răng, cảm giác hơi thở khi hắn nói chuyện lướt nhẹ qua tai, cậu không nghe được, nhưng chẳng hiểu sao lại càng khẩn trương, ngay cả trái tim cũng run theo hô hấp của hắn.

“Khó nghe lắm.” Lạc Hành khó khăn kiềm chế tần số hô hấp, đỏ mặt nhớ lại âm thanh phóng túng vừa rồi của mình mà hận không thể đào hố để mình nhảy vào, lại chôn luôn mình.

“Nói bậy.” Hoắc Hành Chu đến gần cậu, vuốt ve đôi môi cậu, không nhịn được tiến đến hôn một cái, tỉ mỉ câu lấy cậu hồi lâu.

“Trên đời không có âm thanh nào dễ nghe hơn cái này, gọi một tiếng, nghe lời.”

Lạc Hành lắc đầu, cúi thấp chôn trong ngực hắn, giọng nói nhỏ đến gần như nghẹn ngào truyền ra từ trong ngực: “Tớ… tớ… không được.”

“Cậu không muốn, vậy tớ có thể tự mình làm.”

“Cái gì?” Lạc Hành ngẩn người, lập tức phát giác được đầu ngón tay của hắn dần dần dời xuống, từ eo chuyển đến xương cụt, lại đi hơi dịch xuống, nhẹ nhàng ấn vào.

“Nhỏ giọng chút nào, thần tượng Hoắc Nghiễn Sinh của cậu đang bàn hợp đồng với người ta ở cách vách, đừng để ông ấy nghe được.”

Hoắc Hành Chu cố ý hù dọa cậu, vẫn ung dung phát hiện cậu đang cắn chặt răng, hốt hoảng trợn to mắt.

Hoắc Hành Chu cười một tiếng, ngón tay đảo quanh xoa nhẹ cậu hai cái. Hơi thở cậu dần bất ổn, cả người cũng đang kiềm chế sự run rẩy, ngón tay nắm chặt quần áo mình, chật vật thở hổn hển.

Lạc Hành gần như sắp không chịu nổi, hơi thở ồ ồ lắc đầu: “Đừng ấn, khó chịu.”

“Khó chịu chỗ nào?” Hoắc Hành Chu không buông tay, lại càng tăng thêm lực đạo, ép cậu nói: “Nói tớ biết, tớ tha cho cậu.”

“Không biết… tớ không biết.” Lạc Hành ngồi trên đùi hắn, cảm thấy cả người đều mềm nhũn, thậm chí mỗi một tấc dây thần kinh trong xương cũng giống như bị con kiến gậm nhấm, khó chịu chẳng nói ra được.

“Không biết vậy chắc chắn chưa khó chịu, toàn nói dối.” Hoắc Hành Chu biết rõ cậu không chịu nổi nhưng vẫn cố tình bóp méo ý của cậu, lại gần hôn lên xương quai xanh của cậu, khẽ cắn nhẹ: “Chỉ cần cậu nói khó chịu thế nào, tớ sẽ tha cho cậu.”

“A ưm… không được Hoắc Hành Chu, chú còn đang ở bên cạnh, cậu đừng…” Lạc Hành chỉ còn một chút tỉnh táo, đẩy cánh tay hắn ngăn lại, rồi lại bị hắn xoa đến dần mất lí trí, mềm nhũn trong ngực hắn, phát ra từng âm thanh nhỏ xíu.

“A ưm… ngứa, cậu mạnh, mạnh thêm một chút.” Lạc Hành co chặt eo, cảm giác chỗ hắn vừa dùng sức ấn vào cực kỳ thoải mái, không kiềm được mà kề sát hắn, bảo hắn dùng sức ấn vào, giọng nói dinh dính câu người.

Hoắc Hành Chu cười một tiếng, cùng lúc hôn cậu, ngón tay hung hăng ấn một cái.

Lạc Hành nháy mắt căng cứng người, chốc lát lại mềm xuống, rên rỉ. Tiếng rên bị hắn nuốt vào toàn bộ, hắn nắm chặt eo cậu, để cậu nằm nhoài trước ngực hắn thở hổn hển.

Lạc Hành tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt cười như không cười của hắn, dường như muốn chơi đùa thì vành mắt thoáng cái đỏ bừng: “Cậu… cậu!”

Hoắc Hành Chu bóp cằm cậu hôn một cái thì thấy cậu quay đầu đi, giãy giụa nhảy xuống từ trong lòng hắn.

“Lạc Hành, sao vậy?” Hoắc Hành Chu thấy phản ứng của cậu lớn như vậy cũng sợ hết hồn, vội cầm tay cậu hỏi: “Có phải khó chịu không?”

Lạc Hành khẽ lắc đầu.

Hoắc Hành Chu biết là vừa rồi mình hơi quá đáng nên vội kéo cậu vào lòng từ phía sau để nhận lỗi, kề sát bên tai cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi, là tớ không có chừng mực, tớ sai rồi, cậu đánh tớ một trận chứ đừng phớt lờ tớ, có được không?”

Lạc Hành vẫn lắc đầu, không biết nói thế nào nên lại rũ mắt, thoát khỏi ngực hắn, đứng sang một bên.

Hoắc Hành Chu thật sự coi Lạc Hành như bạn trai, cũng biết cậu thích mình như năm như thế, tuy bây giờ cậu không chịu cho mình một danh phận nhưng hắn biết là trong lòng hai người đều rõ.

Cũng bởi vì như vậy mà hắn mới làm chuyện không có chừng mực.

Hoắc Hành Chu cầm tay cậu, tát một cái lên mặt mình: “Đừng giận tớ, có gì thì nói tớ biết, tớ sẽ đổi.”

Lạc Hành lắc đầu: “Không… không phải.”

“Vậy là thế nào?” Hoắc Hành Chu sờ mặt cậu, nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu mà đau lòng kéo vào trong ngực. Hồi lâu mới buông cậu ra, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Cậu thấy tớ hiểu lầm cậu nên tủi thân?”

“Ừm.” Lạc Hành rũ mắt, thấp giọng nói: “Cậu biết tớ đâu có.”

Hoắc Hành Chu nhìn bộ dạng của cậu, hận không thể cho mình thêm cái tát nữa, cúi đầu hôn khẽ lên mắt cậu, nghiêm túc bảo: “Tớ chỉ là ghen tương mù quáng, lần sau tớ không vậy nữa, đừng giận.”

“Tớ đâu có giận, chỉ là…” Lạc Hành há miệng, khó khăn dựa vào lòng hắn, áp chế giọng nói đến gần như không nghe được: “Cậu như vậy… làm tớ, tớ cảm thấy mình…”

“Sao?”

Lạc Hành vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nói lắp ba lắp bắp hồi lâu, vất vả lắm Hoắc Hành Chu mới lắp thành một câu hoàn chỉnh.

Cậu nói: “Tớ cảm thấy mình thật… thật phóng đãng.”

Hoắc Hành Chu bật cười kéo cậu vào lòng, Lạc Hành còn chưa kịp thở phào đã bị hắn đè xuống giường, hôn một đường từ mắt đến chóp mũi, mỗi lần hôn đều nói: “Ai nói này gọi là phóng đãng, bé ngoan của tớ là đang nói thích tớ, thích tớ vô cùng.”

Lạc Hành không tin cắn môi, siết chặt đầu ngón tay hỏi hắn: “Cậu thật… thật sự không chê tớ như vậy sao?

Trong lòng Hoắc Hành Chu vừa đau vừa buồn cười, kéo tay cậu áp vào nơi trái tim mình, gần như nói từng chữ một: “Ngốc, cậu thế nào tớ cũng thích.”

“Thật… thật không?” Lạc Hành nhìn dáng vẻ thành khẩn của hắn, lòng bàn tay lại ngón lên cảm nhận nhịp đập trái tim hắn, mặt cũng nóng lên.

“Ừ.” Hoắc Hành Chu mỉm cười, cúi người dán sát bên tai cậu, thấp giọng bảo: “Chờ cậu lớn rồi, tớ còn muốn nhìn cậu phóng đãng hơn nữa.”

———

[4] Nguyên văn: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim (男儿膝下有黄金): câu này bắt nguồn từ một vở kinh kịch: Thời Xuân Thu, có một người tên Thu Hồ làm quan Đại phu ở nước Lỗ mười năm. Ngày nọ trở về quê thăm thân, ở bãi dâu gặp lại thê tử là La Mai Anh nhưng hai người không nhận ra nhau. Thu Hồ buông lời trêu ghẹo thì bị vợ mắng cho một trận. Về đến nhà mới biết người đó là vợ mình, người vợ uất lên suýt chết. Mẹ của Thu Hồ bắt y quỳ gối xuống xin lỗi vợ nhưng y nhất định không chịu, nói rằng: “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, khởi khẳng đê đầu quỵ phụ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, há chịu gập gối lạy đàn bà)

Về sau, trong ‘Lộc đỉnh ký’, Vi Tiểu Bảo đã ‘chế’ câu trên như thế này “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, tối hảo thiên thiên quỵ nữ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, tốt nhất mỗi ngày đều quỳ trước mỹ nhân)

Câu này không phải nói rằng nam tử hán đại trượng phu không được quỳ gối, mà là muốn nói làm người điều tối quan trọng là phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.